Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 118:Đạo Tâm.
Gây điểu xoa xoa đầu,không dám nói gì nữa chỉ có thể gật đầu.
"Đùng . . .đùng. . ."
"không được nói hai ngươi im lặng!"
Thứ này hắn có nghe qua,nhưng thật ra không hiểu lắm tác dụng.
"Hắn bay mất!"
"Ngươi bị ngu sao,ta nói lại lần cuối,lần sau ta chưa cho nói cấm được nói."
"Nếu ta đoán không lầm thì có lẽ nơi ở của hắn liền ở trên cái ngọn núi cao nhất ở đàng phía đông lúc chúng ta nhìn thấy đó,cứ đi đến đó thử đi,sai thì đi tìm chỗ khác,dù sao thời gian chúng ta cũng dư dả,không vội."
"Đúng là đạo tâm,đạo tâm có thể là ý nghĩ bảo vệ người thân bên cạnh ngươi,là trừ gian diệt bạo,là mạnh lên đứng trên vạn người, . . .đơn giản chính là một mục tiêu mà ngươi đặt ra để tu đạo,nó sẽ khác sâu vào trong tâm trí ngươi nhắc nhở ngươi,vì sao ngươi lại chọn con đường tu tiên này."
Chu Thanh Sơn cũng lấy miếng thịt gặm một miệng,thong thả trả lời.
Ba con chim đập cánh,nhảy xuống khỏi vách núi.
"Mà này,tiểu bạch ngươi đã đ·ốt p·há được kim đan kỳ rồi phải không ."
"Đúng vậy phụ thân ta đã đạt đến kim đan kỳ hơn nữa phẩm chất cực cao tuyệt đối vượt qua tuyệt phẩm cửu đẳng kim đan,nhưng không biết là loại kim đan gì thôi. "
Chu Bạch nghe vậy ngật đầu.
Mấy con công nhìn bọn chim với ánh mắt kỳ quái,tại sao cứ phải nói nhiều như vậy,im lặng chút không được sao,không cao quý gì cả.
"Nhưng Bây giờ muốn tìm vị này kiểu gì."
Ở giữa mặt hồ có một đóa hoa hồng như được làm từ băng tuyết mọc ở đó,nó toản ra mùi hương vô cùng dễ chịu thần quanh lấp léo,nhìn là biết đây là một loại linh dược quý giá.
Chu Bạch muốn ngăn cản.
"Cấu tạo mấy thứ này tuy hơi phức tạp nhưng mà muốn mô phỏng ra không khó nhưng mấy món đồ này đều là phàm binh,không phải pháp bảo, ta muốn cải tiến chút hiệu xuất cần nhiều thời gian đây,giá như ta hiểu được mấy cái nguyên lý động cơ trong này thì cải tiến sẽ dễ hơn ..."
Tháo chuông thì do người buộc chuông làm,đã Huyền Quy ném bọn hắn tới đây vậy tìm huyền quy giúp bọn hắn trở về thôi,tuy rành nếu hai cha con thật ngặp nguy,lão tổ chắc chắn sẽ không gồi yên nhưng tốt nhất vẫn tự lực đi,không lại bị lão tổ chửi là vô dụng.
"Có lẽ được,nhưng tốt nhất chúng ta nên tìm vị tiền bối này, nói chuyện giảng hòa chút hiểu nhầm đi,dù sao kết thù với một vị kiếp tiên không phải chuyện gì tốt,vẫn là nhiều một người bạn ít một kẻ thù tốt hơn."
"Ừm làm tốt lắm,quả nhiên không hổ danh là con của ta ."
Bọn chim này tuy khá ngu nhưng mà cũng rất nghe lời,Chu Bạch Chỉ cần bỏ ra một ngày huấn luyện bọn chúng liền biết bay biết im lặng không kêu ca nhiều.
Lão cha nghe vậy lại không quá ngạc nhiên,mà chỉ cười vui vẻ vỗ vai hắn.
"Ta thấy không khó như vậy nha,làm sao lại lâu như vậy được. " (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Có lẽ không đến mấy ngày,liền có thể nhờ bọn chim này mà ra khỏi nơi c·hết tiệt này rồi."
Bọn chim này đều biết bay chỉ là 3 con chim vàng ngu không biết cách đáp đất,vì thế hắn phải bắt đầu từ khâu này.
Chu Bạch khuân mặt bị gió thổi biến dạng,mồm bị thổi ra nhìn thấy cả răng bên trong . (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Trên trời!"
Chu Bạch lúc này có chút hối hận,đáng lẽ hắn không nên đề xuất việc dạy bay này mới đúng.
Mấy con công nhanh chóng tập hợp không nói một lời đứng xếp hàng,khá có kỷ cương.
"Được rồi làm lại tập hợp!"
Chu Thanh Sơn gật đầu mặt nghiêm túc giảng giải.
Sau đó nhìn về phía con hơi gầy hoàng điểu đang xoa đầu,liền tức khí táng đầu nó.
Nhưng không thấy con mập điểu tập hợp.
. . . . .
Ba con chim tiếp tục nói theo bay trên không trung.
"Khen ta mà phụ thân ngươi cũng phải tiện khen luôn chính mình đúng là ngươi không thấy ta ở độ tuổi này đạt đến kim đan là vô cùng kinh khủng sao,lão cha ngươi cũng nên cố gắng đi nếu không một ngày nào đó ta sẽ đuổi kịp cảnh giới của phụ thân đấy ."
"Đạo tâm."
"đó chỉ là thời gian ta ước tính thôi,đấy là trong trường hợp ngươi tu luyện thuận buồm xuôi gió đấy,có rất nhiều thiên tài còn khủng bố hơn ngươi đã từng được sinh ra,nhưng rồi cuối cùng lại bị rất nhiều thứ bên ngoài làm ảnh hưởng đến đạo tâm như tình yêu,hận thù,cố chấp . . .cuối cùng liền bị bình cảnh cả đời khó thành tiên đấy ."
Mà Chu Bạch lúc này cũng thật đang tự hỏi.
Hôm sau.
Chu Thanh Sơn thản nhiên tường thuật.
"Khoan dừng. . . . "
Hắn mệt mỏi.
(Cầu hoa tươi.)
"Vậy bây giờ chúng ta muốn rời khỏi nơi này bằng mấy con chim kia được sao ."
Lão già vuốt râu của mình tự lẩm bẩm,rồi hắn ngồi xuống,lấy ra một quyển sách,trên bìa sách có ghi( 1000 bản vẽ v·ũ k·hí tuyệt mật) lại không phải văn tự của thế giới tu tiên.
Chu Bạch thấy vậy cau mày.
"Bỏ phiếu không !"
[Ta rốt cuộc tu đạo vì cái gì.]
Nơi này có một khu vực bằng khá lớn,ở giữa đỉnh núi cỏ một mặt hồ đông kết băng,nhưng lại vẫn như mặt hồ bình thường,gió thổi qua mặt hỗ sẽ hơi gợn sóng.
Trong không khí yên tĩnh,Chu Bạch cắn một miếng thịt đùi rồi hỏi.
"Đừng có cứ lập lại lời của ta,khi ta chưa cho nói thì không được nói."
Chu Bạch tiếp quản việc huấn luyện.
"Vèo vèo vù vu . . . . " (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Liêu Như Yên ôm bụng cười.
hai con chim gầy vừa định dơ lên cánh giữa không trung,liền bị tiếng nói của Chu Bạch làm giật mình,thế là chúng lìn dừng thật.
Chu Bạch vừa ngắm lấy bầu trời khung cảnh vừa suy tư.
"Ha ha nhóc con ngươi làm như tu tiên rất dễ ấy,nên nhớ muốn thành Công trong mọi lĩnh vực, luôn mất thời gian lâu hơn ta tưởng rất nhiều đấy,theo ta thấy với tốc độ tu luyện hiện tại của ngươi cũng mất cả nghìn năm mới đến được độ kiếp kỳ đấy,ngươi lúc này vừa mới đặt chân vào còn đường tu hành,nên mới có chút bành trướng được vậy thôi ."
"Cất cách !"
"Im lặng đi !"
Chu Bạch rơi xuống cùng 2 con hoàng điểu may mắn độ cao khá thấp,ngã không b·ị t·hương,Chu Bạch chui ra từ lớp tuyết.
"Cái này đơn giản thôi,vị tiền bối này ném ta tới nơi này,có lẽ là chỗ ngần nơi tịnh tu của hắn,vì thế chúng ta cứ tìm hắn ở quanh đây là được."
"Ngươi im lặng trước đi!"
Chu Bạch tò mò .
Chu Bạch nghe vậy liền nhìn theo phía bọn chim chỉ,quả nhiên con mập điểu vẫn bay trên trời,hơn nữa càng ngày bay càng xa,sắp biến mất khỏi tầm mắt hắn.
. . . .
Hắn nhìn ra bầu trời cực quanh bảy màu như dải lụa vắt ngang bầu trời, thêm dải ngân hà đang ở xa xôi,bâu trời ở vùng băng giá này thật là một khung cảnh rất đẹp.
"Mập điểu đâu."
Chu Thanh Sơn khẽ lắc đầu cười cười xoa đầu Chu Bạch .
"Cất cánh!"
Chu Bạch sau một ngày lại trở về hang động.
"Được rồi,các ngươi theo hiệu lệnh của ta cất cánh . . "
"Cái này thật ra kể cũng ngắn ngọn thôi chuyện là khi ta đến đây để mang ngươi về,thì ngặp một vị tiền bối . . " (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Nói đi ta cho hai ngươi nói."
Chu Bạch nghe vậy liếc lão cha hắn cái bách nhãn.
Chu Thanh Sơn nói xong,liền nhìn Chu Bạch chút,thấy hắn cau mày suy tư,khéo miệng dương lên,rồi không lại nói gì lấy mấy que củi cho vào lửa bếp,để Chu Bạch yên lặng suy nghĩ.
Chu Bạch trên lưng bọn nó có thể cảm nhận được gió lạnh.
Hắn không có như lão cha bày vẽ thêm nhiều chuyện mà trực tiếp vào khuôn tập bay.
Thế là cả hôm đó,hắn phải vừa dạy 5 con chim tập bay,lại còn phải tìm mập điểu không để nó bay mất .
Kiếp trước hắn mạnh lên vì muốn được sống một cuộc sống tốt hơn,mà kiếp này cuộc sống của hắn tuy có nhiều trắc trở nhưng nghiêm túc mà nói thì đã vô cùng tốt gia đình yên ấm đầy đủ,gia tộc giàu có quyền lực,thiên phú mạnh mẽ không kém ai,lại có thêm hệ thống hơi đần phụ trợ,thật ra cuộc sống lúc này của hắn đã rất tốt.
Chương 118:Đạo Tâm.
"Ta~~~nói là ~~dừng cái trò ~~~bỏ phiếu chứ không bảo~~ dừng bay lũ ngu nàyyyyy . . ."
"Bay lên !"
Chu Bạch nhai nuốt miếng thịt trong mồm một cái,uống chút nước từ băng tan ra,rồi mới hỏi.
". . ."
Hai con hoàng điểu nhìn hắn,chỉ chỉ cánh lên trời như muốn nói gì đó.
Vừa rồi lão cha bị hại hắn còn có thể cười,nhưng đến lượt hắn thì hắn cười không được.
Chu Bạch.
Chu Bạch được Chu Thanh Sơn kể chút tại sao huyền quy lại ném họ tới này này,bởi lão cha vì vội cứu hắn nên đã đấu với huyền quy phá mất kết giới nên có lẽ vị huyền quy này muốn giáo huấn lão cha một chút tiện thể kéo hắn đi luôn.
Chu Bạch nghe vậy liền ngật đầu có chút kheo khoang nói.
"Phộc hi hì hì . . .đúng là cha nào con nấy mà đều ngốc hì hì . . "
"Sao ngươi không im !"
Mà lúc này tại Băng Sơn núi cao,lão già bụi bặm kia đã đi đến đỉnh núi.
Chu Bạch không biết sự tồn tại của huyền quy,hắn chỉ biết lão cha vừa mới cứu hắn liền bị một kéo vào vết nứt không gian,kéo theo cả hắn.
"Đốp . ."
Liêu Như Yên thấy Chu Bạch xuất trận,liền hứng thú chăm chú nhìn xem,tiểu bạch nhà nàng có thể làm được gì nào.
Đã có cuộc sống tốt hơn kiếp trước,vậy mục tiêu tu đạo của hắn rốt cuộc là gì.
Hai cha con ngồi lại nướng thịt bên bếp lửa.
"hừm vẫn chưa ngưng kết ra băng tinh à,xem ra phải ở đây chờ mấy ngày rồi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đã nói là im lặng!"
"Bay im lặng!"
Chu Bạch nghe vậy có chút khó hiểu.
"đến cả cuộc sống của bản thân còn bị bế tắc ngươi nói xem,cảnh giới lại lại làm sao mà đột phá đây ."
Lão già chăm chú nhìn sách suy nghĩ,hắn tự lẩm bẩm,ngồi xếp bằng bên cạnh hồ bằng,gió lạnh tuyết rơi trên người hắn,nhưng hắn như không có chuyện gì vẫn cứ tiếp tục suy nghĩ.
Nhưng là chúng dừng luôn cả việc bay.
"Có đạo tâm,ngươi mới có thể tu tiên không có đạp tâm,ngươi trả khác nào một người sống không biết ý nghĩa của sinh mệnh của bản thân mình vậy,kẻ như vậy cho dù lại có thiên phú cao hơn nữa,tu luyện đột phá cảnh giới nhanh chóng,rồi đến một thời điểm nào đó cũng kẹt lại với mê mang với cân hỏi,hắn sống vì cái gì,kẹt lại trong chính cuộc đời của mình không biết mình tiến lên vì điều gì,lui lại thì sẽ ra sao."
Lão già bụi bặm đi đến bên cạnh hồ.
Chu Thanh Sơn nghe vậy không giận mà liền cười nhẹ.
"Im lặng !"
Chu Bạch nhìn bọn chim đứng thẳng hàng trước mặt gật đầu ưng ý.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.