Trưởng Công Chúa - Cửu Thiên Lãm Nguyệt
Cửu Thiên Lãm Nguyệt
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3: Chương 3
Ta đưa mắt nhìn thẳng vào nàng, mỉm cười nói tiếp:
Ta vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi:
Thái y rốt cuộc vẫn là nam nhân, không tiện để chẩn trị trước mặt đông người…”
Lời nói dường như chẳng mấy để tâm đến Thần phi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ta vốn định nhân dịp này bày hai bàn tiệc mừng cho nàng, nhưng Hoàng thượng lại không chấp thuận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vậy thì… thần thiếp xin nghe theo lời Hoàng hậu nương nương.”
Thần phi hơi gật đầu, đáp rằng:
Hoàng thượng trầm mặc một thoáng, cuối cùng cũng gật đầu.
“Thưa nương nương, đã đến lúc cho tiểu hoàng tử bú sữa rồi ạ.”
Ta tiếp lời:
“Tiệc đầy tháng của hoàng tử đã rất đơn sơ rồi,” ta dịu dàng nói tiếp, “thần thiếp chỉ muốn nhân dịp muội muội Thần phi được thăng vị, khiến các tỷ muội trong cung cũng được thêm phần vui vẻ.”
Từ đó về sau, Huệ phi cũng không còn mang thai lần nào nữa.
“Vậy thì theo ý nàng.”
Chương 3: Chương 3
Vì vậy, các phi tần trong hậu cung càng mong ta đừng xuất hiện trong lúc họ sinh nở.
Với sự sủng ái mà Hoàng thượng dành cho ta, nếu bản cung thật lòng thích một đứa trẻ, người cũng tuyệt sẽ không ngăn cản.
Hoàng thượng thần sắc bất biến, nhàn nhạt nói:
Còn Huệ phi – kẻ cũng chẳng có con nối dõi – hôm nay lỡ tay uống nhiều thêm mấy chén.
Từ khi trời còn tờ mờ sáng, nàng đã có dấu hiệu chuyển dạ, mãi tới tận nửa đêm mới sinh hạ được hoàng tử.
“Chiêu nghi nay đã vì Hoàng thượng khai chi tán diệp, sinh hạ hoàng tử. Vị phận, chẳng hay có nên tấn phong một bậc?”
“Đợi Hoàng tử mãn tháng rồi hãy nói. Dù sao Chiêu nghi thể hư cũng chẳng phải chuyện ngày một ngày hai, chậm thêm chút nữa cũng không sao.”
Ngài khẽ cười:
Nàng từng có một đứa nhỏ.
Ta nghiêng đầu nhìn Hạ Trúc, chậm rãi nói:
Thẩm Chiêu nghi vì có công sinh hoàng tử, được tấn phong làm phi.
Chuyện ta không thể có con, toàn cung đều biết rõ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khác với Hứa Thường tại, tuy thân thể Chiêu nghi yếu nhược, nhưng đứa trẻ trong bụng lại đủ tháng đủ ngày, thuận theo tự nhiên mà chào đời.
Lúc ấy, bà v·ú bên cạnh liền cất tiếng:
Trong số các tước hiệu mà Nội vụ phủ dâng lên, Hoàng thượng đã chọn chữ “Thần” để làm phong hiệu của nàng – từ đây gọi là Thần phi.
Bao năm qua, ngoài Hoàng thượng cùng cung nữ thái giám ra, e rằng hiếm có người lui tới nơi này.
“Thế này đi, ngươi đi thỉnh Lục thần y đến đây.”
“Thân thể thần thiếp nay đã khang kiện, liền muốn tự tay chăm sóc cho con.”
“Được tấn phong đã là đại ân, không cần phải thiết tiệc làm gì.”
Ta ngẩng đầu nhìn sang, nhàn nhạt cười:
“Chỉ là gì?” Hoàng thượng hơi nghiêng đầu, đưa mắt nhìn ta.
Không ai nguyện lòng để đứa con mình cưu mang mười tháng lại bị bản cung – Hoàng hậu – để mắt tới.
Thần phi khẽ mấp máy môi, tựa hồ muốn nói điều gì, nhưng lại thôi.
“Hôm nay các vị tỷ muội trong hậu cung đều đến đây vì nàng mà mừng vui, nếu nàng vắng mặt, chẳng phải thất lễ lắm sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cái tên Lục thần y mà Hoàng thượng nhắc tới, chính là vị y nữ nọ.
Tiếc thay, đứa bé chưa kịp đầy tuổi đã yểu mệnh qua đời.
Bởi thân thể nàng yếu nhược, bản cung liền cho nàng đơn cư một viện, không phải chia sẻ cùng ai.
Ánh mắt ta khẽ lướt qua người Thần phi.
Ngày tiểu hoàng tử đầy tháng, thánh chỉ sắc phong Thần phi được ban xuống từ sớm.
“Việc cho hoàng tử bú sữa, cứ giao cho nhũ mẫu là được rồi.”
“Sao? Thần phi lại tự mình nuôi nấng tiểu hoàng tử ư?”
“Hoàng thượng quả thật chu đáo, Hoàng tử còn nhỏ, cẩn thận một chút cũng là phải… chỉ là…”
Yến tiệc được thiết ngay trong cung của Thần phi.
Nhưng ai bảo ngoại tộc của ta cường thịnh, lại thêm được Hoàng thượng sủng ái bấy lâu, nên nhiều năm nay, mỗi lần trong cung có ai sinh nở, ta đều không tới.
Hứa Thường tại do phải chăm sóc tiểu công chúa, nên chỉ sai người đưa lễ vật tới, không thân chinh đến dự.
Thần phi mím môi, im lặng trong chốc lát, rồi mới ung dung ngồi xuống, chậm rãi nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thưa nương nương, Huệ phi vừa rồi bất cẩn trẹo chân rồi ạ…”
Thẩm Chiêu nghi sinh hạ hoàng tử trước khi Lục thần y nhập cung.
Hạ Trúc ghé sát tai ta, khẽ thì thầm.
Theo lẽ thường, ta là Hoàng hậu, lẽ ra nên tới trông nom.
“Lục thần y gần đây đã khám bệnh cho không ít phi tần. Chiêu nghi mới sinh hạ Hoàng tử, nếu không may mang bệnh khí qua, lại thành xấu thành tốt.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.