Tranh Đoạt Quyền Năng
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Sự Thật
“Em đã tình cờ chứng kiến một cuộc t·ruy s·át của một nhóm người mặc áo đen. Em nghe thấy một trong số họ nói rằng, ngoại trừ những người thuộc Liên Vũ, hãy truy lùng và bắt giữ tất cả những người siêu nhiên trong thành phố này.”
Nhóm người lao về phía Lạc Tiên Minh, v·ũ k·hí sẵn sàng trong tay, chỉ chờ tiếp cận để ra đòn.
Lời nói của cậu bé một lần nữa khiến Lạc Tiên Minh giật mình. Ánh mắt anh ghim chặt vào cậu bé, như muốn khám phá mọi bí mật. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khi đôi mắt anh mở ra, một cảnh tượng kỳ lạ diễn ra. Năm kẻ kia bỗng nhiên không t·ấn c·ông anh mà lại đánh nhau một cách điên cuồng.
“Em không hiểu tại sao mình lại có khả năng siêu nhiên, nhưng em biết rằng, nếu em khai thác nó thì có thể giúp em, mẹ em và em gái thoát khỏi nơi này. Nhưng trái ngược điều thế, nó cũng mang lại cho em một nguy hiểm đang rình rập bên ngoài.”
“Mày làm trò quỷ quái gì thế hả? Sao mày lại t·ấn c·ông tao, đau quá đi mất!”
Lần hai, anh chuẩn bị mở miệng thì đột nhiên bị câu hỏi của cậu bé Trạng Vĩ Hải làm cho đứng hình vài giây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lạc Tiên Minh mỉm cười, vươn tay vuốt nhẹ mái tóc của cô bé, anh nói:
“Không lâu trước đây, em đã vô tình bắt gặp một sự kiện. Sự kiện ấy, cho đến nay, vẫn còn đó, khắc sâu vào tâm trí em. Anh có biết em đã chứng kiến điều gì không?”
“Chuyện này là sao? Tao chắc chắn là đã chém hắn mà.”
Hắn lắp bắp hỏi:
Lạc Tiên Minh thở dài, nâng mũi hít một hơi thật sâu và thở ra, tự vấn: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người ông chú siết chặt lấy áo, cố gắng cầm máu từ v·ết t·hương. Hắn chăm chú nhìn Lạc Tiên Minh, thì thầm:
Hai, ba giây trôi qua, thì cả nhóm mới dừng lại, bắt đầu rên rỉ đau đớn.
“Anh muốn biết làm thế nào em có thể lấy được huy chương từ những người già kia, phải không? Thực ra em cũng giống anh, cũng là người siêu nhiên.”
Hai kẻ không mang v·ũ k·hí còn thê thảm hơn, từ vai xuống bụng chằng chịt vết cắt sâu hoắm, máu tươi chảy không ngừng.
“Tao cũng vậy, rồi cuối cùng mọi thứ trở nên như thế này. Chẳng lẽ hắn đã làm gì chúng ta?” Người cầm phóng, ánh mắt đầy sợ hãi, nhìn về phía Lạc Tiên Minh.
“Thật à anh?” Cô bé mắt sáng lên, hỏi lại cho chắc.
Nhóm người gồm năm người, trong đó ba người mang theo v·ũ k·hí như dao, gậy và một công cụ tự chế. Vẻ mặt của họ đều tỏ ra hung tợn như những con thú dữ.
Lời anh còn dang dở khi bỗng dưng, tiếng nói quen thuộc vang lên không xa. Anh mơ hồ nhận ra chủ nhân của giọng nói, và linh cảm báo hiệu rằng rắc rối lớn sắp ập đến.
“Em biết anh thuộc Liên Vũ. Gần đây có một số người của tổ chức này theo dõi em, nên anh không cần giấu giếm gì cả.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Anh ơi, có chuyện gì xảy ra bên ngoài vậy?”
Cậu bé nói mà thở hổn hển. Lạc Tiên Minh nhanh nhẹn đưa cho cậu một chai nước lọc và nói:
Nhưng Lạc Tiên Minh, đối diện với năm kẻ điên cuồng, vẫn giữ vẻ bình thản, tay phủi nhẹ qua khuôn mặt, tầm mắt anh trở nên tối mịt.
Anh hỏi nhẹ nhàng, giọng điệu ấm áp:
Lạc Tiên Minh mỉm cười, đáp một cách thoải mái:
“Vâng anh.”
Sau một khoảnh khắc, biểu cảm của anh trở lại bình thường. Anh giả vờ như không hiểu, hỏi lại:
“Em... em ổn, cảm ơn anh vì đã giúp em,” cậu bé đáp lại một cách ngập ngừng.
“Anh biết đấy, nếu họ phát hiện ra rằng em cũng sở hữu khả năng đặc biệt, thì không chỉ em mà cả gia đình em cũng sẽ bị họ bắt đi. Điều tồi tệ hơn là họ có thể sẽ không chần chừ g·iết c·hết em gái và mẹ em.”
Đúng lúc anh định mở lời, cô bé Phan Mai Linh hỏi:
“Anh có phải là người siêu nhiên không?”
“Xin cảm ơn,” Trạng Vĩ Hải nói, nhấp một ngụm nước lớn để làm dịu cổ họng khô rát. Khi tâm trạng đã trở nên ổn định, cậu bé tiếp tục kể lể câu chuyện của mình:
Chương 4: Sự Thật
Thấy Lạc Tiên Minh im lặng, cậu bé lại tiếp tục nói:
“Tất nhiên rồi...” Lạc Tiên Minh gật đầu khẽ, nụ cười ấm áp nở trên môi: “Chỉ cần em luôn ngoan và cố gắng...”
Dù cố gắng kiềm chế, vẻ mặt Lạc Tiên Minh vẫn không giấu nổi sự kinh hãi. Anh chằm chằm vào cậu bé.
“Đừng lo lắng, anh ở đây rồi, không có gì có thể làm hại đến em cả.”
Lạc Tiên Minh dõi theo bóng lưng nhóm người hối hả rút lui, không hề ngăn cản, mà thay vào đó, anh quay lưng bước vào trong ngôi nhà.
Không cần đợi hắn nhắc lại, trong đầu ba người đã sẵn sàng ý định đó. Người cầm dao và tên cầm phòng thì hỗ trợ nâng tên đồng bạn b·ất t·ỉnh kia cùng rời khỏi.
Anh ghi nhớ, chờ đợi cậu bé tỉnh lại để cùng trò chuyện về vấn đề này. Để những suy tư trôi dạt đi, anh bước nhẹ đến bên, ngồi xuống cạnh Phan Mai Linh, người đang say sưa thưởng thức chiếc bánh ngọt.
Lạc Tiên Minh cảm thấy hơi ngoài ý muốn, nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh và lắng nghe cậu bé nói:
“Rút!”
Một trong hai người, do mất máu quá nhiều, mặt tái nhợt, ngã lăn ra đất, không rõ sống c·hết.
“Linh, em hãy vào trong nhà và đợi ở đó. Trừ khi anh gọi, đừng bước ra ngoài.”
Lạc Tiên Minh nhíu mày, cảm nhận được bóng tối của nỗi sợ hãi đang bao phủ lấy cậu bé. Anh tự hỏi trong lòng: “Điều gì đã xảy ra với cậu bé này mà lại để lại dấu ấn sâu đậm đến vậy?”
“Cậu cảm thấy thế nào?”
“G·i·ế·t nó” Gã nhìn sang lũ bạn, vừa nói vừa hất đầu ra hiệu.
“Dạ, em sẽ mang ngay,” cô bé đáp, cẩn thận gói chiếc bánh còn lại, ôm con gấu bông và rời khỏi phòng, để lại không gian an tĩnh.
Cô bé nhìn anh bằng ánh mắt ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô bé không hỏi thêm, chỉ gật đầu đồng ý:
Ánh mắt anh quét qua căn phòng, nhanh chóng tìm kiếm cô bé. Anh phát hiện cô bé đang ngồi cạnh Trạng Vĩ Hải, người đã chia sẻ nửa chiếc bánh của mình cho cô. Anh quan sát cậu bé một lúc lâu rồi mới đặt câu hỏi:
Anh quay nhìn Phan Mai Linh, người vẫn còn đang mải mê với chiếc bánh, giọng điệu trở nên nghiêm túc, anh căn dặn:
Trừ bốn người, chỉ có mỗi người trung niên cầm dao còn nguyên vẹn. Hắn nhìn bốn đồng bọn, rùng mình sợ hãi, con dao rơi xuống đất.
Cậu bé không đáp lại, mà quay sang cô em gái đang muốn ăn nốt miếng bánh cuối cùng. Cậu nói:
Gã chỉ tay về hướng Lạc Tiên Min.
Người ông chú cầm đầu cũng không khá hơn là bao. Hắn bị kẻ cầm phóng chém ngang ngực, may mắn là v·ết t·hương không đe dọa đến tính mạng.
“Thằng c·h·ó, ông nói lần trước mày không nghe, giờ đây ông mày cho mày c·hết, để cho mày hốn hận đã làm gì với ông.”
“Dạ ngon ạ. Em chưa được lần nào ăn đồ ngon như này cả” Cô bé chân thật trả lời.
“Nếu em thích, mấy hôm nữa anh sẽ mua nữa mang đến cho em nha.”
Chỉ vài chục giây sau, tầm mắt anh bắt gặp một nhóm người trưởng thành tiến về phía mình. Dẫn đầu là người chú mà anh đã đánh trước đó.
Trong lòng hắn như đã chắc chắn một điều gì đó. Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, hắn phải gác lại suy nghĩ, quay sang ba đồng bọn và ra lệnh:
“Không lẽ tên này người của lũ kia?”
Người chú nhận ra Lạc Tiên Minh, khuôn mặt tràn ngập sự tức giận không thể che giấu. Ông ta quát lớn:
Người trung niên cầm thanh phóng, đầu gắn lưỡi dao gỉ sét. Hắn là người bị đồng bạn cầm dao của mình t·ấn c·ông. Cảm nhận v·ết t·hương đau đớn, hắn quay sang mắng xối xả:
Trạng Vĩ Hải ho một tiếng để lấy lại sự chú ý, rồi nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Linh, đừng ăn nữa, giữ lại cho mẹ. Giờ em đem phần này đến chỗ làm đưa cho mẹ, chắc giờ mẹ hẳn đang rất đói.”
“Có ngon không?”
Nhìn thấy cảnh tượng đó, vẻ mặt Lạc Tiên Minh trở nên nghiêm nghị, nhưng sau đó lại lấy lại sự bình tĩnh. Anh đứng dậy, bước về phía trước một cách mạnh mẽ.
“Chỉ là vài kẻ làm ồn thôi, em không cần phải bận tâm đâu.”
“Hôm nay quả là một ngày dài dằng đẵng.”
“Em nói gì cơ?”
“Em sợ hãi, em bất lực, không thể làm gì cả. Dần lời nói của họ, em biết rằng tại Liên Vũ cũng có những người siêu nhiên. Vì vậy, em không còn cách nào khác ngoài việc đánh cược vận mệnh cả gia đình vào sự uy tín và tin tưởng mà em nghe về Liên Vũ.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.