Tranh Đoạt Quyền Năng
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 5: Thành viên Thiên Tra
“Mời vào.”
“Tại sao vậy anh?” Trạng Vĩ Hải hỏi với vẻ tò mò.
“Về khả năng của em, em có thể hoán đổi vị trí của hai vật thể với nhau, miễn là chúng có kích thước và trọng lượng tương đương trong phạm vi mười ba mét.”
…
Lạc Tiên Minh nâng chén trà và nhấp một ngụm nhẹ nhàng, sau đó khiêm tốn nói:
“Hãy bắt đầu đi.”
“Và đây là Lạc Tiên Minh, người mà tôi đã nhắc đến với các cậu, người đã giải quyết vụ án huy chương b·ị đ·ánh cắp hôm nay.”
“Chắc chắn rồi, không ai lại từ chối một người có khả năng siêu nhiên làm việc cho mình cả. Em đừng lo, họ không giống những kẻ áo đen mà em đã từng gặp.”
Bên cạnh anh là một người đàn ông trẻ tuổi, ăn mặc gọn gàng và chỉnh tề. Người đàn ông này có vẻ ngoài chưa đến bốn mươi tuổi, nhưng lại toát lên vẻ điềm đạm và uy nghiêm của một người dày dạn kinh nghiệm.
Chương 5: Thành viên Thiên Tra
“Làm thế nào mà anh tìm ra thủ phạm nhanh chóng như vậy?”
Lạc Tiên Minh suy tư trong im lặng vài giây, sau đó hỏi:
“Đầu tiên, chuyện thằng bé là người siêu phàm, đây đối chúng ta là một chuyện tốt. Còn trẻ như vậy, nếu được huấn luyện và dạy dỗ kỹ càng, thằng bé chắc chắn trở trụ cột trong tương lai của Thiên Tra.”
Tổng chức Văn Túc Kiên quay sang ba người, giọng điềm tĩnh: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người còn lại là một cô gái đeo kính tròn, mặc chiếc đầm màu nâu giản dị, hợp với mái tóc xoăn dài của mình. Cô gái có khuôn mặt mộc mạc và vài đốm tàn nhang dễ thương.
Lạc Tiên Minh đứng dậy, tiến về phía cậu bé và nhẹ nhàng vỗ về vai Trạng Vĩ Hải, nhắc nhở:
“Liên quan đến tổ chức Ma Thần, đây là vấn đề nghiêm trọng, nên tôi sẽ cử thêm người tiến vào khu ổ chuột điều tra, gắng tìm kiếm bất cứ dấu vết nào về chúng.”
“Khả năng của anh là Khống Chế,” Lạc Tiên Minh đáp một cách ngắn gọn, rồi biểu hiện trên khuôn mặt anh trở nên nghiêm túc:
“Ba người ngồi đi, tôi triệu tập ba cô cậu tới đây chính là giải quyết một chuyện” Tổng chức Văn Túc Kiên nói rồi quay trở về ghế.
Ba người lần lượt bày tỏ lời chào. Trần Tác Nam sải chân lên một bước, đối Lạc Tiên Minh đặt câu hỏi:
“Tôi chỉ may mắn mà thôi. Phần lớn thành công đều nhờ vào sự hỗ trợ của Trần Tác Nam. Nếu không có thông tin quan trọng về h·ung t·hủ, có lẽ tôi sẽ mất thêm nhiều thời gian nữa.”
Cánh cửa mở ra, ba bóng người lần lượt bước vào. Trong số đó có bóng dáng quen thuộc, là Trần Tác Nam. Anh ta chú ý đến sự xuất hiện của Lạc Tiên Minh và gật đầu thân thiện.
“Em đã ă·n c·ắp huy chương chỉ để thu hút sự chú ý của các anh sao?” Lạc Tiên Minh giải đáp phần nào và đặt câu hỏi.
Không còn lý do gì để lưu lại, Lạc Tiên Minh lập tức quay người và rời đi, hướng về trụ sở.
“Minh, đây là ba thành viên của đội Thiên Tra. Người ở giữa là tổ trưởng, cũng sẽ là tổ trưởng của cậu sau này, còn người bên phải là quản lý của đội.”
“Thật ư anh? Họ sẽ chào đón em chứ?” Ánh mắt Trạng Vĩ Hải lấp lánh hy vọng.
“Vâng, em tin tưởng anh và mọi người” Trạng Vĩ Hải đáp lại với niềm vui rạng rỡ.
Lạc Tiên Minh quay mặt về phía anh ta, nụ cười ẩn ý trả lời:
Nguyễn Xuân Cường gật đầu nhẹ, nói thêm:
“Liệu trận đòn vừa xong có phải là do khả năng của em gây ra không?”
“Thằng bé cần tham gia khảo nghiệm của chúng ta không?”
“Chào tổ trưởng và quản lý, tôi mong sẽ nhận được sự hỗ trợ từ hai người”
Tổng chức Văn Túc Kiên đứng dậy và tiến lên phía trước. Ông bắt đầu giới thiệu:
“Vâng” Lạc Tiên Minh hiểu ý, chậm rãi thuật lại sự kiện buổi sáng cho ba người. Không phải tất cả, anh lược bỏ những chi tiết liên quan đến năng lực mình cho ba người.
“Trừ em, còn có ai khác biết về khả năng của em không? Và khả năng của em là gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đừng giá thấp kỹ năng xử lý của mình, còn may mắn? Có lẽ nó chính là năng lực mạnh nhất đó” Tổng chức Văn Túc Kiên cười rộ lên.
CỐC CỐC CỐC!
“Tuy nhiên, đôi khi khả năng này lại hoạt động một cách bất thình lình, khiến cho đồ vật của em tự động tráo đổi mà không cần sự điều khiển của em. Chính điều này đã gây ra không ít rắc rối cho em.”
“Cậu đã làm rất tốt, đúng như lão Vũ đã mô tả, hiệu suất của cậu thật sự nhanh chóng,” tổng chức Văn Túc Kiên khen ngợi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chúc mừng cậu đã chính thức gia nhập đội Thiên Tra. Sắp tới, tổ trưởng của đội sẽ đến gặp cậu để thảo luận về những vấn đề liên quan, cậu có thể hỏi anh ta.”
“Anh có khả năng gì vậy? Em thấy anh sử dụng nó để đương đầu với năm người một cách thật dễ dàng.”
“Phải” Trạng Vĩ Hải gật đầu khẳng định.
Lạc Tiên Minh lắng nghe và suy ngẫm về nhiều vấn đề. Anh mở lời:
Ông vươn tay ra và nói:
“Đúng vậy” Trạng Vĩ Hải gật đầu thừa nhận.
Tổng chức Văn Túc Kiên, nhìn hướng Lạc Tiên Minh, ra lệnh:
Ngoại trừ Trần Tác Nam, người đã gặp Lạc Tiên Minh trước đó, hai người còn lại đều mang vẻ mặt tò mò và suy tư rơi vào người anh.
“Khi em gia nhập Thiên Tra và được tiếp cận với những kiến thức huyền bí, em sẽ tự hiểu. Bây giờ không phải lúc thích hợp để anh giải thích” Lạc Tiên Minh từ chối một cách nhẹ nhàng.
Tổ trưởng Nguyễn Xuân Cường lên tiếng đầu tiên, anh phát biểu ý kiến:
“Còn tôi và Tác Nam…” Nguyễn Xuân Cường suy tư một trận mới mở miệng nói tiếp:
Lạc Tiên Minh đáp lại.:
“Chào mừng cậu đến với đội Thiên Tra, tôi là tổ trưởng Nguyễn Xuân Cường” Người đàn ông giới thiệu.
“Cảm ơn ngài, tổng chức” Lạc Tiên Minh nói và bắt tay ông.
“Bây giờ em hãy nghỉ ngơi đi. Anh sẽ quay về trụ sở để cập nhật thông tin, và có thể đồng đội của anh sẽ đến đây đón gia đình em vào cuối buổi chiều nay.”
“Hả?” Trần Tác Nam nửa mờ hồ và nửa ngờ vực.
“Không cần thiết” Nguyễn Xuân Cường lắc đầu, rồi quay đầu về chỗ Lạc Tiên Minh, nói tiếp:
“Hiện tại, ngoài em và anh biết mà thôi” Trạng Vĩ Hải lắc đầu, rồi tiếp tục giải thích:
“Chào anh, tôi là Đỗ Trúc Nguyệt. Lát nữa anh hãy theo tôi đến văn phòng quản lý để bổ sung một số thông tin thiếu” Cô gái quản lý nói.
“Quan điểm cô cậu thế nào?”
Ông rót trà vào hai chén, nâng lên và mời Lạc Tiên Minh.
“Tốt, tôi giao toàn bộ chuyện này cho các cậu” Tổng chức Văn Túc Kiên tán thành kế hoạch.
Ba người kia cũng tìm ghế trống và ngồi xuống, im lặng chờ đợi tổng chức giải thích và mệnh lệnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đỗ Nguyệt sẽ đồng hành cùng anh, cô ấy sẽ hỗ trợ tìm chỗ thích hợp cho gia đình cậu bé.”
Tiếng gõ cửa vang lên, tổng chức Văn Túc Kiên chuyển ánh mắt về phía cánh cửa. Ông lớn tiếng nói:
Những bí mật mà Trạng Vĩ Hải đã kìm nén suốt thời gian dài cuối cùng cũng được giải phóng, mang lại cho cậu bé một cảm giác nhẹ nhõm đáng kể. Trong một khoảnh khắc của sự tỉnh táo, cậu bé bất chợt nhớ ra và đặt câu hỏi:
“Hải, em nên giữ bí mật về khả năng của mình, chỉ chia sẻ với những người em thực sự tin tưởng.”
Cuộc họp diễn ra nhanh chóng và hiệu quả. Lạc Tiên Minh, Nguyễn Xuân Cường, Đỗ Trúc Nguyệt và Trần Tác Nam rời phòng Thúc vụ. Lạc Tiên Minh và Đỗ Trúc Nguyệt sau đó tách ra khỏi hai người còn lại, cùng nhau tiến về phòng quản lý đội Thiên Tra.
Lạc Tiên Minh gật đầu đồng ý.
“Vâng thưa tổng chức” Bốn người đồng thanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bởi h·ung t·hủ chỉ có một.”
“Chúng ta nên giao nhiệm vụ đón cậu bé cho Tiên Minh. Anh ấy có mối quan hệ gần gũi với cậu bé duy nhất ở đây.”
Lạc Tiên Minh gật đầu nhẹ nhàng và mỉm cười đáp:
Ở phòng Thúc vụ, Lạc Tiên Minh và tổng chức Văn Túc Kiên ngồi đối diện nhau tại bàn khách.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.