Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 117:huấn luyện.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 117:huấn luyện.


Chu Bạch đứng bên cạnh cảm giác vụ này có vẻ không cần thiết lắm,điểm danh mà thôi,cho qua cũng được cho chúng tập bay trước không được sao.

Mập điểu vô tội hỏi lại.

Chu Thanh Sơn thấy vậy ngượng chín mặt nhìn con Công .

"Khì khì phộc phộc phộc ha ha ha ha . . "

"Đồ ăn !"

"Đồ ăn !"

"Kiếm ăn!"

Hoàng điểu hơi gầy.

Mấy con chim quay đầu sang phải.

"Ngươi chỉ cần đếm 1 sau khi sau khi con trước ngươi đếm 2 thôi . . ."

"GRRRRR. . . ." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Rõ chưa ?"

"Đói c·hết!"

"Không biết đi ra chỗ khác vậy.!"

"Giờ đi đâu đây .!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Hì hì hì hì . . "

"Dừng ta biết ngươi định nói gì nhưng bọn này phải vào khuôn khổ mới được nếu không sẽ lại xảy ra chuyện . ."

"là đếm 1!"

Mập điểu gật đầu.

"Mất nhà rồi. . !"

Chu Thanh Sơn nghiêm mặt.

"Ta đứng thứ 3 nên hết lượt điểm danh !"

"Im Lặng !" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"không nhớ !"

"Đồ ăn đồ ăn đồ ăn . "

"Từ 1 đến 2 điểm danh !"

"ngươi phải nói rõ chứ . ."

"MỘT rồi vân vân và vân vân . . "

Con chim phượng tò mò hỏi.

Chu Thanh Sơn sầm mặt lại nhìn hoàng điểu mập.

"Phộc khì khì . . "

Chu Thanh Sơn.

Sau khi ăn xong no,bọn chim này ngủ chổng bụng lên trời khiến chu bạch có chút đau đầu.

"Chúng ta đi đâu vậy ?"

"Các ngươi làm sao tìm tới ta được hay vậy."

Con chim béo.

Chu Thanh Sơn chỉ tay vào hai con hoàng điểu.

Mà lúc này ở sâu trong rừng rậm một tiếng gầm đánh tan sự bình yên của khu rừng .

"Hử cái gì ta nói điểm danh từ 1 đến 2 và ai cũng phải điểm danh luôn phiên !!!."

Con mập điểu yên lặng,có vẻ như nó đang loading.

"nó là một,nó là hai . . "

Nó ngầm nhẹ khi còn đang nhắm mắt.

" khỉ . ."

Hoàng điểu béo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu Thanh Sơn trầm giọng chỉ từng đứa một làm ví dụ.

"Đi đâu mà tìm ?"

"Ta ngứa mắt ngươi lắm rồi đấy."

Chu Thanh Sơn không làm khó con chim mập nhiều trầm giọng trở lại truyện chính.

"Điểm danhhhh!"

"Thì chỉ ngươi nói điểm danh thứ tự ?ta đứng thứ 3 còn gì . .?"

Thế là hôm sau.

Hoàng điểu gầy.

"Vậy các ngươi tìm ta làm gì ?"

"Các ngươi đói thì sao không tìm đường mà về tổ đi đến chỗ ta làm gì ?"

Chu Thanh Sơn cau mày,hắn hành giọng.

"Đã rõ !"

"ta không hiểu ngươi nghĩ gì đếm như vậy thì để làm gì mẹ nó !!!"

Chu Bạch nhìn ba con chim ngu này,lại thêm ba con công mới nữa,cảm giác sọ não có chút đau.

Chu Thanh Sơn mệt mỏi nhìn xung quanh chống tay ở hông nhìn mập điểu.

[Không thể lại như vậy được,phải cho bọn chim này vào kỷ cương không được làm loạn,mai phải dạy chúng tập bay để giúp ta rời khỏi nơi lạnh lẽo này.]

"Hai !"

Chu Thanh Sơn nộ hống.

"GHHH HÀ NGHỈ MẸ ĐI KHÔNG LÀM NỮA . ."

"đói bụng !"

"Không được gọi ta là khỉ ."

"Mặc dù ta không giỏi làm trong quân ngũ như ta sẽ giúp ngươi biết thế nào là tập đếm~."

"Là đếm 1 đấy."

Tại vách đá cao,Chu Thanh Sơn chắp tay sau lưng mà đứng bắt bọn chim này xếp hàng cẩn thận,thẳng hàng sắp xếp là 3 con hoàng điểu đứng gần nhau 3 con công cũng vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu Thanh Sơn gật đầu sau đó quát lớn.

Hắn không muốn gặp lại mấy con chim này tí nào .

Khéo miệng có chút co quắt.

"Một !"

Con công có cái đuôi màu trắng hùng hồn hô.

Hoàng điểu gầy.

Hắn bỏ đi không thèm quay đầu.

"Được thôi,việc dạy bọn chim này cứ để ta,ta nhưng là từng quản lí qua trong q·uân đ·ội rồi,chắc chắn sẽ khiến chúng ngoan ngoãn."

Một con gấu xám 10 mét đứng thẳng 4 cánh ta cùng 2 chân bước đi lững thững,nó lưng hơi gù đang đi tìm chỗ ngủ.

"Đúng rồi"

"Bốp đùng. . .bịch . ."

Nghe vậy Chu Bạch liền hiểu,mấy con chim không biết tại sao lại có thể cảm nhận được mấy cái lông đã nhổ ra của mình ở nơi nào,nên chúng liền lần theo tìm tới hắn.

Mập điểu nghiêng đâu khó hiểu.

"Lông !"

"Nó là số 1."

Nó tìm được một nơi rất ấm cúng,là một tổ chim rộng,thế là nó dùng 4 cánh tay gấu to lớn bám lên cái cây lớn,rồi phi thân trèo lên.

"Lúc ta nói chuyện thì im lặng mà tiếp thu."

Cả hai mẹ con ở hai nơi khác nhau nhìn màn này cười đến ôm cả bụng thật nhịn không được.

Mập điểu nhanh chóng điểm danh.

Hoàng điểu hơi gầy.

"Đối với lũ ngu các ngươi là phải nhắc lại ."

Sau đó khi thấy một đàn chim bay đến,kêu gào inh ỏi,khiến nó đang ngủ thì cau mặt.

Trong phòng Liêu Như Yên không nhịn được cười.

Chu Thanh Sơn lại ngần mập điểu đập vào nó nói.

"Đói đói đói . . . ."

"Hai !"

"Hử . ."

Rồi quay lại như cũ.

. . . .

"Vân vân và vân vân . . "

Nghĩ vậy hắn liền thương lương với phụ thân.

"Phộc phộc hi hi hi . . . ."

Mập điểu nhìn Chu Thanh Sơn vẫn tỏ ra vô tội.

Mà lúc này,bao con hoàng điểu vừa vặn đi qua,chúng lức lác đi lạch bạch thành hàng mỗi đứa nghiêng qua nghiêng lại như đi diễu hành.

Từng tiếng bước chân nặng nề vang lên,mặt đất run lên theo tường tiếng động ấy.

Chu Thanh Sơn gào lên gương mặt của mập điểu nước bọt bay tung tóe.

"GRRHHAAAAA. . ."

Mập điểu nghiêm túc nói.

Trở lại 1 ngày trước,ở xa xa trong rừng sâu.

Chu Bạch bên cạnh cố nhịn cười lấy tay che mồm.

Nhưng bây giờ chúng đến cũng không có cách đuổi đi dù sao bọn chúng cũng vì giúp hắn với lão cha nên mới rời tổ,bây giờ đuổi đi thì không phải đạo.

Mập điểu nhún vai nói.

Rồi hắn chỉ vào mập điểu,ánh mắt như muốn g·iết người hằng giọng nhấn mạnh.

Chu Thanh Sơn vui vẻ ra mặt,nụ cười dương trên môi gật đầu nhưng là.

Hai con còn lại.

"Khì khì . . .!"

"Ta bây giờ dạy các ngươi tập bay,trước tiên thì."

Mấy con chim thấy vậy liền tưởng con gấu này dễ bắt nạt,liền tiến lại gần mổ mắt nó.

Bọn hắn vừa đến liền kêu đói ing ỏi.

"3 với 4 cái gì!"

"Nó là số 2."

Chu Bạch đứng ngoài để xem,mà tại tiên giới Liêu Như Yên cũng đang chống cằm,nhàm chán nhìn trong gương hai cha con việc làm,nàng mấy ngày nay đều tại đây xem hai cha con sinh tồn,có chút nhàm chán nhưng phải ở đây để xem nhỡ hai người lúc nàng không chú ý gặp phải nguy hiểm thì sao.

"Hết nói nổi !"

"Nhưng là một hai một hai cấm đếm cùng lúc !!"

Sau đó chúng liền không khách khí ăn hết cả con voi mà hắn với lão cha mới săn được.

Chương 117:

Rồi lại chỉ vào hoàng điểu hơi gầy.

"Ngươi có lông liền tìm được!"

[Cầu hoa tươi .]

"Ba !"

Ba con hoàng điểu.

Con gấu có vẻ khó chịu.

"Một !"

Chu Thanh Sơn ngắt lời nó.

Hai con đầu vẫn làm tốt Chu Thanh Sơn ánh mắt chăm chú nhìn mập điểu.

"GRRRRRHH. . .. "

"đùng . . . . đùng . . . . đùng . . ."

"Đã hiểu . . . "

"Không nhớ !"

"Báo cáo khỉ ra lệnh điểm danh từ 1 đến 2 !"

Chu Thanh Sơn tiến lên phía trước,ánh mắt dựa gần vào mập điểu nói.

"chu bạch tìm đồ ăn !"

Ba con phượng này vậy mà còn nói được tiếng người,chúng ngồi hoảng loạn sau đó khóc lóc.

. . . . .

"Xa xa mệt mệt c·hết chim !"

"Ngươi có gan dám nhờn với ta thêm lần nữa xem,ta còn chưa tính sổ với các ngươi đâu !"

"Chỉ có thể chờ mẫu thân về thôi !"

Liễu Như Yên .

"C M MIỆNG !!!."

Chu Bạch mệt mỏi.

Chu Thanh Sơn đồng ý,thậm chí dành lấy chức dạy bọn chim,chủ yếu là hắn cảm thấy mình mấy ngày nay quá phế,dụng cụ toàn do Chu Bạch nghĩ ra chế tác,mình chỉ có thể đi săn dùng man lực,cảm giác trí thông minh của mình không bằng cả con mình,khiến hắn có chút khó chịu muốn thể hiện chút để lấy lại hình tượng người phụ thân có thể dựa vào che chở con cái.

"Một!"

Rồi hắn dí sát mặt vào ánh mắt của con mập điểu hỏi.

"TỪ 1 ĐẾN 2 ĐIỂM DANH ."

Con chim chơi ngu bị con gấu dùng tay vả một nhát,bay ra ngoài.

Mập điểu.

"Thế giờ ta là người dạy hay là ngươi!!"

"Lông ta!"

Mập điểu lúc này mới trả lời.

Mà lúc này Chu Thanh Sơn cũng nướng xong con voi bọn hắn vừa bắt,mùi thơm lan tỏa khắp hang động.

Chu Bạch nhấn nhấn chút thái dương,thờ dài hỏi.

Chu Bạch.

Mấy con chim nhìn như mấy con chim công nhìn nhau,rồi cuối cùng chỉ có lui ra khỏi tổ.

"Bên phải quay."

"Một - Một !"

Mấy con công ở bên dưới cười nhưng cố nhịn.

"Thứ tự từ 1 đến 2 điểm danh."

". . . . "

Nó chui vào cái tổ cuộn người lại ngủ rất ngon lành,cho đến khi mấy con chim nhìn giống con công ở tổ này trở về.

"Chu Bạch tìm đồ ăn !"

[Phu quân lâu lâu vừa ngu ngốc lại vừa đáng yêu đấy chứ hi hi . . ]

Chu Thanh Sơn chỉ vào hoàng điểu gầy.

"HIỂU CHƯA?"

"ngươi bảo ta đếm 1 mà ?"

"Phụ thân hay là .. . ."

"Cái gì thế hả?"

"Hiểu chưa !"

"Chuẩn bị "

Chu Thanh Sơn.

Mập điểu vô tội nghiêng đầu.

Chu Thanh sơn thở hắt ra có chút ngán ngẩm rồi ra lệnh.

Sau đó chúng dẫn nhau mà đi,đi về hướng Chu Bạch cái hang.

Thế là trọng trách dạy bọn chim ngu này lại rơi trên đầu Chu Bạch.

"Còn ngươi là số 1,đừng để ta phải nhắc lại!!"

Chu Thanh Sơn chặn miệng Chu Bạch.

"Một!"

"Ngươi sai một lần nữa là ta cho ngươi vào nồi đấy rõ chưa!"

Hoàng điểu gầy và mập điểu cùng đồng thanh.

"Rõ ta là số 1."

"Đi kiếm ăn đói!"

" não ngươi làm bằng đậu phụ à?"

Chu Thanh Sơn ấn chút huyệt thái dương.

Thế là,đoàn diễu hành của mấy con hoàng điểu này có thêm 3 con chim phượng nữa.

"Kiếm ăn !"

"Kết thúc điểm danh!"

"Hiểu chưa?"

"Chu Bạch tìm!"

Rồi hắn mới chỉ vào mập điểu .

Chương 117:huấn luyện.

"Hai !"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 117:huấn luyện.