Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 105: Chuyến tàu (3)
“Ông Povisco đang ngủ rồi nên cháu không hỏi ý được ạ, chú ở thể đặt nó ở ngoài toa được không?”
“Thôi được rồi, nhưng vì luật của gia đình, tôi vẫn sẽ báo lại việc này cho Don, không vấn đề gì chứ?”
Đồ ăn được để ngoài toa, không mang vào trong phòng bởi vì mùi đồ ăn sẽ vương vào chăn gối, đây là quy định ở trên tàu nên họ cũng nên tuân thủ.
Cho đến khi Felix trở lại cùng một xe đẩy đồ ăn, kèm với lý do mà khiến ông bị trói tại đây.
“Ừ thì nếu những gì cậu kể là sự thật, ta có thể hiểu tại sau cậu không thích Don nhà Bellones, nhưng chỉ là muốn đi chào hỏi một câu thôi mà? Không đến mức phải trói cứng ta lại như thế này chứ?”
Một lúc sau, Twilight xác nhận rằng không có ai ở ngoài, cậu mới mở cửa ra lấy gói hàng vào.
Nhưng ông vẫn không được cởi trói, điều này làm Povis cảm thấy kỳ lạ, nhưng ông chỉ nghĩ là Twilight vẫn còn giận nên ngồi chờ thêm chút nữa...
Nghe thế, Twilight đưa tay lên cổ, cố gắng chỉnh giọng sao cho trẻ con nhất có thể rồi nói.
“Đến lúc đó không biết gì thì cứ để Twilight lo, cậu ta rất quen thuộc Siracusa.”
Quả nhiên, khi nhận ra ông đã tỉnh lại, thứ đầu tiên Twilight mang đến cho ông không phải một ly nước để tỉnh ngủ, Yelena đang đi lấy, mà là một tràng mắng xối xả vào mặt.
“Chưa biết, ít nhất không phải là bom.” Twilight lắc lắc gói hàng, nếu có thuốc nổ Originiums trong đây, cậu sẽ ngay lập tức cảm nhận được, nhưng không có, tức là nó tạm thời an toàn.
À không, nó chắc chắn an toàn, ở trên gói hàng có dán một tấm danh thiếp, nó là của nhà Luckbolts, Twilight sờ vào kiểm tra và xác định nó là hàng thật.
Povis tự do, ông vươn người đứng dậy lấy lại cảm giác, việc bị trói một khoảng thời gian dài khiến cơ thể ông bị cứng lại.
“Tôi biết mình sẽ phải làm gì nên đừng lo, còn ông cũng nên cẩn thận đấy, tuy đủ mạnh để có thể tự lo cho mình nhưng thói quen uống rượu lúc buồn chán rất dễ trở thành điểm yếu nhắm vào. Đừng lo sĩ diện, ở bển cũng có một vài người quen của gia đình, nếu có chuyện gì xảy ra thì có thể nhờ họ giúp đỡ.”
Felix thì chần chừ một lúc, Twilight đã nhắc đến việc trên tàu có sát thủ, cộng thêm việc hồi sáng phát hiện ra người xoát vé lén liên lạc cho ai đó khiến anh không an tâm.
Anh dự tính kéo Yelena trở lại phòng để đề phòng bất trắc, nhưng suy nghĩ thì cô bé đã chạy theo Twilight ra cửa, tính toán nhanh một hồi trong tiềm thức, Felix quyết định làm theo lý trí mà tránh nhanh sang một bên, mò mẫn tìm bất cứ thứ gì có thể dùng làm vũ khí trên bàn ăn.
“Phải đấy phải đấy, chỉ là ngủ quên một bữa thôi mà, cũng là vì căng thẳng do đi đường xa đến giúp cậu đấy, không thể thông cảm cho tấm thân già này được à?”
“Đã cho thoải mái cho rồi đấy, tốt nhất ông nên ngoan ngoãn ngồi trong toa cho tôi, tôi không muốn ngày mai mới ngủ dậy thì đã nghe được tiếng mở cửa viếng thăm của ‘quý ngài’ Bernardo một chút nào đâu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Em cũng thấy vậy ạ, không phải anh Felix đã mang đồ ăn về rồi sao? Ông ấy bị trói như vậy thì làm sao ăn uống được ạ?” Nghĩ sao thì nghĩ, bản tính hiền lành của Yelena cũng khiến cô bé nói giúp Povis một câu.
“Mà người lớn đi rồi...lấy bài ra chơi tiếp chứ? Tôi sẽ gỡ lại trận thua hồi trưa nay.”
Tệ hơn nữa, toàn thân ông bị cuốn chăn và trói cứng lại bởi dây thừng, hoàn toàn không thể cựa quậy được.
“Không phải ông/anh là người đề xuất việc giữ nguyên dây trói để trả đũa ông ta à?” Cả Twilight và Yelena đồng thời nghĩ.
“Chào tạm biệt ông ạ.”
“Huhhh...Haizzz...” Twilight không nói gì, cậu hít sâu vào một hơi, rồi thở ra.
“Felix?” Twilight liếc nhanh qua.
Còn lại thì không cần phải kể, những chuyện xảy ra đúng y hệt như những gì Povis nghĩ.
Đó là một tấm vé tàu khác.
“Thứ gì vậy?” Lúc này, Felix cũng đi tới, anh tò mò nhìn gói hàng cậu cầm trên tay.
10 phút sau, Twilight chửi đến mức hụt cả hơi, cậu cầm lấy ly nước Yelena mang về uống sạch rồi tạm thời tha cho Povis. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sợi dây nhẹ nhàng đứt ra rơi xuống đất.
Vậy thì không cần nghĩ nhiều, cậu đã đoán được bên trong có gì.
Đến đó thì ký ức bắt đầu mờ hồ, những suy nghĩ một chút thì cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Chuyến tàu của nhóm Twilight an ổn tiếp tục hành trình, chỉ hai ngày sau, họ cuối cùng cũng đến đích đến đầu tiên của chuyến đi này.
“Lệnh từ gia tộc, gửi đến ông, chỉ thị có lẽ ở bên trong.” Twilight quăng gói hàng cho Povis, rồi cậu kéo Yelena và Felix ra chỗ bàn ăn.
Ở bên kia, 3 người còn lại để ra đến cửa, Twilight nhìn qua ống kính xem ai ở bên ngoài vừa hỏi.
Để giữ an toàn cho những chiếc vé tàu, Povis đã cất chúng vào một ngăn khóa kéo nhỏ nằm dưới cánh tay của chiếc áo khoác đang mặc, khi trở về phòng, ông đã chẳng còn hay biết trời đất gì nên đã mặc nguyên quần áo để ngủ.
“Ta nói này Luke.”
Ông nhớ là tối hôm họ đến Siracusa, ông ngủ một giấc ngắn tại khách sạn rồi vào phố đi dạo (Người lớn vào phố đi dạo ở đâu thì tự hiểu) sau đó vì tiền công vụ còn thừa rất nhiều, ông lỡ quá chén, phải đến 3-4 giờ sáng mới ngoắc ngoải mò về khách sạn.
“Ừ.” Chuyện gia đình người ta, Felix cũng không nhiều lời.
“Được rồi, vì một vài công chuyện, ta phải xuống tàu tại trạm dừng này, mấy đứa cứ tiếp tục đi nhé, khi nào đến Sette Colli thì có thể nhờ người quen trong thành phố dùng xe đưa đến Rietti, không thì gọi taxi cho nhanh cũng được.”
“Nếu thật sự Don nhà Bellones đang ở cùng chuyến tàu với chúng ta, không phải cũng nên qua chào hỏi một chút à? Hai nhà cũng đang có quan hệ hợp tác với nhau mà?”
“Ha ha, chắc là cậu ta giận mình vụ uống say đến mức ngủ quên.” Povis lạc quan ngẫm nghĩ.
Tiếng chuông cửa toa vang lên, vì ở ngay trước mặt nên có thể thấy rõ một bóng người đang đứng ở ngoài.
“Ha ha, những gì cậu nói y hệt Don.” Povis mỉm cười đưa tay xoa đầu Twilight một chút, không phải đùa giỡn nên cậu quyết định đứng yên cho ông làm gì thì làm. “Chỉ là qua Columbia để quản lý một vài doanh nghiệp của ta bên đó thôi mà, sẽ không vướng vào rắc rối gì đâu. Gửi lời chào của tôi đến Don nhé.”
Nói xong, tàu cũng dừng lại và phát thông báo đã đến trạm, Povis đội chiếc mũ vành lên che đi mái đầu hói của mình, xách hành lý lên và vẫy tay chào tạm biệt.
...
...
...
“Đúng thật là việc trói ông cũng không hẳn là cần thiết, nhưng chuyến đi còn đến 2 ngày nữa, để cho chắc chắn...” Twilight trả lời cho sự thắc mắc của Povis.
Chương 105: Chuyến tàu (3)
“Siracusa có giao thương mật thiết với Columbia phải không? Bộ gia đình cậu gặp rắc rối gì bên đó à?” Về đến phòng, Felix mới hỏi Twilight. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Twilight biết về vị trí giấu đồ đó (Thật ra thì cậu ta biết vị trí giấu đồ của tất cả mọi người) nên khi cần vé tàu, cậu ta sẽ lúc trền người Povis đầu tiên.
“Để dỗ cho Yelena ngủ đã.” Twilight tạm thời từ chối nói.
“Đi đường cẩn thận.”
Buổi tối sau khi đoàn tàu khởi hành, Povis mới tỉnh rượu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Và quả nhiên, Twilight đoán đúng, sau khi đọc xong bức thư bên trong, Povis ngay lập tức thiêu hủy nó, còn thứ được gửi trong gói hàng kia, Twilight nhìn thấy khi Povis cầm nó trong tay.
“Gì?”
“Không biết nên nói hay không, nhưng nếu Don xử phạt thì không đơn giản như trói mấy ngày này đâu.” Nghĩ thế, Twilight thương hại nhìn Povis cố tỏ ra vẻ đáng thương một cái, rồi cậu đưa tay vào túi lấy bộ công cụ đa năng và bật con dao ra, cứa nhẹ vào sợi dây thừng một cái.
“Thứ nhất, quan hệ giữa nhà Luckbolts với nhà Bellones là quan hệ làm ăn, không phải hợp tác. Thứ hai, cho dù là vậy thì đó cũng là chuyện của người lớn, tôi không thích tiếp xúc với ông ta, thế thôi.”
Thứ nằm bên trong gói hàng kia có lẽ là công việc riêng của nhà Luckbolts, không phải thì Povis sẽ nói với cậu sau, còn nếu là thật, theo quy tắc bảo mật của gia đình, những người ngoài người được chỉ đích danh không nên được biết nội dung của nó.
“Không thể nào, ở toa ăn rất đông người nên tôi không chú ý, nhưng trên đường về tôi đảm bảo rằng mình không bị ai bám theo.” Nhận thấy một chút sát khí nổi lên từ người Twilight, Felix giơ tay biện hộ.
Thành phố Sette Colli. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Kệ đi, cái gì đến cũng sẽ đến.” Nói vậy, Twilight đi nhanh về phía cửa toa tàu, Povis nhanh chóng đi theo ngay cạnh cậu.
Povis đi rồi, mọi rắc rối cũng như thế mà trôi đi hẳn.
Reng reng!
“Thượng lộ bình an nhá, ngài Povis.”
Pực!
“Rồi rồi, ta biết rồi, băng danh dự của một thành viên cấp cao nhà Lucklbolts, ta hứa rằng...” Povis khua tay hứa bừa với cậu, nhưng đúng lúc này.
Trên đường đi ra, Twilight nhắc lại cho Povis lần cuối.
“Xin lỗi vì đã làm phiền, có một bưu kiện khẩn cấp vừa được gửi cho ngàì Povisco, nó đã được người dọn dẹp trên tàu kiểm tra để đảm bảo an toàn, xin hãy nhận hàng ạ.”
Choáng váng mở mắt ra sau cơn say, ông phải mất vài giây để bộ xử lý khởi động lại để nhận ra mình đang ở trong một căn phòng cực kỳ sang trọng, ở trước mặt là Twilight và Yelena đang cùng nhau đọc một cuốn sách nào đó.
Một lúc sau, ngay trạm dừng tàu tiếp theo.
“Ai đấy?”
Người phục vụ cũng không nhiều lời, đặt gói hàng xuống rồi rời đi.
Chút nữa..
...
Cởi trói cho Povis xong, 4 người đứng dậy lục đục ra khỏi phòng đi ăn tối.
“Được, không vấn đề gì!” Povis ngay lập tức gật đầu đồng ý, tuy không biết Don sẽ xử phạt ông thế nào, nhưng ít ra thì thoát khỏi tình cảnh này đã.
“Ta không nhớ mình đã đắt bất cứ thứ gì cả?”
Qua ống kính, Twilight tạm thời xác nhận rằng bên ngoài thật là nhân viên của đoàn tàu, Povis ở bên cạnh cũng nghe thấy tiếng bên ngoài, ông lắc đầu nói.
“Nhưng ông có làm cái gì đâu?” Twilight nhìn chằm chằm vào Povis một lúc không nói câu nào, một lúc sau, cậu mới thở dài ra một hơi.
Ba đứa trẻ cũng đưa tay vẫy chào, Povis đi ra rồi đóng cửa lại, ba người chờ đến khi tiếng bước chân của ông đi xa rồi mới trở về phòng.
“Không biết.” Cậu lắc đầu. “Nhà Luckbolts có sỡ hữu một số quán bar, vài sòng bạc và cơ sở đấu giá ngầm ở Columbia, chắc là có rắc rối gì đó phát sinh và cần một người cầm quyền chỉ đạo, nếu Don không đi thì Povis phải đi thôi, chắc không có gì quan trọng đâu.”
“Vâng, thưa quý khách, nếu có nhu cầu gửi đồ ở bất kỳ trạm dừng nào, xin hãy liên lạc với quản lý để biết thên chi tiết.”
Lời nói của anh ngay lập tức nhận về hai cái liếc mắt.
Chương 105:
“Không hổ là người thừa kế mà Don lựa chọn, tuy vẫn còn rất trẻ những cậu ta đã rất đáng tin cậy.” Khen thầm Twilight một cậu, Povis định vươn người ngồi dậy, để rồi mất thêm vài giây nữa để nhận ra mình đang không nằm ở trên giường và được kê một chiếc gối, ngồi dựa lưng vào tường.
“Ha ha, thôi thì chỉ cần nhắc ông ấy một câu là được thôi mà, cần gì phải trói người ta như thế, bất tiện lắm.” Lấy một xe thức ăn về đặt tại bàn ăn rồi trở lại phòng, Felix nhìn thấy Povis đã tỉnh lại và đang nói chuyện với Twilight thì vội vàng khuyên can.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.