Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 9: Viện binh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Viện binh


“Ha ha ha, chư vị tướng sĩ đều đứng lên hết đi! Hôm nay, ta quyết định khao quân, mỗi người được thưởng một cân thịt lớn, một bình rượu ngon!”

“Chúng ta nguyện ý đầu hàng!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trương Hổ ra tay cực kỳ dứt khoát, thanh thiết chùy ở trong tay của hắn hóa thành một cái bóng lớn, hướng l·ên đ·ỉnh đầu của Ông Ích Khiêm bổ xuống.

Thân hình của Trương Hổ vừa mới tiếp xúc đến hỏa pháo còn chưa kịp làm ra bất kỳ phản ứng gì, cơ thể của hắn đã lập tức bị chia năm xẻ bảy, rơi lả tả dưới mặt đất. Ngay cả v·ũ k·hí ở trên tay Trương Hổ lúc này cũng bị nổ cho nát vụn, mảnh vỡ bắn ra đầy đất.

Nhìn thấy thủ hạ của mình mặc dù người đông thế mạnh, nhưng không có cách nào đem Lý Ông Trọng áp chế, trong lòng của Trương Hổ đã bắt đầu có chút nóng nảy, liên tục phát ra những tiếng chửi tục.

"Mẹ kiếp, tên khốn này làm sao lại cứng như vậy, trúng nhiều v·ết t·hương như thế còn chưa có ngã xuống!"

“Chúng ta nguyện ý đầu hàng!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mà Trương Hổ đang ở xa xa quan sát đã bị dọa cho hồn vía lên mây. Một pháo vừa rồi, không chỉ tạo ra cho hắn vô cùng chấn động, còn trực tiếp đem một đám thủ hạ hơn mấy chục người đều quét sách sành sanh, không lưu lại chút bụi bặm gì.

Ngay vào lúc này, một gã sơn tặc không biết từ nơi nào chạy đến, trên khuôn mặt mang theo mấy phần hốt hoảng hô lên.

Nghe thế, Ông Ích Khiêm không khỏi đưa mắt nhìn sang, thấy được một người thiếu niên đang ở trên núi cùng với một đám sơn tặc liều mạng chém g·iết. Tức thì, nụ cười của hắn nhanh chóng thu hồi, trong ánh mắt bắt đầu bắn ra một vệt sát ý.

Vừa nhìn thấy được người này, đang cùng với các binh sĩ ở trên núi mở phá vòng vây, hai mắt Trần Lâm không khỏi sáng lên.

Hí!!!

"G·i·ế·t!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dứt lời, còn không đợi đám sơn tặc ở trên đỉnh Hắc Phong kịp phản ứng lại, Ông Ích Khiêm đã tự vác lên hỏa pháo, hướng về phía bọn chúng nã ra một pháo.

Nhìn thấy trên người Lý Ông Trọng chi chít v·ết t·hương, thế nhưng vẫn đứng sừng sững ở giữa trùng vây, không chút dấu hiệu nào ngã xuống, đám sơn tặc vây ở xung quanh càng đánh càng sợ, mà Trương Hổ lúc này cũng có chút thấp thỏm hô lên.

"Tướng quân, ta ở nơi này, mau mau đến đây hỗ trợ cho Lý tướng quân!"

“C·hết đi cho ta!”

Lời của Trương Hổ vừa mới nói ra, xung quanh đã có vô số họng s·ú·n·g chĩa thẳng về phía hắn.

Thấy thế, mấy gã thân vệ còn vây ở xung quanh Trương Hổ đều không khỏi sợ hãi liếc mắt nhìn nhau. Sau đó, cả bọn đều không ai nói với ai, nhanh chóng đem v·ũ k·hí vứt ở dưới đất.

“Chạy, chúng ta còn có thể chạy đi đâu?!”

Chương 9: Viện binh

"Đại vương! Đại vương! Không hay rồi!"

"Dừng!"

Tiếp đó, chiến phủ ở trong tay của Lý Ông Trọng cấp tốc xoay tròn, đem mấy tên sơn tặc đang áp tới gần xoắn nát, hóa thành từng bãi thịt vụn rơi vãi xuống đất.

"Bẩm..."

Thấy thế, Trương Hổ không khỏi tức giận quát hỏi.

"Chuyện gì?!"

"Một lũ tạp toái gan to bằng trời, các ngươi cũng dám mạo phạm đến chúa công của ta!"

“Tạ ơn chúa công!”

"Cái này?!"

"Ha ha ha! Chúa công, nhận được lệnh gọi của ngài, thuộc hạ đã tới rồi đây!"

Phanh!

Mới rồi còn dùng đến hỏa dược đen đỉnh Hắc Phong nổ cho rối tinh rối mù. Hiện tại, chứng kiến từng cây hỏa thương đen ngòm, đang hướng về phía mình bắn tới, đám sơn tặc dưới trướng của Trương Hổ cảm thấy vô cùng kh·iếp sợ, liên tục thét lên thất thanh, sau đó chạy đi tán loạn.

Một gã đàn ông cao lớn, đầu đội mũ lông chim, trên vai vác lấy một khẩu hỏa pháo, cưỡi Hắc Vân Hổ, vẻ mặt tràn đầy rạng rỡ lớn tiếng cười to.

Khói bụi bay lên mù mịt, toàn bộ đỉnh núi đều bị một pháo này làm cho rung lắc dữ dội. Đợi cho khói bụi tản đi, một cái hố đất sâu chừng một trượng, rộng đến ba bốn chục thước hiện ra ở trước mặt của mọi người.

Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, trong lòng Trần Lâm không khỏi đắc ý cười to.

Đối với "tuyệt tác" mình vừa mới tạo ra, Ông Ích Khiêm cũng không có quá nhiều để ý. Hắn rất nhanh liền đem hỏa pháo thu hồi, sau đó phất tay ra lệnh cho năm ngàn quân Thần Cơ Doanh ở phía sau bắt đầu tiến lên, đem sơn tặc còn lại dọn dẹp.

Thấy Trần Lâm đi đến, Ông Ích Khiêm rất nhanh liền thu hồi lại khí thế trên người, vội vàng nhảy xuống lưng Hắc Vân Hổ, hướng về phía Trần Lâm quỳ một chân ở dưới đất, cung kính hô lên.

“Ha ha ha! Đầu hàng? Các ngươi cho rằng ta là kẻ ngu xuẩn hay sao? Một khi ta bỏ v·ũ k·hí xuống, còn chẳng phải mặc cho đám các người chém g·iết?!”

Ừng ực... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hô lên một tiếng, tất cả năm ngàn binh sĩ của Thần Cơ Doanh đều đồng loạt xông lên phía trước, hỏa thương ở trên tay mỗi người đều thẳng hướng về phía từng tên sơn tặc bắn phá.

Trên núi rất loạn, dưới núi càng thêm hỗn tạp, không ngừng truyền đến thanh âm la g·iết.

Phanh! Phanh!

Đám sơn tặc đang quỳ ở dưới mặt đất, thấy được một màn như vậy không khỏi hoảng sợ, thân hình bắt đầu run lên lẩy bẩy. Mà lúc này, Trần Lâm cũng từ trên núi đi xuống, dừng lại ở trước mặt Ông Ích Khiêm, hơi khẽ đưa mắt đánh giá đối phương.

Lúc này, Ông Ích Khiêm đã tự mình đi đến, tay cầm lấy khẩu s·ú·n·g ngắn, hướng về phía Trương Hổ gắt giọng hô lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Đại vương! Đại vương! Mau chạy đi thôi, nơi này không thể nào ở lâu được nữa!”

"Đứng lại, tất cả đều đứng lại hết cho ta! Các ngươi không được phép chạy trốn!"

Nhìn thấy toàn quân r·ối l·oạn, Trương Hổ không ngừng lớn tiếng hò hét để cho đám binh sĩ xung quanh điều chỉnh lại trận hình. Thế nhưng, mặc cho Trương Hổ kêu la như thế nào đám sơn tặc lúc này đã không có cách giữ được bình tĩnh, ai nấy đều chỉ muốn chạy đi, tìm đường thoát thân. Dù sao, hỏa lực của năm ngàn quân Thần Cơ Doanh quá mức mạnh mẽ, chỉ mới nổ s·ú·n·g một loạt đã đem gần một phần ba quân chủ lực của Trương Hổ đánh ngã.

Lúc này, trên người của Lý Ông Trọng đã nhiễm đầy máu tươi, xung quanh vây lấy mấy trăm tên sơn tặc, vẻ mặt đều rất hung ác.

Đối mặt với thế công dũng mãnh như vậy, sắc mặt của Ông Ích Khiêm vậy mà không hề thay đổi chút nào. Chỉ thấy, ánh mắt của hắn lạnh lùng, khẽ quát lên một tiếng.

Nghe được lời nói của Trần Lâm, ngoại trừ Ông Ích Khiêm, tất cả các tướng sĩ còn lại đều vô cùng kích động hô to.

Hơn nữa, trong hố đất lúc này còn quấn quanh rất nhiều lôi điện, để cho đám sơn tặc đứng ở xung quanh nhất thời nhịn không được, liên tục nuốt xuống mấy ngụm nước bọt.

Dứt lời, Trương Hổ không nói một câu, hai chân đạp mạnh lên trên lưng chiến mã, thân hình nhảy vọt lên không trung, hướng về phía Ông Ích Khiêm quát lớn.

"Cút!"

Còn không đợi tên thuộc hạ đáp lời, vô số tiếng bước chân cùng với âm thanh ngựa hí đột nhiên vang lên. Sau đó, một nhóm quân sĩ mặc lấy hắc giáp, tay cầm hỏa thương xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.

“Tặc tử, còn không mau bỏ v·ũ k·hí xuống quy hàng chúa công của ta?!”

Thiên phú: Nhà Sáng Tạo Tài Ba

“Chúng thuộc hạ, tham kiến chúa công!”

Rầm rập!

"C·hết tiệt! C·hết tiệt!"

Sáu đó, một khẩu hỏa pháo nhanh chóng xuất hiện ở trên tay của Ông Ích Khiêm, hướng về phía thân hình của Trương Hổ bắn ra.

Oành!

Tên: Ông Ích Khiêm

“Ngu xuẩn!”

Phanh! Phanh!

Kỹ năng: Phong Lôi Đ·ạ·n

Đối mặt với hàng trăm lưỡi đao chém tới, Lý Ông Trọng không một chút nao núng nâng chiến phủ lên để đón đỡ, trên thân của Lý Ông Trọng lại nhiều thêm một chút v·ết t·hương. Thế nhưng, ánh mắt của hắn lại rất kiên định, trong miệng bỗng dưng phát ra một tiếng quát to.

"Toàn quân nghe lệnh, xông lên, đem tất cả đám sơn tặc này đều g·iết c·hết cho ta!"

Oành!

Thấy được bảng thuộc tính cá nhân của Ông Ích Khiêm, tâm tình của Trần Lâm liền trở nên hưng phấn, hô to.

Thấy Trương Hổ vẫn luôn miệng hò hét, một gã thân vệ đang cưỡi ngựa ở một bên không khỏi gấp giọng hô lên. Nghe thế, ánh mắt của Trương Hổ tức thì trừng đến, nổi giận mắng.

“Thần, Ông Ích Khiêm, xin được ra mắt chúa công!”

Ngay sau đó, mấy ngàn binh sĩ của Thần Cơ Doanh cũng đồng loạt hô theo.

Đẳng cấp: Khai Mạch cảnh tầng chín

Đối với đám lâu la này, Ông Ích Khiêm cũng không thèm để ý đến, ánh mắt của hắn vẫn luôn gắt gao nhìn về phía Trương Hổ, kẻ hiện tại đã còn lại một thân một mình, bị hàng trăm binh sĩ Thần Cơ Doanh vây ở xung quanh.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Viện binh