Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 103.5: Đường đến Siracusa (2)
Từ hướng cậu chỉ, hai người đàn ông từ từ bước đến.
“Ta thì lại không cảm thấy vậy đâu.” Povis nghĩ thế trong đầu.
“20? Nếu có thể che đủ tốt thì cậu đủ sức thể dọn hết đám đó chứ?” Povis tính toán rồi hỏi.
Vài giây sau khi Twilight gầm lên, vài tiếng bước chân nhẹ trên cát có thể nghe thấy rõ.
Một người đang dìu người b·ị t·hương còn lại, giơ tay đầu hàng và từ từ tiến vào khu vực chiếu sáng của ngọn lửa trại nhỏ.
“Cậu thương con bé đó thật nhỉ? Tôi có nên giới thiệu nó với Madam dưới tư cách là cô dâu tương lai của cậu không?”
“Laero Luckbolt, vết nhơ của gia tộc Luckbolt, tên tội đồ lăng nhục luật lệ thép của sảnh xám, tên cặn bã dám tư thông với chính em gái của mình...Tôi không nói tới madam.”
“Ngươi có biết vị trí lãnh địa của tộc Vampire không?”
Đúng lúc này...
“Ừ, tuyệt đấy, tôi cũng làm được mà.......từ từ, cái gì cơ?” Twilight mở to mắt ngạc nhiên nhìn qua Yelena, rồi đảo nhanh qua Povis, cơn buồn ngủ cũng tắt hoàn toàn.
“Chúng ta bị chặn rồi.” Povis trầm giọng nói.
“Chúng nghĩ ta vẫn chưa phát hiện ra.” Twilight chậm bổ sung thêm một câu.
Ở sau, Felix luồn ra sau ghế kiểm tra hộp y tế tìm kiếm một ống tiêm giảm đau cho gã lính đán hthuê đang hấp hối, trong khi Sarkaz còn lại bắt đầu lột áo và mũ choàng ra, để lộ gương mặt khá trẻ của mình.
Brừm!!
...
Thành ra lộ trình còn lại của họ được rút ngắn chỉ còn lại 2 ngày.
“Oi Felix, lấy sợi dây rồi buộc tay hắn ta lại đi.” Twilight hất cằm ra hiệu, nhưng không nhận được sự hồi âm.
Nhưng chưa hết lời, chiếc xe bỗng phanh gấp, Driff cỡ 90 độ rồi mới dừng lại, làm Twilight mém ngã, phải báo ghế mới không bị văng đi.
Ông không phủ nhận việc Twilight nói mình ‘thích’ Yelena, rốt cuộc cậu là do Madam nuôi lớn, trong đầu bị bà ấy nhồi nhét vài thứ không bình thường là hiển nhiên.
Nhưng chưa có gì xảy ra vội, tầm phát hiện hiện diện của Twilight lên đến 100m, cần có thời gian để họ tiếp cận cậu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cậu đem người b·ị t·hương đổi lấy 2 thùng xăng rồi ngay lập tức ra hiệu cho Povis lái xe.
“Anh đi đâu vậy?!”
Còn rất nhiều thứ nữa muốn nói, nhưng giờ có lẽ Twilight hết buồn trả lời rồi, Povis chỉ hỏi thêm vài câu đơn giản cho Twilight dễ ngủ hơn.
Trước khi rời đi cũng không quên nhắc nhở cho mấy người lính đánh thuê kia tung tích kẻ địch của họ.
Đoàng!!!!!!
Dường như để tạo lòng tin, gã ta vừa nói vừa vứt thanh kiếm treo bên hông mình ra xa, kể cả cây nỏ của người đồng đội b·ị t·hương cũng vậy.
Ở trong lều, Povis cũng đã cầm sẵn tấm khiên, ông không vội vàng lao ra mà cẩn nhận quan sát xung quanh rồi mới đi đến đứng cạnh Twilight.
“Hả?” Câu hỏi đến khá bất ngờ làm người lính đánh thuê ngơ ngác một lúc rồi mới trả lời. “Tôi không biết, nhưng có lẽ đoàn trưởng của tôi sẽ biết nơi đó. Anh ta từng nói rằng mình đã đi hết một vòng Kazdel trong nghiệp lính đánh thuê của mình.”
“Đi!”
Mối quan hệ giữa người Sarkaz và người Sankta khá là rắc rối, người lính đánh thuê biết chưa chắc khẩu s·ú·n·g kia là hàng thật nhưng vì đang là phía cần sự giúp đỡ, gã quyết định tin vào quyết định của mình và đứng yên.
Nhưng tương lai thì chưa chắc được điều gì, Povis cũng cảm thấy Twilight và Yelena khá là đẹp đôi, lửa và băng (Closeup lửa băng).
“Hai người họ b·ị t·ruy s·át, khoảng 20 tên, chúng thấy ánh lửa và đang tiến đến đây rồi.” Vừa nói, cậu vừa nhìn về phía sau 2 người lính đánh thuê, qua khả năng tầm nhiệt, cậu thấy được ít nhất 20 người đang chậm rãi tiến đến chỗ họ.
“Tưởng tượng? Nhớ lại cách Twilight đã làm? Ý nhóc là sao?” Felix chỉ nghe mang máng những gì cô bé nói và đọc lại.
30 phút sau, chiếc xe thành công nhập cảnh, tiến vào trong thành phố Bonzaino.
Không ai để ý rằng, Yelena đã luồn qua khe hở giữa ghế lái và ghế phụ, chui ra sau.
Cạch!
Chỉ vừa leo lên ngồi ở ghế phụ, ở sau, Felix kiểm tra v·ết t·hương của người lính đánh thuê Sarkaz kêu lên.
“Ít nhất thì cuối năm cũng nên về một chuyến chứ? Mà chuyện tôi đến Lungmen được giữ bí mật, mọi người sẽ rất bất ngờ khi thấy cậu cho mà coi, khi mà con sói nhỏ được madam ôm về nhà từ ngày nào giờ đây đã có thể tự đứng trên chính đôi chân của mình rồi.”
“Tôi vẫn hay gửi thư về mà.”
“Xin cảm ơn.” Người lính đánh thuê cúi đầu cảm ơn, anh cũng đưa hai tay ra trước sẵn sàng để bị trói.
Lúc này thì Twilight cũng đã nhìn rõ và đánh giá được hai kẻ đó.
Nhưng trong lúc họ dựng trại, Povis đã lái xe đi một vòng quanh đây để thám thính, ông ấy rõ ràng không có ai ngoài họ ở quanh đây. Vết thương chảy máu rất nhiều và không được băng bó, người đang dìu kia đổ rất nhiều mồ hôi và thở dốc nhiều, họ chắc đã phải đi một quãng đường dài để đến đây, trong trạng thái rất có thể đang b·ị t·ruy s·át!
“Chắc tôi ngả lưng một chút đây, ông cũng sớm dừng nghỉ ngơi đi, vừa lái vừa ngủ coi t·ai n·ạn đấy.” Cậu thông báo vậy rồi đỡ Yelena ngã lưng ra ghế bắt đầu lim dim hai mắt.
“Phía trước là Bonzaino, thành phố cửa khẩu, chúng ta đến Siracusa rồi!” Twilight thông báo cho mọi người ngay khi cậu nhìn thấy thành phố xuất hiện ở phía trước.
Vì tên lính đánh thuê căng thẳng nên nói khá to, những người khác đã bị tiếng động đánh thức.
“Tôi biết, nhưng cũng vì vụ b·ê b·ối này, Madam mới có cơ hội xử lý ông trùm, ngồi lên chiếc ghế lãnh đạo nhà Luckbolt.”
Chương 103.5: Đường đến Siracusa (2)
“Cắt đuôi chúng, lên xe đi! Anh sẽ trở lại ngay!”
Người cuối cùng là Felix, anh dường như là người duy nhất chưa tỉnh ngủ hẳn, chỉ do nghe thấy tiếng động nên mới mơ màng mò ra ngoài kiểm tra. Quan trong hơn, do chưa tỉnh ngủ, anh ta đã lấy nhầm cái áo choàng của Twilight mà khoác lên người.
Dựa vào trang phục và cặp sừng đen nhọn trên trên đầu cả hai người, họ khả năng cao là lính đánh thuê Sarkaz.
“Ơ..được.”
Ngắn gọn lại là, ông ta cảm kích vì cậu đã giúp đỡ 2 người đồng đội bị tách khỏi đoàn. Để cảm ơn thì họ sẽ tặng cho Twilight 2 thùng xăng đầy.
“Ừ” Twilight gật đầu đồng ý. “Tôi là người cơ cấu cho việc á·m s·át ông trùm mà.” Tất nhiên câu sau đấy không được nói ra.
Povis gật đầu rồi quay ra khởi động chiếc xe.
“Tình hình hiện tại?” Povis hướng qua Twilight hỏi.
Nói thật thì cậu chẳng có lý do gì để giúp đỡ, bỏ mặc họ lại cho đám người đang tiếp cận kia xâu xé có khi còn giúp cậu câu thêm chút thời gian.
Nhưng nếu suy nghĩ lâu dài, trong tương lai không biết chừng có khi Twilight có công việc gì đó phải xử lý ở Kazdel, mấy cái nhiệm vụ của Hawker có thể diễn ra ở bắt cứ đâu, nếu có ‘người quen’ sẽ giúp được rất nhiều thứ.
Cuối cùng, vào khoảng chiều tối ngày thứ 3 từ khi bắt đầu di chuyển.
Ở bên ngoài, một lúc sau khi người lính đánh thuê nhảy xuống, một người Sarkaz dường như là đoàn trưởng ban nãy được nhắc đến tiến tới hỏi chuyện anh ta gì đó, rồi mới quay sang gõ cửa chiếc xe.
Twilight nhìn qua Povis, hai bên gật đầu một cái rồi cậu mở cửa xe nhảy xuống bắt đầu nói chuyện với người trưởng đoàn kia.
“Cũng đã 3 năm từ khi cậu rời nhà rồi nhỉ, đây cũng là lần đầu tiên cậu quyết định thực sự trở về thăm nhà nhỉ.”
Nhưng chưa kịp thắc mắc thêm, anh đã há hốc mồm.
Nhưng Twilight thì không nói gì vội.
Chương 103.5:
Những người lính đánh thuê khác hai bên vệ đường nhận ra người quen cũng hạ v·ũ k·hí xuống. Nhưng nhóm Twilight vẫn đề phòng ở yên trên xe, Twilight gồng sẵn Arts, Felix kéo chốt an toàn của khẩu s·ú·n·g, Povis kéo cái khiên đặt sau lưng.
Tất nhiên nếu chỉ như thế không thì sẽ rất nhanh sẽ chán và trở nên buồn ngủ, Povis vừa lái xe, vừa trò chuyện qua lại với Twilight.
Ở phía trước, con đường đã bị chặn lại bởi một đống đá chất đầy đó, ngay khi họ dừng xe lại, một vài người cũng xuất hiện từ hai bên đường.
Lườm Felix thêm một cái, Twilight ném sợi dây qua rồi ra hiệu cho anh trói người lính đánh thuê lại.
Không gì nhiều, nhưng không muốn lôi thôi ở đây thêm, Twilight gật đầu đồng ý.
Yelena là người ở gần nhất và cũng tỉnh giấc đầu tiên. Đồng hành với Bl đã được một quãng thời gian nên cô bé cũng không phải cái gì cũng không biết như trước, nhìn thấy Twilight chỉa s·ú·n·g vào hai người lạ mặt, cô bé lập tức chạy ra sau lưng cậu, không quên lườm chúng một cái.
Đó là trong trường hợp Twilight chịu giúp đỡ.
Chạy một đoạn rất xa, phải đến khi trời gần sáng, đi xa khỏi khu vực của 2 đám lính đánh thuê kia, cả nhóm mới nhẹ nhõm đôi chút.
Nhưng trong trường hợp này, người lính đánh thuê Sarkaz khi nhìn thấy đoàn huy của Bl như bắt lấy được cọng cỏ cứu mạng, thở ra nhẹ nhõm.
“Này, nhóc làm gì vậy?”
Trên áo choàng của cậu có đoàn huy của Bl.
Ngay lập tức, chếc xe nổ máy, rồi phóng về phía trước hết tốc lực.
“Chúng tôi không có ác ý. Đồng đội của tôi b·ị t·hương rất nặng, làm ơn hãy giúp anh ấy.”
“Tôi biết, nhưng vấn đề được nói đến ở đây chính là chuyện giao phối cận huyết ấy...Thế mới nói, haizz, sao Laero lại dại dột thế không biết?” Đang cười nói vui vẻ, bỗng khi nhắc đến 1 cái tên, Povis lại thở dài tiếc nuối.
Tốc độ của chúng đang tăng lên, có vẻ đã nhận ra mình đã bị phát hiện.
...
Rất nhiều người ngưỡng mộ sức mạnh của Bloody Lines, nhưng cũng rất nhiều người e ngại nó, vì công việc của lính đánh thuê đòi hỏi phải đối đầu nhau để tranh dành địa bàn hoạt động nếu muốn kiếm tiền.
“Hắn sao rồi? Có cần tôi phải đ·ốt p·hát cầm máu...” Chậm rãi đứng lên ghế nhìn ra hàng ghế sau, cậu quan sát người lính đánh thuê hỏi.
Một v·ụ n·ổ lớn vang vọng lên, khói cát bốc lên mù mịt khắp nơi.
Hai người nói chuyện với nhau bằng tiếng Siracusa nên tất nhiên những người khác không hiểu, người lính đánh thuê Sarkaz không biết kết quả thế nào khi đột nhiên một người trong số các thành viên Bl quay ra xe, nhưng vì mũi s·ú·n·g vẫn chỉ về phía mình nên gã chẳng thể làm gì được.
“Này ngươi, xé áo ra đi, dùng nó tạm thời băng lại. Twilight có thể đốt miệng v·ết t·hương sau khi cậu ta trở lại.”
“...” Twilight không hề hạ thấp sự đề phòng mà vẫn đưa s·ú·n·g chỉ vào đầu tên lính đánh thuê không b·ị t·hương, nếu hắn có cử động bất thường thì sẽ ngay lập tức bóp cò, cậu yên lặng đứng đó.
“Đau!” Bị báng s·ú·n·g gõ vào đầu, Felix kêu đau một phát tỉnh ngủ hắn, trong lúc đó, Yelena đã chạy qua xe và cầm về một sợi dây thừng ngắn.
Đúng lúc này, người lính đánh thuê Sarkaz mở cửa nhảy xuống xe.
“À mà đợi đã, con bé, hình như nó là Infected phải không?” Cười một lúc, Povis đột nhiên nhớ tới lúc nãy, Yelena đã sử dụng Arts mà không hề sử dụng vật dẫn.
Cậu mới hỏi 2 người lính đánh thuê.
“Lúc tối con bé đã sử dụng Arts của mình để cầm máu cho tên lính đánh thuê b·ị t·hương đấy, nó sử dụng băng để làm đông cứng máu ở miệng v·ết t·hương lại. Và trong quá trình đó, con bé không hề sử dụng vật dẫn nào cả.”
“Yeah, tôi là một Vouivre mà, Lupo tư thông với 1 Lupo khác thì kết quả trả ra chắc chắn sẽ là Lupo thôi.”
“À mà khoan.” Phân vân cỡ chừng vài giây, Twilight chợt nhớ ra một thứ, không, là một người.
Twilight cũng rút đầu vào đóng cửa sổ lại, ngồi ngã ra ghế thở vài hơi, cậu mới nhận ra Yelena đã mệt mỏi ngồi ngủ gục ở bên cạnh.
“...Được rồi, các người có thể lên xe, nhưng để đảm bảo, ngươi sẽ phải bị trói tay lại.”
Còn người lính đánh thuê đang b·ị t·hương...
Povis tìm một chỗ để gửi chiếc xe lại, rồi ông dẫn 3 đứa trẻ đến một khách sạn hạng sang dành cho dân thượng lưu trong thành phố.
“Chuyện gì vậy Twilight?”
Máu chảy ra trên v·ết t·hương của người lính đánh thuê nhanh chóng đông cứng lại, tạo thành một lớp băng màu đỏ ngăn không cho máu chảy ra thêm.
Còn chưa kịp định hình xong, Twilight đã mở cửa leo cực nhanh lên ghế phụ, cậu xê nhẹ Yelena qua ngồi vào rồi hét với Povis.
“Xe chạy rồi!” Povis khỏi động xong xe quay trở lại, Twilight bảo ông hãy mang gã ta nằm ra hàng ghế sau. Tên lính đánh thuê bị trói cùng Felix cũng bị quăng ra ghế sau, còn cậu và Yelena sẽ chia nhau ghế trước.
Soạt soạt.
Chỉ có cậu còn thức và Povis phải thức để lái xe, nhân lúc còn sức, ông muốn đi xa nhất khỏi địa phận Kazdel có thể.
Đến lúc Felix cầm theo ống giảm đau quay lại, anh đã nhìn thấy cô bé dùng hai bàn tay nhỏ bé của mình che lấy v·ết t·hương dài nửa cơ thể của người lính đánh thuê, trong miệng liên tục lẩm bẩm điều gì đó hình như là.
“Ừ, thì sao?” Twilight không nhìn sang trả lời, Povis không phải là một người kỳ thị Infected, Madam cũng vậy, cậu đủ an tâm về điều đó, nên nhắm mắt lại bắt đầu ngủ bù.
“Ai! Đứng yên đó giơ tay lên!” Twilight đưa s·ú·n·g về phía bóng tối nhẹ gầm lên.
“Làm ơn giúp chúng tôi...không, chỉ một mình anh ấy là được, tôi có thể tiếp tục lẩn trốn một mình.”
“Dừng! Dừng! Nhóc chỉ cần ngăn máu chảy, đừng có đông lạnh cả cơ thể người ta. Ông ta sẽ c·hết vì quá lạnh trước khi c·hết vì mất máu đấy!” Nhìn thấy phần b·ị t·hương đã bị bao bọc hết lại, nhưng quá trình đông cứng không hề ngừng lại mà tiếp tục lan rộng ra, Felix vội vàng cản Yelena, kịp thời dừng cô bé lại.
...
Người lính đánh thuê Sarkaz tiếp tục cầu xin, nhưng chẳng ai để ý.
Twilight cũng đang phải nghĩ cách xử lý hai người Sarkaz này.
Phân chia xong, Twilight để mọi người đi làm, còn mình thì lấy ra một cái bọc nhỏ có dây từ trong balo rồi chạy về phía đám người đang tiếp cận.
“Chậc.” Twilight nghiến nhẹ răng, cậu nắm khẩu s·ú·n·g ra sau cho Felix. “Chuẩn bị chiến đấu đi.”
Nhưng vì lo lắng sẽ gặp chuyện tương tự, phải đảm bảo an toàn cho 3 đứa nhóc, Povis mặc xác cơn buồn ngủ mà lao băng băng trên đường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Lúc đó mọi người từng tá hỏa một phen vì tưởng cậu là con tư thông giữa 2 người họ đấy, trước khi madam vạch đuôi cậu ra cho mọi ngưởi xem.” Ông cười to khi nhớ lại khung cảnh hài hước đó.
“Sao vậy?!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vết tích của người b·ị t·hương cho thấy ông ta b·ị c·hém bởi kiếm, lộ trình mà nhóm Twilight chọn là con đường ngắn nhất nhưng các đoàn giao thương lưc hành không thích đi qua đây, có lẽ là vì một cuộc xung đột vũ trang nhỏ giữa các lực lượng lính đánh thuê Sarkaz với nhau.
“Đây, Twilight, cậu biết quy củ nên trông hai người họ nhé. Ba đứa có thể đi chơi thoải mái, nhưng nhớ về ngủ sớm, ngày mai đúng 7 giờ sáng chúng ta sẽ lên tàu đi tiếp.” Ông đưa cho Twilight một xấp tiền, không quên dặn dò cậu cẩn thận trước khi thả cho 3 đứa nhỏ đi chơi.
“!” Quả nhiên, tên lính đánh thuê ngay lập tức nhận ra biểu tượng móng vuốt màu đỏ. “Các người là người của Bloody Lines!”
“Im đi Povis hoặc tôi sẽ g·iết ông. Tôi chỉ thấy cảm thấy ‘thích’ con bé thôi, giống Madam ấy, chứ chưa phải là yêu, Yelena cũng tương tự vậy, con bé cảm kích vì tôi đã cứu nó chứ hoàn toàn không phải là yêu. Mối quan hệ của chúng tôi hiện tại chỉ đơn giản là tình bạn giữa 2 đứa trẻ mà thôi.”
“Khoan! Người nhà!”
“Không ổn, chúng ta chỉ có thuốc giảm đau chứ không có đủ băng gạc, phải cầm máu gấp chứ không là ông ta đi đời đấy!”
Chạy được một đoạn, nhìn lại thấy không có kẻ đuổi theo, Povis mới hạ nhẹ tốc độ xuống.
“Không, khởi động xe đi.” Twilight lắc đầu. “Lấy những gì cần lấy, vứt lại 2 cái lều cũng được.”
“Yay!!”
Còn ông vào phòng ngủ làm một giấc trước cho đỡ mệt trước rồi tính gì tính tiếp.
“Cậu đúng thật trưởng thành hơn rồi nhỉ? Lúc trước tôi cảm thấy cậu như tỏa ra cái Aura tự kỷ sẵn sàng làm thịt bất kỳ ai dám lại gần cơ.” Ông cũng chỉ mới chú ý đến điều này, nhưng khi thấy Twilight thoải mái để cho người khác dựa vào người mình, Povis có cảm giác như đứa con trai mình trưởng thành.
Felix độc chiếm hàng ghế sau không hề ngại ngùng duỗi người nằm lăn quay ra đánh 1 giấc, Yelena thì cũng gác lên người Twilight ngủ từ nãy đến giờ.
Việc chạm mặt với 2 đoàn lính đánh thuê Sarkaz sắp xửa choảng nhau là vấn đề duy nhất nhóm Twilight gặp trên đường đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Povis không nói gì thêm chỉ gật đầu khẳng định lời nói của mình là hoàn toàn đúng sự thật.
Là một trong những lực lượng lớn nhất và có rất nhiều chiến tích, Bl cực kỳ nổi tiếng trong nội bộ các đoàn lính đánh thuê, đặc biệt là ở Kazdel nơi 40% dân số là lính đánh thuê.
Còn Twilight thì khác, cậu thẳng thừng thoải mái liệt kệ tất cả những bản án được đặt lên đầu cái tên người tên Laero.
Toàn bộ chi phí cho chuyến đi đến Lungmen và trở lại của Povis đều được tính vào túi của Madam Luckbolt, nhiệm vụ đã gần như hoàn thành, giờ là lúc để xõa.
Cô bé lung tay xém tí nữa ngã ra, may mắn là Povis ngồi ở ghế lái kịp thời giữ lại, ông nắm lấy cổ áo đưa cô bé ngồi trở lại ghế phụ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thu hai tay về, Yelena thở hổn hển định quay trở lại ghế trên thì nhận ra, cả cơ thể mình hoàn toàn không còn chút sức lực nào.
“Chúng tôi là lính đánh thuê, vì bị tập kích bất ngờ nên phải chạy trốn. Trong lúc lang thang thì nhìn thấy ánh lửa nên mới quyết định đến gần xin sự giúp đỡ.” Chưa kịp Twilight mở miệng tra hỏi, người lính đánh thuê Sarkaz, người không b·ị t·hương, đã vội vàng mở miệng trình bày hoàn cảnh.
...
Nghe Twilight nói vậy, Yelena tuy vẫn nhìn theo cậu nhưng cũng nghe lời leo lên xe.
Cậu tức giận gỡ báng khẩu Inferno Strike vào đầu anh ta, người đang vẫn đang gật gù chưa tỉnh ngủ.
Povis ngậm ngùi nhớ lại một ngày 6 năm trước, 2 chị em trùm nhà Luckbolt sau một chuyến du lịch đột nhiên mang theo một đứa trẻ trở về.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.