Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 82: Chương 82

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 82: Chương 82


cô cố gắng giữ gương mặt nghiêm túc, nhưng cuối cùng không nhịn được, phụt một tiếng bật cười, nụ cười rực rỡ như đóa hoa nở rộ:

Cảm xúc của Cam Mật viết hết lên mặt, khiến chủ trại ngựa càng cười sảng khoái hơn: "Cô bé nghĩ gì vậy, đây là tôi mua ở ngoài đấy, ai lại lấy ngựa nhà mình ra thịt chứ! Loại để ăn khác với loại để nuôi huấn luyện."

Nhưng suốt cả quãng đường về anh cũng chẳng thèm để ý đến cô.

Lúc này, chủ trại ngựa hỏi Tống Mộ Chi có muốn ăn không, nhưng anh chỉ khẽ giơ tay từ chối.

Hóa ra là đợi cô ở đây!

Cái nóng này mà cũng cần ‘tiêu’ à?!

……

“Còn không phải tại anh…” Cam Mật vừa nghe Tống Mộ Chi nhắc lại, lập tức phản bác, “Lúc đó anh chỉ ngồi yên không nhắc em, lại còn nói mấy lời như thế.”

Cam Mật cắn môi, bỗng chốc chẳng tìm ra lý do phản bác.

Ngay sau âm thanh khóa cửa đó, cô lập tức cảm nhận được một lực kéo mạnh mẽ từ bên phải khiến vị trí của mình hoàn toàn thay đổi.

Tiêu cái gì?

Giờ đã sắp về đến đại viện rồi…

“Biết rồi.”

“…”

shao

Bỏ qua chuyện có phải bữa ăn tối nay thực sự khiến cô thấy bức bối hay không.

Nghĩ đến đây, cô khó chịu rúc người lại, liếc sang nhìn Tống Mộ Chi đang lái xe.

hay

Giờ phút này lại bị kéo ngược trở lại, ngay cả tiếng hít thở và giọng thốt nhẹ cũng bị chặn lại giữa không trung, chỉ có thể đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh.

Mặc dù hương vị hơi khác so với thịt dê cô từng ăn, nhưng dường như còn thơm ngon hơn vài phần.

Lực hơi mạnh, khiến Cam Mật đau đến nhăn mặt, nhưng vẫn dùng chóp mũi nhỏ xinh cọ vào khớp ngón tay anh, hậm hực nói:

Cam Mật bực bội trong lòng, hiếm hoi được một lần giữ im lặng, thì bỗng thấy xe rẽ vào con hẻm gần ngõ Kinh, dừng lại ở một góc khuất.

"Được rồi, lần sau em ăn nữa, anh nhất định sẽ lấy thân thử độc, giúp em nếm trước, được chứ?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Thịt dê?" Chủ trại ngựa vừa xong việc, kéo ghế ngồi xuống cạnh bà cụ, nghe vậy thì giật mình, "Trời ạ, tiểu cô nương, đây đâu phải thịt dê, đây là thịt ngựa đấy!"

Cuối cùng cũng có thể hả giận một lần—

Miếng đầu tiên còn chẳng phải của cô!

"Là

"Sao lúc nãy anh không nhắc em?"

Cô tự mình tháo dây an toàn, đẩy anh sang một bên, chuẩn bị xuống xe, “Ngủ ngon nha.”

"Tiểu cô nương, đừng ăn nhiều quá nhé, một miếng là vừa đủ rồi, nếu không buổi tối về dễ bị nóng trong đấy."

nóng

Tống Mộ Chi nhàn nhạt nở nụ cười.

Vừa cắn xuống đã thấy thịt dai ngon, nhẹ nhàng ép một chút, nước thịt đậm đà liền tràn ra.

Cam Mật nhân lúc Tống Mộ Chi cúi xuống gần mình, ngay khoảnh khắc anh dừng lại trước mặt cô, liền giơ hai tay ôm lấy cổ anh, bĩu môi rồi hung hăng cắn một cái lên má anh.

Như thể mạch máu toàn thân đều bị k*ch th*ch, tuôn trào không ngừng.

Thịt ngựa?!

Cam Mật hoàn toàn từ bỏ ý định gói thêm mang về.

Cô nhìn người trước mặt, đắc ý nói: “Đây là món quà lớn cuối cùng em tặng anh hôm nay!”

Cam Mật càng chắc chắn rằng Tống Mộ Chi cố tình không nhắc cô lúc nãy.

"Ăn kèm đi, hạ hỏa."

Anh giỏi dùng hành động hơn để biểu đạt tình cảm.

Thế thì thôi đi.

“Tối nay em hình như ăn không ít.” Anh vẫn giữ nguyên tư thế cúi sát, giọng điệu có phần ám muội, “Có cần anh giúp em ‘tiêu tiêu’ không?”

Cam Mật nghe xong, bao nhiêu cảm xúc trong lòng phút chốc tan biến.

Ngay khoảnh khắc Cam Mật đặt tay lên tay nắm cửa, trong xe chợt vang lên tiếng “cạch” quen thuộc.

Rốt cuộc là

Ra tay trước mới là đạo lý!

Thôi được rồi… đúng là cô ăn rất ngon.

Tống Mộ Chi nào có lúc nào dỗ dành người khác như thế chứ.

Tất cả đều bị ném ra sau đầu.

Hu hu hu, tự nhiên không còn thấy ngon nữa.

Cưỡi ngựa gì chứ, lãng mạn gì chứ, mơ tưởng gì chứ… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh chú ngựa con còn đang đứng trong chuồng… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc nãy cô còn quay lưng về phía anh, trông như có thể chạy trốn bất cứ lúc nào.

Là do Tống Mộ Chi!

Lúc nãy trên bàn ăn cô nói anh cố tình, rõ ràng không sai mà!

Cam Mật khoanh tay trước ngực, cố gắng để bản thân trông thật nghiêm túc.

Món này vừa thơm vừa gây nghiện, cô còn tính ăn thêm một miếng, rồi gói một ít mang về nữa kìa.

Thấy ánh mắt Cam Mật có vẻ hoang mang, chủ trại ngựa bật cười lớn, cố tình phát âm rõ ràng hơn:

Sau bữa ăn, hai người hẹn với chủ trại ngựa và bà cụ lần sau sẽ lại đến, rồi mới lên đường trở về.

"Oh oh…"

Nhưng Cam Mật cảm thấy đến lúc cần thiết thì bản thân cũng phải lên tinh thần mới được.

"Tại sao?" Cam Mật quay đầu, ngơ ngác ngước lên.

Đợi đến khi cảm giác xấu hổ tan đi, Cam Mật vẫn thấy tức tối.

“Ừ.”

…Hóa ra là vậy.

Xe lướt qua màn sương thu trong bóng đêm, khung cảnh xung quanh chỉ toàn một màu u tối.

Chính anh đã làm hỏng cô!

……

Cam Mật suýt chút nữa cắn trúng lưỡi, "Cái gì… cái gì cơ?"

Thanh lãnh tuyệt trần, lạnh lẽo như ngọc.

Cam Mật hồi thần, "Thịt dê thôi mà, có đến mức nóng trong thế không?"

Tiêu tiêu?

“Ý anh là cái chủ trại ngựa nói?”

Cô nhăn nhó mặt mày: "Chỗ này ngoài dịch vụ cưỡi ngựa còn kiêm luôn bán thịt ngựa à…"

Nhưng mà—cô đã đánh giá cao Tống Mộ Chi rồi.

Nhưng dù là những câu nói đùa trêu chọc cô lúc trước, hay là bây giờ, khi anh hoàn toàn hạ thấp tư thái như thế này—

Nhân vật bị đổ oan ngồi ngay bên cạnh, nghe xong thì lặng lẽ gắp một ít rau xanh hiếm hoi trên bàn đặt vào bát cô.

Tống Mộ Chi nói xong, như chợt nhớ ra điều gì, động tác tháo dây an toàn cho cô khựng lại.

Trên đường về, cô luôn bơ đối phương.

,

“Thì em cũng chỉ nói thế thôi mà…”

lên ấy!"

Tống Mộ Chi nghiêng người tới gần, đưa tay tháo dây an toàn cho cô, giọng nói chậm lại đôi chút:

Sau màn hiểu lầm tày đình này, Cam Mật rụt rè ngước lên trong căn lều ấm áp.

Mặt này của anh, chỉ mình cô mới thấy được.

Cam Mật nghĩ đến thái độ cầu hòa lúc nãy của Tống Mộ Chi, gần như là chân thành, hơn nữa còn dịu dàng hỏi han như vậy, nên cô cũng rộng lượng không chấp nhặt với anh nữa.

"Thịt ngựa tính nóng." Anh ngừng lại một chút, ánh mắt thoáng vẻ trêu chọc, "Ăn vào bổ thận tráng dương."

Sau khi cắn xong, Cam Mật nhìn vết hằn mờ mờ trên mặt Tống Mộ Chi dưới ánh sáng lờ mờ trong xe.

Anh vốn vẫn đang nhìn cô, lúc này khuỷu tay đặt trên bàn, một tay nâng mặt, bộ dáng thong dong thoải mái.

sao

Bản tính vốn vậy, trong giới kinh doanh anh luôn quen với cách không cần nói nhiều, thành ra khi đối mặt với sự thân mật trong những khoảnh khắc chỉ có hai người, anh luôn mang theo phong thái mạnh mẽ, chẳng cần nhiều lời, cứ thế mà hành động.

“Phải không.” Hàng mi dài của Tống Mộ Chi hơi cụp xuống, giọng nói trầm thấp như có thể xuyên qua màn đêm mùa thu, “Không bảo anh thử, thế sao suốt dọc đường em chu môi cao thế?”

Chủ trại ngựa phát âm lẫn lộn giữa âm uốn lưỡi và không uốn lưỡi, khiến cô cứ ngỡ mình nghe nhầm.

Chương 82: Chương 82

Thời gian cuối tuần ít ỏi của hai người sắp trôi qua theo vòng quay của kim đồng hồ.

“Ăn nhiều quá nên dính người thế này à?” Anh bóp chặt phần thịt mềm bên hông cô, giọng điệu mang theo ý vị nguy hiểm, sát lại gần hơn, “Cắn ở đâu cơ?”

Còn Tống Mộ Chi thì hoàn toàn ổn, chẳng hề hấn gì.

Vừa vặn chạm phải ánh mắt quan tâm của bà cụ, hai má cô liền đỏ bừng lên.

Tiểu cô nương dùng một tay nâng miếng thịt, má phồng lên nhai ngấu nghiến.

Khoan đã… chẳng lẽ là cái mà chủ trại ngựa nói lúc nãy…

Chầm chậm lên tiếng: "Thấy em ăn ngon mà."

"Ăn ít thôi thì hơn."

Tống Mộ Chi vẫn y hệt lúc đi.

Găng tay được cung cấp ở đây làm từ vải bông, cầm thịt không hề bị nóng.

Nhìn Cam Mật như vậy, ánh mắt Tống Mộ Chi dừng lại trên gương mặt cô một lát, cuối cùng vẫn nhắc nhở: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

đây…

Giờ không còn vướng bận gì nữa, miếng thịt trong tay cũng không thể để phí.

Cô đưa chân đá nhẹ Tống Mộ Chi dưới bàn, hạ giọng trách móc:

Cô chia một ít cho bà cụ, trong khi chủ trại ngựa lại nghiêng người tới, định thêm gia vị cho cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

cô lại tiếp tục cầm lên, nhai ngấu nghiến, hai bên má phồng căng như quả bóng: "Nếu lát nữa em còn ăn được, muốn gọi thêm một miếng nữa."

Cam Mật nhìn dáng vẻ không biết thưởng thức mỹ vị của anh, liền càng ăn ngon lành hơn.

Đèn xe trước chiếu sáng một góc đường, dưới ánh sáng lờ mờ, hàng mi dài của anh in bóng trên gương mặt, để lại vệt tối nhạt nhòa.

Với câu nói cuối cùng của Tống Mộ Chi…

Cam Mật lập tức phản ứng lại.

Cô hôm nay vinh hạnh được thưởng thức một phần thịt ngựa tráng dương.

“Ai bảo anh thử cái đó chứ…”

nóng

cô khúc khích cười.

“Anh chỉ nói sự thật, em ăn nhiều vậy tối về mất ngủ đấy.” Tống Mộ Chi vừa nói, vừa đưa ngón tay thon dài đến nhéo má cô.

Không biết có phải do tâm lý hay không, mà bây giờ cô thực sự cảm thấy có chút nóng bức.

Cô biết anh hay trêu cô như thế.

Mặt Cam Mật đỏ bừng, nhưng cô cảm thấy người đáng trách không phải mình.

Cam Mật nhìn miếng thịt trong tay, chẳng màng phản ứng của những người xung quanh.

Bên trong xe tối mờ, ánh sáng phản chiếu lại chút ấm áp tương phản với màn đêm lạnh lẽo bên ngoài. Nhưng bàn tay siết chặt của Tống Mộ Chi lại mang theo sự bá đạo không cho cô dịch chuyển dù chỉ một chút.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 82: Chương 82