Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 81: Chương 81

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 81: Chương 81


Anh cứ thích trêu chọc cô như vậy!

Lưỡi dao sắc bén hất nhẹ, vẽ nên một đường cong đẹp mắt.

Không biết có phải do cô nghĩ quá nhiều không, nhưng nếu suy xét từ nhiều góc độ khác nhau, hình như còn có chút ẩn ý mơ hồ.

"điều khiển"

Cam Mật nhìn dáng vẻ này của anh, tức tối trừng mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trên bàn đầy ắp món ngon, nhưng chỉ có mình cô đang chăm chú thưởng thức.

Anh trai trong nhà?

Từ (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tuy cô rất thích tranh luận với anh, nhưng rõ ràng lúc này, ăn cơm mới là chuyện quan trọng nhất!

Cam Mật lúc này cũng chẳng còn tâm trạng đấu khẩu với Tống Mộ Chi nữa.

Nói đoạn, đầu ngón tay cô chọc mạnh hơn: “Tống tổng đường đường lại tự ví mình như ngựa kìa.”

Tự nhiên có cảm giác, hình như người chịu thiệt ngược lại chính là cô thì phải.

Tiếng huyên náo thỉnh thoảng vang lên từ trại ngựa cũng dần chìm vào bóng tối vừa kéo xuống.

Còn... còn xem như vậy nữa?

Giống như Tống thị, Cam thị cũng có đầu tư vào một số trại ngựa, hơn nữa khoảng cách gần, rất tiện lợi.

này… nếu nghĩ kỹ một chút, ý nghĩa thực sự rộng lớn vô cùng.

Hàng mi dài của Cam Mật run run, cô lén lút giơ tay ra, khẽ bấm vào cái bóng của anh.

Càng huống hồ, giọng điệu của Tống Mộ Chi…

"Họ Cam thì nhiều, nhưng có thể tiếp xúc với Tổng giám đốc Tống, lại còn khiến cậu ấy đặc biệt bao nguyên cả trại ngựa để đưa đến chơi—tôi cảm thấy cũng dễ đoán thôi." Chủ trại ngựa nhìn cô, tỉ mỉ quan sát, rồi mỉm cười nói tiếp: "Hơn nữa, chẳng phải trong giới vẫn đồn đại rằng ở Ngân Thành có một 'Công chúa đậu Hà Lan' nhà họ Cam sao? Tin này còn truyền tới tận chỗ tôi rồi đấy."

Mặc kệ đôi má đang nóng lên từng chút một.

"Không nhớ rõ lắm, chỉ có một lần, còn dẫn theo vài người, cũng không nói nhiều lời."

"Không phải tôi nói đâu, tôi thấy cô quen mặt lắm. Thật ra còn một lý do khác nữa, cô có anh trai phải không? Trước đây bọn họ từng đến đây rồi."

"Cô gái này cưỡi ngựa trông có chút bóng dáng của cậu đấy. Hai người trước đây hay cưỡi ngựa cùng nhau à?"

Chương 81: Chương 81

Tống Mộ Chi nhìn cô gái nhỏ đang phồng má tức tối, ngắn gọn nói:

Tiếc rằng anh chẳng có chút nào là không vui, chỉ đơn giản giữ chặt lấy đôi tay nghịch ngợm của cô: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bên ngoài lều, màn đêm đã buông, chỉ còn chút ráng chiều còn sót lại vương nhẹ trên đỉnh núi.

"Vậy à..." Cam Mật nghĩ ngợi một chút, rồi tiếp tục xử lý đồ ăn trước mặt.

Cam Mật đang cầm đũa, hơi khó hiểu:

Bà chọn một chỗ gần bàn tròn, sát bên cửa lều nơi gió nhẹ thổi qua, nhanh nhẹn dựng giá nướng đặc chế cùng than củi.

Ai chứ?

Cảm giác tê dại lan dọc cổ tay, cô khẽ vung nhẹ, xoa dịu đi chút khó chịu.

“Vậy anh nói xem, nếu thực sự có ngày đó, thì em được lợi gì chứ?”

Anh trầm mặc nhìn cô, ánh mắt khóa chặt, cứ như thể nếu cô không trả lời, anh sẽ không bao giờ dời mắt đi vậy.

Cam Mật vội nói lời cảm ơn, không hề khách sáo, liền đeo găng tay, cầm khối thịt lớn mà ngắm nghía vài giây.

Cam Mật nhìn xuống, trong bát cô xuất hiện một miếng thịt nóng hổi, tựa như một khúc củi chắc nịch.

Nói rồi, anh đưa tay vén lọn tóc rối của cô ra sau tai, khóe môi mang theo ý cười, thân hình cao lớn hơi nghiêng xuống, nửa ngồi xổm trước mặt cô, giữ cho tầm mắt ngang bằng nhau.

Chủ trại ngựa không còn ở bên cạnh, cô gái nhỏ nhân lúc đó nửa thoát khỏi tay anh.

Có vẻ như thịt đã được tẩm ướp kỹ lưỡng và nướng sơ qua trước đó, nên bây giờ chỉ cần hâm nóng lại, để thịt thấm thêm mùi hương của than củi.

Anh quen chủ trại ngựa thì đã sao? Miếng ngon đầu tiên vẫn là của em đấy nhé!

"Gió lùa thì sao, ở đây còn có lửa trại, ban đêm có gió thổi qua lại càng mát."

Cô nghiêng đầu liếc nhìn anh, bóng dáng của Tống Mộ Chi được ánh lửa hắt lên tấm vải lều, in thành một hình ảnh vừa rõ ràng vừa cao lớn.

"…Nghĩ gì cơ?"

Chỉ mặc kệ tiếng cười của chủ trại ngựa và bà cụ xuyên qua khe hở của lều trại, vang vọng giữa thảo nguyên mênh mông.

Chủ trại ngựa thấy vậy liền đứng dậy, cùng bà cụ trở thịt trên bếp than.

"Chúng tôi quen nhau từ khi sinh ra."

Chủ trại ngựa đang đứng đó, dáng vẻ lưỡng lự, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.

"Cô gái này, vừa rồi tôi nghe Tổng giám đốc Tống gọi cô, cô họ Cam à?"

"Ba cô là Cam Quý Đình?"

“Nói vậy là, em thực sự đã suy nghĩ rồi?”

"A ha, vậy là thanh mai trúc mã à?"

Cam Mật bị anh trêu chọc đến ngứa ngáy khó chịu.

"Điều khiển anh."

"Em có thể chuyên tâm rèn luyện trước."

Việc Tống Mộ Chi đưa cô đến nơi xa hơn này, Cam Mật thật ra cũng có thể hiểu được.

"Đến khi thực sự có ngày đó, lúc ấy xem thử có lợi ích gì cũng chưa muộn."

"Cũng tạm thôi, không phải lúc nào cũng cưỡi chung, nhưng cưỡi ngựa là do anh ấy dạy cháu."

Lúc này, ánh mắt Tống Mộ Chi bất giác hướng về phía cô.

"Ngồi vào trong chút, chỗ em ngồi là hướng gió lùa đấy."

Cam Mật có chút không theo kịp suy nghĩ:

"Họ Cam cũng nhiều lắm, sao chú biết là tôi?"

Tống Mộ Chi chậm rãi nhấn từng chữ:

Không bao lâu sau, bàn tròn đã bày đầy thức ăn.

"Miếng đầu tiên này, dành cho cô đấy."

Cô cũng từng nghe qua, nhưng nếu áp dụng lên người Tống Mộ Chi… Cam Mật bất giác rùng mình.

"Chú đừng nói vậy..." Cam Mật vừa nghe chủ trại ngựa trêu chọc, liền gãi gãi mũi.

"Ồ, vậy là có duyên lắm đây." Chủ trại ngựa nheo mắt, những nếp nhăn nơi khóe mắt hằn lên vẻ vui vẻ, "Nói thế thì hai người quen nhau cũng khá lâu rồi nhỉ? Chính xác là bao nhiêu năm rồi?"

Ai thèm thanh mai trúc mã với anh chứ?!

Qua một hồi, bà cụ rời khỏi lều, lát sau quay lại với một chiếc chân dê to tướng.

Câu "Làm gì có chuyện đó!" của Cam Mật nghẹn lại giữa chừng.

Cam Mật đưa một tay ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của mình, bất chấp Tống Mộ Chi vẫn còn ở ngay trước mắt.

Lửa bùng lên tí tách, những tia than hồng nhảy múa, mùi hương từ gia vị hòa quyện cùng hương thịt nướng lan tỏa khắp nơi.

Cam Mật chẳng muốn ngoan ngoãn ngồi cạnh anh, hết quấy phá bên trái lại tấn công bên phải, nhất quyết phải làm phiền anh mới được.

Cam Mật tưởng ông ta đang hỏi mình, liền nhanh nhảu đáp:

Còn "thuật điều khiển" gì đó nữa…

Tống Mộ Chi và chủ trại ngựa cùng bà cụ trò chuyện, còn Cam Mật tranh thủ lấy điện thoại chụp vài tấm hình, sau đó nghiêm túc tập trung vào bữa ăn.

Cam Mật không định để ý đến anh nữa, quay đầu định tiếp tục gặm miếng phô mai khô của mình, kết quả lại bị anh ấn vai xoay người trở lại.

Thấy anh không còn đứng nữa, cô liền đổi mục tiêu, đưa tay chọc vào cánh tay anh:

Theo như cô biết, gia đình có những địa điểm cố định để lui tới, các trại ngựa tư nhân đều có hệ thống thành viên tích điểm, chưa từng nghe nói họ từng đến đây.

Nhưng ngay khi cô sắp nhào vào lòng Tống Mộ Chi, ánh nến bên ngoài lều chợt bị một bóng đen chắn mất một nửa.

Cam Mật lập tức nhận ra, liền đắc ý liếc anh một cái, ánh mắt như muốn nói:

"Cô bé, nếm thử xem nào, bà nhà tôi nướng sẵn từ trước rồi, thơm lắm đấy."

Khả năng nắm bắt cơ hội của người này lúc nào cũng thâm sâu như thế!

Tiểu cô nương nghe xong liền giơ tay lên đếm từng ngón để tính toán, nhưng còn chưa kịp nói ra con số thì Tống Mộ Chi đã nhanh hơn một bước:

“Em cũng nghe chủ trại nói rồi, người và ngựa chỉ có nguyên lý giống nhau mà thôi, thế thôi.” Giọng anh trong trẻo, nhẹ nhàng.

Chắc chỉ có lợi cho Tống Mộ Chi thôi!

Cuối cùng, Cam Mật cũng không nói gì để phủ nhận.

Cam Mật ngồi trên chiếc ghế đẩu thấp, muốn nhìn Tống Mộ Chi thì phải ngước lên.

"Ai đã từng đến đây?" Cam Mật lập tức hứng thú.

Như vậy vừa dễ bưng bê, lại gọn gàng.

Chủ trại hai tay bưng một khay gỗ đỏ có bốn cạnh dựng lên thành rào chắn, trên đó xếp đầy chén đ ĩa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Chứ không phải là đang nói anh giống ngựa.”

Tống Mộ Chi gật đầu, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt bóng dáng cô bên cạnh, "Xem như vậy đi."

Cô khựng lại, theo ánh sáng lay động mà nhìn ra ngoài—

"Đừng trách em không nhắc nhở anh nhé…" Cam Mật chậm rãi lên tiếng, rồi lại đưa tay chọc chọc vào bên hông Tống Mộ Chi, “Lời này là anh tự nói đấy, em không chịu trách nhiệm đâu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chủ trại ngựa quay sang nhìn Tống Mộ Chi, thấy anh thong thả gắp thức ăn cho Cam Mật, bỗng nhiên hứng thú hẳn lên, liền mở lời:

Càng nghĩ càng thấy đúng là như thế, Cam Mật dứt khoát níu lấy bờ vai anh, định dùng cách lắc vai để làm anh khó chịu một chút.

Một bàn toàn thịt, hương thơm ngào ngạt khiến người ta thèm thuồng.

Nói đoạn, hơi thở mang theo ý cười chầm chậm phả đến:

"……"

Ông nhanh chóng rút dao, thành thạo cắt ra từng miếng lớn, một phần bỏ vào đ ĩa, phần khác đặt thẳng vào bát Cam Mật:

Lại nữa rồi! Lúc nào cũng chỉ có anh là nói hay! Chỉ có anh là logic nhất!

Lợi ích ư?

Còn nguyên cả xương, lớp da ngoài xém vàng, trông vừa giòn vừa mềm.

Còn nhắc đến lợi ích nữa chứ, gần đây cô đã bị bóc lột đến mức không còn gì rồi!

Chủ trại ngựa thấy cô ăn ngon lành, liền hỏi vài câu về hương vị món ăn, sau đó chuyển đề tài:

Chẳng phải chính anh là người khơi chuyện trước sao?

Tống Mộ Chi nghe vậy, không đáp, chỉ nhướng mày hỏi lại:

Nói là món ăn gia đình, nhưng có thể thấy được chủ nhân đã bỏ không ít công sức chuẩn bị.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 81: Chương 81