Con Đường Đế Vương
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 8: Bẫy rập
Nhìn thấy Lý Ông Trọng dũng mãnh như vậy, trong lòng Trương Hổ càng thêm gấp gáp, hoảng sợ. Nhưng lúc này, đám sơn tặc cũng bị Lý Ông Trọng đánh sợ. Thế nên, bọn chúng vừa thấy Lý Ông Trọng xông đến, liền vô cùng hỗn loạn tránh lui.
Qua một hồi lâu, lúc này Trần Lâm mới nhìn ra hướng bên ngoài bầu trời, thấp giọng nói.
Thế nhưng, Trần Lâm dựa vào hệ thống đã hoàn thành được việc mà nhiều người phải dùng đến rất nhiều năm vất vả mới có thể đạt được.
Ngồi ở trên lưng ngựa, mắt nhìn về phía đỉnh núi phía trước đang bốc lên khói lửa nghi ngút, trên khuôn mặt dữ tợn của Trương Hổ càng lộ ra mấy phần lạnh lùng. Hắn lớn giọng, hô lên.
Mặc dù chỉ là người thứ tư trong bốn vị trại chủ của Hắc Sơn trại, nhưng về thực lực Trương Hổ cũng chỉ thua kém Trương Quảng một chút. Thế nên, bình thường hắn đối với đại ca của mình vẫn hơi có chút không phục
"Chúa công!"
Đồng thời, ngồi ở trong doanh trướng, ánh mắt của Trần Lâm cũng bắt đầu hướng về phía bên ngoài nhìn lại.
"Mẹ kiếp, thằng nhãi ranh này từ chỗ nào chui ra, nó làm sao lại mạnh như vậy?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vừa mới vang lên, một luồng khí tức cực kỳ kinh khủng từ trên người của Trần Lâm nhanh chóng phát tán ra ngoài.
"Hệ thống, ta muốn sử dụng quyển trục triệu hoán quân đoàn!"
Chương 8: Bẫy rập
"Đồ ngu, chớ có lui về phía sau! Kẻ nào dám lùi lại nửa bước, chém c·hết cho ta!"
"G·i·ế·t!"
"Hừ, phản tặc to gan, các ngươi cũng dám mạo phạm đến chúa công ta!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy Trương Hổ dự định xoay người bỏ chạy, Lý Ông Trọng liền giẫm chân đạp mạnh xuống đất. Sau đó, thân hình của vị tướng quân này bắn vọt lao tới, hướng về phía Trương Hổ chém xuống một phủ.
Đến lúc này, Trần Lâm cũng nhịn không được nữa, tức giận lẩm bẩm nói ra.
"Muốn c·hết!"
"Bẩm đại vương, bắc trại, tây trại, đông trại đều đã bị công phá. Hiện tại trại chính vẫn còn chuẩn bị, chỉ cần đại vương ra lệnh, tất cả các huynh đệ sẽ châm đuốc!"
"Đinh, chúc mừng ký chủ sử dụng vật phẩm thành công! Đẳng cấp của ngài tăng lên đến Hóa Huyết cảnh tầng chín!"
"Truyền lệnh của ta xuống, chuẩn bị đốt trại, đem tất cả quan binh ở trên núi g·iết c·hết!"
"Chúa công!"
Tất nhiên, ngoại trừ cảnh giới tăng lên, xương cốt của hắn cũng hóa thành ngọc chất, chính thức đạt đến Ngọc Cốt cảnh. Đây là một loại biến đổi về chất, có thể trợ giúp cho Trần Lâm ở trên con đường võ đạo đi càng xa hơn.
Vừa nghe có bạc thưởng, lại thăng lên quân cấp, đám sơn tặc theo ở phía sau Trương Hổ lập tức bổ nhào tới, dự định dùng lấy số đông ngăn cản lại bước chân của Lý Ông Trọng.
Nhận được đáp án từ trong miệng của Lý Ông Trọng, mặc dù trước đó đã hơi có chút suy đoán, nhưng Trần Lâm vẫn nhịn không được rơi vào trầm tư.
"Ha ha ha! Đám quan binh các ngươi nghe cho rõ đây, nơi này đã bị chúng ta bao vây, các ngươi khôn hồn thì đem v·ũ k·hí cùng với chiến giáp cởi xuống, như vậy còn có một con đường sống. Nếu không, hôm nay nơi này chính là mồ chôn của các ngươi!"
Thấy thế, Trương Hổ không khỏi nổi giận mắng to. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Lý tướng quân, chờ đợi quân địch tiến lên, ta muốn tướng quân xông lên phía trước, đen thủ cấp của Trương Hổ cắt xuống cho ta!"
Nghe được tiếng gió rít gào ở phía sau lưng, lúc này Trương Hổ vừa sợ vừa giận, vội vàng múa lấy thiết chùy, hướng về phía Lý Ông Trọng để đánh trả.
Nhưng mà, đối với nguy cơ trước mắt, Trần Lâm vẫn còn cảm thấy chưa thật sự an tâm. Thế nên, lúc này hắn mới do dự một hồi, liền từ bên trong không gian của hệ thống lấy ra vật phẩm cuối cùng.
"Vâng, thuộc hạ tuân lệnh!"
"Vâng!"
"Ừm!"
"Báo!!!"
Dù sao, sơn trại bị tập kích bất ngờ, kẻ địch nhiều ít cũng không ai biết. Hiện tại, sĩ khí trong quân lại hơi có chút giảm sút, nếu như cứ tiếp tục như vậy nữa cũng không phải là biện pháp tốt.
Choang!
"Cút đi chi ta!"
"Nói!"
"Truyền lệnh của ta xuống, toàn quân bắt đầu ẩn nấp! Chờ đợ tín hiệu tiếp theo, lập tức đánh ra bên ngoài!"
Thấy một màn này, Trương Hổ hơi thoáng có chút cả kinh, vội vàng đem cương ngựa ghì chặt. Đồng thời, trong miệng của hắn cũng lớn tiếng quát lên.
"Tướng quân, giặc cùng chớ đuổi! Nơi này không thể ở lâu, mau phá vòng vây xông ra bên ngoài!"
Thế nhưng, sắc mặt của Trương Hổ chỉ hơi thoáng hoảng hốt một lúc. Sau đó, hắn liền nổi giận, nghiến răng nghiến lợi nói ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dứt lời, Trần Lâm cũng không lưu lại ở bên trong lều trại, hắn rất nhanh liền cất bước đi ra ngoài.
Nói xong, Trương Quảng không chút do dự liền giục ngựa, hướng về phía dưới chân núi chạy trốn.
"G·i·ế·t hắn! Bạch ngân thưởng cho trăm lượng, bậc thăng mười cấp!"
Mà lúc này, bên ngoài đỉnh núi Hắc Phong, cách sơn trại khoảng chừng vài dặm, một nhóm sơn tặc hơn ngàn người, trên dầu quấn quanh một băng vải trắng, tay cầm mã tấu, đốt lên ánh đuốc bập bùng.
Thế nhưng, đối mặt quân địch đông đảo, Lý Ông Trọng không những không có dừng lại, trong miệng còn lớn tiếng quát lên.
"Được rồi, các ngươi chớ gấp, quân địch đã sắp đánh lên trên núi, tất cả đều hãy chuẩn bị sẵn sàng, cùng với ta phá vây xông ra bên ngoài!"
Nghe được thanh âm từ dưới chân núi truyền đến, tất cả binh sĩ của Dũng Nghĩa Quân đều cầm chắc lấy binh khí, mà gai mắt của Trần Lâm lúc này cũng có chút híp lại
Rất nhiều âm thanh đáp lại. Vào lúc này, bên dưới chân núi cũng bắt đầu truyền ra thanh âm la g·iết.
Sau đó, chiến phủ của hắn liên tục đánh tới, đem mấy chục tên sơn tặc tớ gần hất bay ra ngoài.
"C·hết tiệt, tên nhãi ranh này làm sao đuổi theo ta nhanh như vậy?"
Nghe được tiếng quát lớn của Trương Hổ, lúc này bọn sơn tặc mới hoảng sợ dừng lại. Thế nhưng, vị trí của Lý Ông Trọng cũng chỉ cách yên ngựa của Trương Hổ không đến mười thước.
Chỉ trong vòng một ngày, cảnh giới của Trần Lâm liên tục tăng lên tới mười mấy cấp. Nếu như đổi lại là một người khác, điều này thật sự rất khó có thể tưởng tượng ra nỗi.
Hai thanh v·ũ k·hí mạnh mẽ v·a c·hạm vào nhau, thân hình của Lý Ông Trọng vững vàng rơi xuống mặt đất, mà chiến mã của Trương Hổ thì lại sợ hãi hí lên một tiếng thét dài. Đồng thời, sắc mặt của Trương Hổ cũng trở nên vô cùng khó coi.
"Lũ khốn kiếp này, hãy chờ đấy cho ta. Sớm hay muộn ta cũng sẽ đem các ngươi diệt trừ!"
"G·i·ế·t!"
"Chúa công!"
Mặc dù trời tối, đuốc đều đã bị dập tắc. Nhưng thông qua ánh trắng lờ mờ, cùng với ngọn lửa từ v·ụ n·ổ vừa rồi chiếu rọi lên, đám tướng sĩ ẩn bấp ở bốn phía xung quanh rất nhanh liền nhìn thấy Trần Lâm bước ra ngoài. Sau đó, bọn họ đều đồng thanh hô lên, âm thanh tỏ ra vô cùng kích động.
"Tới rồi!"
"G·i·ế·t!"
Tiếng vó ngựa còn chưa có vang đến, âm thanh như hổ gầm của Trương Hổ từ phía nơi xa đã truyền vào trong tai của mỗi người.
Thế nhưng, thời gian cũng không chờ đợi người. Trần Lâm vẫn còn đang trong suy nghĩ miên mang, phía trong sơn trại lại lần nữa phát ra một t·iếng n·ổ vang.
Lẫn nữa lãnh mệnh rời đi, trên khuôn mặt của Lý Ông Trọng vẫn không hề có một tia biến hóa nào. Nhưng Trần Lâm có thể rõ ràng phát giác ra được, trong ánh mắt của đối phương xuất hiện một tia lo lắng.
Vừa nói, Trương Hổ còn vừa cố ý quơ lấy chiến chùy hướng về phía Lý Ông Trọng để khiêu khích. Nghe thế, Lý Ông Trọng không khỏi phẫn nộ, gầm lên.
Lần này, âm thanh chấn động là ở trại chính truyền đến, so với lúc trước càng thêm chấn động dữ dội, kịch liệt.
Oành!
Từng tiếng la g·iết vang lên rợp trời, mấy ngàn tên sơn tặc lũ lượt xông lên trên núi.
"G·i·ế·t! G·i·ế·t! G·i·ế·t!"
"Ha ha, thằng nhãi ranh, ngươi làm sao lại nhát gan s·ợ c·hết như vậy rồi? Nếu có bản lĩnh, thì ngươi cứ việc đuổi theo ta đây này. Ta sẽ ở dưới chân núi chờ ngươi, ha ha ha!"
Tiếng nhắc nhở của hệ thống vừa mới vang lên, quyển trục triệu hoán quân đoàn ở trên tay của Trần Lâm tức thì hóa thành một vệt ánh sáng, biến mất không thấy gì nữa.
"Thằng nhãi ranh, cho dù thực lực của ngươi lợi hại thì như thế nào? Nơi này chính là Hắc Sơn trại, quân của ta cũng so với các ngươi đông hơn. Các ngươi chỉ có một con đường c·hết mà thôi!"
"Đinh, chúc mừng ngài sử dụng vật phẩm thành công, ngài triệu hoán ra được năm ngàn quân Thần Cơ Doanh!"
"Vâng!"
"Nhanh, đem hắn cản lại, không được để hắn xông về phía bên này!"
Lúc này, đối chiến với Lý Ông Trọng một chiêu, Trương Hổ liền hoảng sợ phát hiện, hắn vậy mà không có cách nào ngăn cản được đối phương một kích.
Nhưng lúc này Trần Lâm cũng không hốt hoảng, ngược lại ánh mắt còn mang theo mấy phần chờ đợi nhìn về phương xa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đã tra ra được, là bọn sơn tặc do Trương Hổ cầm đầu, lợi dụng lúc chúng ta không đề phòng đã đem hỏa dược chôn ở dưới mặt đất, sau đó kích nổ. Hiện tại, toàn quân đã tập hợp đầy đủ, chỉ đợi mệnh lệnh của chúa công, chúng ta liền có thể xuất phát!"
"Thế nào?!"
Lúc này, còn không đợi cho Trần Lâm phân phó, Lý Ông Trọng đã tự mình nhảy bổ ra, quơ lấy song phủ hướng về phía trước mặt Trương Hổ vọt tới.
Chỉ là, việc này Trần Lâm cũng không có quá nhiều để ý. Bởi vì, vừa rồi hắn đã thông qua hệ thống triệu hoán ra đến năm ngàn quân Thần Cơ Doanh. Chỉ cần cho hắn thêm chút thời gian, năm ngàn quân chi viện sẽ lập tức đến nhanh.
Thấy thế, Lý Ông Trọng không khỏi vội vàng đuổi theo phía sau. Đứng ở một bên, thấy được một màn này, Trần Lâm liền gấp giọng hô lên.
Sau đó, hắn trực tiếp nhảy bổ ra tới, đem mấy tên sơn tặc ngăn ở trước mặt chém thành thịt nát. Mà trong lòng của Trương Hổ lúc này cũng có chút cả kinh, thầm mắng.
"Ngươi còn muốn chạy đi nơi nào?!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.