Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 87: Lâm Kinh Vũ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 87: Lâm Kinh Vũ


Thế nhưng, giữa khung cảnh tươi đẹp ấy, niềm vui trong lòng Tâm An lại vụt tắt. Chỉ còn lại một sự lo lắng mơ hồ, như một đám mây âm u kéo đến phía chân trời, báo hiệu điều gì đó đang đến gần.

- Đúng vậy. Nếu có cơ hội, ta cũng muốn đi cùng sư tỷ. Dù có gian khổ, cũng không sao cả.

- Tâm An sư đệ.

- Chẳng lẽ vận mệnh thực sự không thể sửa đổi sao?

Ý niệm ấy lặng lẽ hiện lên trong đầu Tâm An, nặng nề và tuyệt vọng như một tảng đá lớn đè lên tâm trí. Cậu đã từng thử, thử rất nhiều lần, để điều chỉnh những gì mình biết trước. Cậu từng tin rằng, chỉ cần nỗ lực đủ nhiều, con đường phía trước sẽ đổi thay.

Tâm An ngồi một bên nghe vậy, đôi mắt chợt lóe sáng. Trong lòng cậu âm thầm chấn động: "Tầng bảy… và tầng năm?"

Ba người nhanh chóng ngồi xuống, gió từ rừng hắc thiết trúc thổi qua phát ra âm thanh xào xạc, như tiếng sáo trầm êm. Tâm An dựa nhẹ lưng vào đá, ánh mắt khẽ híp lại như đang nhớ về những tháng ngày phiêu bạt.

Tâm An khẽ cười, gật đầu: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

- Ngồi đi, ta kể cho hai người nghe một ít chuyện thú vị ở Nam Cương.

Cây côn ấy… rõ ràng là vật mang điềm xấu, là mầm họa trong tương lai. Cậu đã sớm biết trước và cố gắng thay đổi nó. Vậy mà giờ đây, nó lại hiển hiện một cách hiển nhiên như thể chưa từng có ai định thay đổi số mệnh vậy.

Nói đoạn, ánh mắt hắn nhanh chóng dời sang bên cạnh, vừa nhìn thấy Điền Linh Nhi liền hơi sững lại. Một thoáng kinh ngạc hiện lên trong mắt, sau đó nhanh chóng được thay thế bằng nụ cười hơi ngượng:

Hai người trẻ tuổi, một người là nữ đệ tử ưu tú của Đại Trúc Phong, một người là thiên tài mới nổi của Long Thủ Phong, giờ phút này ánh mắt đều rực lên hào quang chiến đấu. Không phải là địch ý, mà là sự ganh đua thuần túy của tuổi trẻ, của những người có lòng tự trọng và khát vọng trở thành người mạnh nhất.

Lâm Kinh Vũ đưa mắt nhìn qua từng người, ánh mắt dừng lại lâu hơn một chút trên người Tâm An, nét ngạc nhiên khó che giấu:

- Tâm An… Ta thật không ngờ lại gặp được ngươi ở đây. Lần này tới chỉ định thăm Trương Tiểu Phàm một chút, không ngờ lại đúng lúc như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thiếu niên ấy khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, dáng người cao gầy rắn rỏi, khí chất lạnh lùng mà tự nhiên, gương mặt góc cạnh rõ ràng, đôi mày kiếm anh tuấn kéo dài đến tận thái dương, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu lòng người. Tuy chỉ mặc một bộ đạo bào màu lam nhạt đơn sơ, nhưng khí thế lại tự nhiên toát ra, như thanh kiếm chưa rút khỏi vỏ đã khiến người khác phải dè chừng.

- Ngươi vẫn nhanh thật. Ta cũng mới tu luyện đến tầng thứ năm thôi.

Điền Linh Nhi tiếp tục nói đôi mắt lấp lánh như nước hồ mùa thu:

Thiếu niên cười lớn, giọng mang theo chút thân thiết xen lẫn đắc ý:

Nàng vừa nói, vừa nhìn Tâm An từ trên xuống dưới như muốn chắc chắn rằng cậu vẫn còn nguyên vẹn trở về. Bên cạnh, Trương Tiểu Phàm cũng chau mày, gật đầu phụ họa:

Lâm Kinh Vũ cái tên ấy vừa vang lên trong lòng Tâm An, ánh mắt cậu khẽ chuyển, dừng lại trên người thiếu niên mới tới.

Đúng lúc đó, từ xa vang lên tiếng bước chân nhẹ nhưng vội vã. Một thiếu niên tầm mười lăm, mười sáu tuổi xuất hiện giữa rừng trúc. Hắn mặc áo lam, dáng người cao gầy, gương mặt tuấn tú nhưng mang theo vẻ tự tin kiêu ngạo rất đặc trưng của tuổi mới lớn.

Điền Linh Nhi hơi sửng sốt, sau đó chống nạnh, ánh mắt linh động bừng sáng đầy chiến ý:

- Đúng đó, Tâm An… Lần đó nghe tin ngươi xuống Nam Cương, ta cứ lo mãi. Lần này trở về là tốt rồi.

Nói rồi cậu đưa tay chỉ về một phiến đá rộng bên cạnh rừng trúc:

Vừa dứt lời, Trương Tiểu Phàm lập tức gật đầu tiếp lời:

Khi Tâm An còn đang suy tư, bên cạnh bỗng vang lên giọng nói lanh lảnh của Điền Linh Nhi:

- Là hiệu ứng hồ điệp sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bốn người nhanh chóng tụ lại một chỗ, khí thế náo nhiệt khác hẳn vẻ trầm mặc ban đầu của núi rừng. Họ cùng nhau nhắc lại những kỷ niệm khi còn là những đứa trẻ nghịch ngợm ở Thảo Miếu Thôn, rồi những ngày đầu lên Thanh Vân Môn tu luyện, thoáng cái đã bốn năm rồi.

- Kỳ lạ thật, ta cứ nghĩ yêu trùng chỉ sống trong đầm lầy ẩm ướt, không ngờ còn biết tụ tập thành bầy như vậy.

Một ý niệm hiện lên trong lòng Tâm An: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tâm An ngồi một bên, ánh mắt vẫn bình tĩnh theo dõi, nhưng trong lòng lại lặng lẽ suy tính. Cậu biết rõ, những đợt sóng ngầm của số mệnh… đã bắt đầu dao động. Và từ đây, mọi thứ sẽ không còn như cũ nữa.

Hai thân ảnh nhanh chóng tiến lại gần. Điền Linh Nhi vừa đến nơi liền nhào tới, hai mắt sáng rỡ, giọng điệu nửa trách móc, nửa vui mừng:

Câu nói vừa dứt, ba thiếu niên đồng loạt quay lại nhìn nàng. Lâm Kinh Vũ nhướng mày, ánh mắt không giấu được chút kinh ngạc. Nhưng rồi, trong lòng lại dâng lên một chút khí thế tranh thắng thường thấy ở lứa tuổi thiếu niên.

- Ta không sao. Chuyến đi này tuy có vài khó khăn, nhưng nhìn chung vẫn ổn. Cũng học được không ít điều.

Sau khi đảo mắt nhìn quanh, hắn liền phát hiện nhóm ba người đang trò chuyện dưới tán cây, liền nở nụ cười nói.

Chương 87: Lâm Kinh Vũ

Thấy bóng dáng quen thuộc của Tâm An, ánh mắt hai người đều sáng lên.

Ba người cứ thế ngồi dưới tán trúc, tiếp tục trò chuyện trên trời dưới bể. Từ yêu trùng Nam Cương đến những dị thú trong cổ điển, từ truyền thuyết trong môn phái cho đến những trò nghịch ngợm thời còn bé, không khí mười phần vui vẻ.

Hắn cười nhạt, ánh mắt sáng lên như có ý thách thức:

Điền Linh Nhi vừa nghe vừa trợn tròn mắt: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thế nhưng… vì sao càng cố gắng, mọi thứ lại cứ như dòng nước, chảy vòng vèo nhưng cuối cùng vẫn trở lại quỹ đạo cũ?

Chỉ vì sự có mặt và hành động can thiệp sớm của cậu, mà cốt truyện đã bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo ban đầu? Nếu đúng như vậy… thì những biến cố sau này, liệu còn có thể như cũ?

- Điền sư tỷ quả nhiên danh bất hư truyền. Nhưng… nói đến đây, ta vẫn luôn nghe mọi người trong môn phái đem ta ra so sánh với sư tỷ, nào là thiên tài tu luyện, nào là song kiệt Thanh Vân. Nay gặp dịp, chẳng bằng thử giao thủ một phen, để xem ai hơn ai kém?

Theo ký ức mà cậu mang theo từ kiếp trước, vào thời điểm này, Lâm Kinh Vũ tối đa chỉ vừa mới chạm tới tầng thứ sáu, còn Trương Tiểu Phàm mới chỉ khoảng tầng ba hoặc bốn. Nhưng hiện tại, cả hai đều vượt xa tu vi vốn có…

Điền Linh Nhi mỉm cười rạng rỡ, dải lụa đỏ trong tay như có linh tính, tự động co lại, uốn quanh eo nàng như một dải lụa mỏng, dịu dàng ôm lấy thân thể thiếu nữ. Trương Tiểu Phàm cũng nở nụ cười, vội vàng thu hồi Thiêu Hỏa Côn, linh lực trên người dần tản đi.

- Ở Nam Cương, có rất nhiều yêu trùng kỳ lạ. Có lần, ta gặp một bầy Bích Túc Sa Trùng đang bám đầy một cái giếng cổ. Chúng có thể hóa thành khói độc, che trời mù mịt, chuyên môn t·ấn c·ông người đến lấy nước. Sau cùng bị ta tiêu diệt.

Tâm An nghe vậy chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, lắc đầu:

Ngay lúc ấy, Trương Tiểu Phàm và Điền Linh Nhi dường như cùng lúc cảm nhận được ánh nhìn phía sau lưng. Cả hai đồng loạt dừng lại, quay đầu nhìn về phía có người đang đứng trong rừng trúc.

- Là hữu duyên.

- Ồ! Trương Tiểu Phàm, Trương Tâm An, hai ngươi đều ở đây à? Thật đúng dịp.

- Đây là Điền sư tỷ của Đại Trúc Phong phải không? Nghe danh đã lâu, lần này mới được gặp mặt.

Ánh mắt Trương Tiểu Phàm lúc đó không hề che giấu, mang theo sự dịu dàng và một thứ tình cảm không tên, lặng lẽ dừng lại trên gương mặt linh động của Điền Linh Nhi. Chỉ một cái liếc mắt, Tâm An đã nhìn thấy điều đó. Cậu hơi nghiêng đầu, nét cười vẫn không đổi, nhưng trong lòng khẽ thở dài.

Ánh mắt Tâm An dời khỏi Thiêu Hỏa Côn, nhìn sang hai người đang giao đấu. Thiếu niên kia hiền lành, thiếu nữ kia hoạt bát, cả hai đều mang theo sức sống căng tràn, như ánh nắng ấm áp của buổi sớm mai.

- Sao lâu rồi ngươi mới đến? Ta hỏi cha mẹ thì mới biết ngươi đã tu luyện đến tầng thứ tư của Thái Cực Huyền Thanh Đạo, rồi lại một mình xuống núi lịch luyện. Ngươi cũng thật to gan, mười hai tuổi mà cũng dám đi một mình, không biết Đạo Huyền sư bá nghĩ gì mà lại để ngươi đi như vậy.

- Ta thật muốn một lần được ra ngoài như ngươi. Không phải tu luyện quanh quẩn trong Đại Trúc Phong, mà là thật sự đặt chân đến những vùng đất chưa từng thấy qua. Nhưng cha mẹ ta không cho ta đi.

- Nói đến tu hành… Thật ra ta cũng mới có một chút đột phá nhỏ. Gần đây vừa đạt đến Thái Cực Huyền Thanh đạo tầng thứ bảy.

Hai người, một trước một sau, vui vẻ bước về phía Tâm An, nét mặt chân thành không chút phòng bị. Nhìn nụ cười đó, Tâm An cũng khẽ gật đầu, ép bản thân nở một nụ cười nhẹ đáp lại.

- Tốt. Ta cũng đang muốn thử xem Lâm sư đệ người ngoài miệng cứng rắn, thực lực có xứng không.

Một lúc sau, khi câu chuyện đang rôm rả, Lâm Kinh Vũ đột nhiên khoanh tay, khẽ cười:

Đối với một thiếu nữ từ nhỏ lớn lên trong Thanh Vân Môn như cô, thế giới bên ngoài vẫn luôn là điều bí ẩn và hấp dẫn. Trương Tiểu Phàm ngồi bên cạnh cũng mỉm cười, nét hiền lành dịu dàng hiện rõ trên gương mặt:

Tâm An đứng lặng giữa rừng trúc, ánh mắt như dán chặt vào cây Thiêu Hỏa Côn đang rực cháy trong tay Trương Tiểu Phàm. Trong khoảnh khắc đó, một cơn đau nhói vụt qua lồng ngực, như có ai dùng kim châm thẳng vào tim.

- Ta cũng không kém đâu nhé. Gần đây ta đã đột phá tầng thứ bảy rồi đó.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 87: Lâm Kinh Vũ