Tru Tiên Nhất Mộng
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 86: Đại Trúc Phong
- Đa tạ sư huynh.
Nam tử kia chính là Trương Tiểu Phàm. Hắn không thuộc hàng tuấn mỹ xuất chúng, nhưng lại mang một vẻ ngoài chất phác, thành thật, ánh mắt chân thành khiến người đối diện có cảm giác dễ gần. Trong tay hắn lúc này là Thiêu Hỏa Côn, từng luồng hồng tử quang mang theo uy lực dày đặc không ngừng cuộn ra từ cây thiết côn, đỡ lấy từng đợt t·ấn c·ông như dải lụa đang cuộn sóng ập đến.
Đạo Huyền Chân Nhân khẽ gật đầu, ánh mắt ôn hòa nhìn cậu, đoạn mở lời, giọng nói trầm tĩnh như mặt nước hồ thu:
Ông quay người, nhìn về phía xa, nơi trời chiều đang loang ánh nắng l·ên đ·ỉnh tùng:
- Thế nhưng trong những năm nay, Thanh Vân Môn xuất hiện nhiều đệ tử xuất chúng hơn hẳn các kỳ trước. Sau khi cùng Thương Tùng sư đệ thương nghị, ta quyết định thay đổi lệ cũ mỗi mạch sẽ được phép cử ra tám người thay vì bốn như trước để tránh bỏ sót châu ngọc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đại viện chưởng môn kiến trúc trang nghiêm mà giản dị. Lúc này Đạo Huyền Chân Nhân đang đứng quay lưng về phía cậu, lặng lẽ ngắm nhìn một gốc tùng già phủ đầy địa y xanh thẫm. Nghe tiếng bước chân, ông xoay người lại. Tâm An lập tức cung tay hành lễ:
Tống Đại Nhân vuốt cằm, giọng ôn hòa:
Chương 86: Đại Trúc Phong
Giọng ông không cao, nhưng từng chữ vang vọng giữa viện tùng yên ắng, khiến Tâm An cảm thấy áp lực đang dần hiện ra trong không khí.
- Tâm An, con đến vừa đúng lúc. Ta có chuyện quan trọng muốn nói.
Tâm An đứng dậy, phủi nhẹ áo bào, rồi bước ra ngoài. Thân hình khẽ động, linh lực vận chuyển dưới chân, ngự kiếm phi hành rời khỏi Thông Thiên Phong, hướng thẳng về phía Đại Trúc Phong, nơi có người huynh đệ Trương Tiểu Phàm đang tu luyện.
Đối thủ của hắn là một thiếu nữ tầm mười sáu mười bảy tuổi, vóc người thon nhỏ, gương mặt xinh đẹp mang nét đáng yêu linh động, đôi mắt sáng rỡ đầy sinh khí. Trên tay nàng điều khiển một dải lụa đỏ, mỗi chiêu thức đều uyển chuyển như múa, nhưng bên trong lại ẩn chứa sát thương không hề nhỏ.
Trong thời đại mà nhân tài xuất hiện lớp lớp, chỉ một chút chủ quan hay trì trệ cũng có thể bị bỏ lại phía sau. Vì vậy, mỗi một hơi thở, mỗi một lần vận chuyển linh khí, cậu đều dụng tâm lĩnh ngộ, không dám qua loa chút nào.
Đạo Huyền Chân Nhân dừng lại một nhịp, rồi tiếp tục: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rời khỏi đại viện chưởng môn, Tâm An quay trở lại gian phòng quen thuộc của mình trên đỉnh Thông Thiên Phong. Căn phòng đơn sơ được dựng bằng gỗ thông già, không rộng rãi nhưng sạch sẽ, gọn gàng, từng vật dụng đều được sắp xếp ngăn nắp thể hiện rõ nếp sống kỷ luật của một người tu đạo. Ánh nắng chiều len lỏi qua cửa sổ, vẽ lên vách gỗ những vệt sáng dài trầm mặc.
Đạo Huyền Chân Nhân gật đầu, ánh mắt thoáng hiện ý tán thưởng, rồi chậm rãi nói tiếp:
Phía trước, hai thân ảnh đang giao đấu kịch liệt giữa rừng trúc. Một nam một nữ, thân pháp thoăn thoắt, linh lực cuồn cuộn v·a c·hạm giữa không trung.
Khi vừa đến gần bãi đất bằng sau núi, Tâm An bất giác khựng lại.
Ông bước chậm vài bước, chắp tay sau lưng, mắt vẫn nhìn về phía tán cây tùng ngoài sân viện.
Đạo Huyền Chân Nhân ngừng lại, giọng nghiêm túc nói:
- Ta muốn con tham gia kỳ Thất Mạch Hội Vũ lần này.
- Đệ tử tuân lệnh.
Nghe vậy, Tâm An khẽ gật đầu, không hỏi thêm điều gì, liền rảo bước hướng về phía đại viện nơi chưởng môn cư ngụ. Con đường quen thuộc được lát bằng đá xanh, hai bên là hàng cổ tùng trăm năm tuổi, tán lá rậm rạp che kín lối đi, từng phiến lá rung động trong gió tạo thành âm thanh trầm lắng như tiếng đàn trầm mặc nơi núi sâu.
- Đệ tử bái kiến sư phụ.
Một mạch tu luyện kéo dài suốt hai canh giờ. Khi mở mắt ra, sắc trời bên ngoài đã chuyển dần sang ráng chiều. Ánh nắng hắt qua cửa sổ không còn rực rỡ mà nhuốm một màu cam nhạt như tơ lụa mỏng, gió trên Thông Thiên Phong thoảng qua mát lạnh khiến lòng người thanh tĩnh lạ thường.
- Trương sư đệ, sư phụ truyền lời mời. Ngài đang đợi đệ tại đại viện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau bữa cơm thanh đạm tại Tổ Sư Từ Đường, Tâm An một mình rời khỏi điện thờ tổ sư gia của Thanh Vân Môn. Trời khi ấy đã ngả bóng xế chiều, mây trắng vắt ngang đỉnh núi như dải lụa mờ ảo, gió nhẹ thổi qua từng rặng tùng khiến lá reo lao xao, phảng phất trong không gian là mùi hương trầm phảng phất chưa tan hết.
Tâm An ôm quyền hành lễ, mỉm cười đáp:
Cậu bước chậm rãi đến cổng, vừa nhấc chân định tiến vào thì chợt thấy một bóng người cao lớn từ trong bước ra, là Tống Đại Nhân, đại sư huynh của Đại Trúc Phong. Tống Đại Nhân dáng người vạm vỡ, gương mặt chữ điền, ánh mắt luôn mang theo vẻ chính trực nghiêm nghị. Thấy Tâm An, Tống Đại Nhân liền cười hàm hậu:
Nói xong, Tâm An cúi nhẹ người, rồi sải bước tiến vào trong viện. Cảnh sắc quen thuộc hai bên đường gợi lên không ít hồi ức. Đại Trúc Phong dù không lớn, nhưng có nét yên bình và mộc mạc hiếm có trong Thanh Vân Môn, khiến người ta mỗi lần đặt chân tới đều không nỡ rời đi vội.
- Tất cả đệ tử thuộc Thông Thiên Phong, nếu đạt đủ điều kiện tu vi, đều có quyền tham gia vòng sơ tuyển. Qua các trận đấu loại trực tiếp, tám người có thực lực mạnh nhất sẽ được chọn ra, chính thức đại diện cho bổn phong tham dự Thất Mạch Hội Vũ.
Tâm An đáp xuống trước cửa đại viện của Đại Trúc Phong. Hắc thiết trúc xung quanh khẽ lay động theo gió, phát ra âm thanh v·a c·hạm khô khốc, vọng vang trong không gian tĩnh mịch như một thứ âm nhạc quen thuộc.
Tâm An men theo lối mòn rợp bóng trúc dẫn về sau núi. Cậu đã đến đây không ít lần, nên từng đoạn đường quanh co, từng tảng đá phủ rêu xanh đều đã trở nên thân thuộc. Không khí trong lành, thỉnh thoảng vang lên tiếng chim lảnh lót giữa rừng sâu, khiến lòng người bất giác thả lỏng.
- Gặp chút việc ở Thông Thiên Phong, tiện đường ghé thăm Trương Tiểu Phàm một chút. Tống sư huynh, không biết Tiểu Phàm có ở trong viện không?
- Con hẳn cũng biết, Thông Thiên Phong là một trong những mạch có đông đệ tử nhất toàn môn. Vì vậy, để chọn ra tám người đại diện, bắt buộc phải tổ chức thi đấu nội bộ. Đây là quy định đã có từ lâu, không thể phá lệ.
Trên sườn núi, khắp nơi đều mọc lên những khóm hắc thiết trúc cao v·út, thân màu đen tuyền, cứng cáp dị thường, tản ra khí tức nặng nề như kim thiết, vô cùng đặc biệt. Những cây trúc này không chỉ là vật trang trí tự nhiên, mà còn là tài liệu luyện khí quý giá, nhiều pháp bảo thượng phẩm từng được luyện từ thân trúc nơi này.
Không chần chừ, Tâm An khoanh chân ngồi xuống trên bồ đoàn, bắt đầu nhập định, tiếp tục tu luyện Thái Cực Huyền Thanh Đạo. Tuy tu vi của Tâm An hiện tại đã bước vào cảnh giới cao hơn và vững chắc hơn nhiều so với các đồng môn cùng lứa, nhưng trong lòng cậu vẫn luôn tự nhủ: "Chưa đủ."
Tâm An hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, ôm quyền đáp:
- Theo quy tắc cũ, mỗi mạch sẽ chọn ra bốn đệ tử ưu tú nhất, đại diện cho mạch mình tham gia thi đấu. Người giành chiến thắng sau cùng không những được vinh danh trong toàn môn, mà còn được chính tay chưởng môn ban tặng một món bảo vật trân quý.
Bước chân Tâm An dù vẫn nhẹ nhàng, nhưng trong lòng đã có đôi phần thắc mắc. Không biết vì sao sư phụ lại đột ngột triệu kiến mình. Tuy vậy, cậu cũng chẳng dám suy đoán nhiều, chỉ lặng lẽ bước vào trong.
- Thất Mạch Hội Vũ, đại hội luận võ giữa đệ tử các mạch của Thanh Vân Môn sắp được tổ chức. Đây là truyền thống lâu đời của môn phái, cứ sáu mươi năm sẽ tổ chức một lần.
- Tiểu Phàm mấy ngày nay đều tu luyện ở sau núi, chắc giờ cũng ở đó. Các sư đệ khác đều đang bế quan cả, đệ cứ tự nhiên.
- Đây là cơ hội cũng là thử thách cho con. Mặc dù tu vi của con rất cao nhưng không được khinh suất.
So với các chủ phong khác, Đại Trúc Phong có số lượng đệ tử ít nhất, toàn phong hiện chỉ có bảy người. Điều kỳ lạ là dù nhân số ít ỏi, nhưng đạo hạnh của chưởng tọa Đại Trúc Phong lại luôn xếp vào hàng tru·ng t·hượng trong nội bộ Thanh Vân Môn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trên đường trở lại đỉnh Thông Thiên Phong, cậu bắt gặp một vị sư huynh quen mặt đang đứng chờ sẵn nơi đầu bậc đá. Vị sư huynh ôm quyền hành lễ, nghiêm túc nói:
Tâm An vốn định cười chào, nhưng khi ánh mắt vô tình rơi vào cây Thiêu Hỏa Côn trong tay Trương Tiểu Phàm, nụ cười khẽ trên môi cậu bỗng chững lại.
Ánh mắt Đạo Huyền Chân Nhân một lần nữa dừng lại nơi Tâm An, giọng nói nhẹ nhàng:
Đại Trúc Phong, một trong bảy chủ phong của Thanh Vân Môn lại mang một dáng vẻ hoàn toàn khác biệt. Không hùng vĩ ngạo nghễ như Thông Thiên Phong, nơi đây lại hiện lên với vẻ trầm mặc cổ kính. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tâm An liền đáp vâng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.