Tôi Sống Trong Bình Mật Từ Nhỏ
Chấp Thông Nhất Căn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 79: Chương 79
Cam Mật vốn đã đoán được phần nào, nhưng khi thực sự nghe chính miệng anh thừa nhận, lòng cô vẫn không nhịn được mà dâng trào từng đợt sóng cảm xúc.
"Anh mới là người không nói lý lẽ ấy!" Cam Mật lại một lần nữa bị xem là kẻ vô ơn, cảm thấy bản thân chẳng có chút sai lầm nào trong lập luận của mình.
Nhưng khi thực sự nghe thấy câu trả lời, dường như cảm giác ấy mới trở nên chân thực hơn bao giờ hết.
Cô bị anh bế thẳng vào lòng.
Cô cứ thế dõi theo Tống Mộ Chi hoàn thành vòng đua, nhìn anh vẫn không giảm tốc độ ngay cả khi đã kết thúc.
Cam Mật gần như rúc vào trước ngực Tống Mộ Chi, vững vàng ngồi trên ngựa của anh.
Ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, để mặc anh dắt đi đến khu vực luyện tập trong trường đua.
Tiếng rền vang của mặt đất chấn động lập tức biến thành âm thanh ma sát chói tai.
Cam Mật bị hôn đến mức bất giác chu môi lên, nhỏ giọng lầm bầm: “Lúc này rồi mà anh còn chiếm tiện nghi của em…”
Chỉ kịp trông thấy chủ trường đua đứng bên rìa, nhìn hai người rời đi mà chỉ mỉm cười vẫy tay, chẳng hề có ý định ngăn cản.
Dù đã hiểu rõ mọi chuyện, dù có thể cảm nhận được bản thân được đặt ở vị trí nào trong lòng anh…
Tống Mộ Chi dĩ nhiên không bỏ sót những lời lẩm bẩm của cô.
Giọng anh trầm ấm, như mang theo ý cười:
Vòng eo nhỏ nhắn bị siết chặt, kéo bổng lên không trung, động tác mạnh mẽ mà thuần thục như thể đã từng làm vô số lần trước đó.
Nhìn cô lắc đầu như trống bỏi, ngoan ngoãn hết sức, Tống Mộ Chi bỗng nhiên cảm thấy...
Như thể chỉ có vậy, cô mới tìm được điểm tựa an toàn.
Tống Mộ Chi vừa bực vừa buồn cười, nhưng chỉ trong chớp mắt, dáng vẻ nhỏ bé mà bướng bỉnh của cô lại khiến cơn sóng tình trong lòng anh cuộn trào mà chẳng thể dàn trải ra được.
Lúc ở trường đua, Cam Mật chẳng thèm nghe lời dặn dò của Tống Mộ Chi.
"……"
Chỉ cần khoảnh khắc này, mọi thứ đều đã sáng tỏ.
"Anh thật sự coi em là công chúa à?" Cô hừ hừ hai tiếng, rồi lại lẩm bẩm thật khẽ, "Không chừng là có ý đồ gì khác..."
Chỉ trong chớp mắt khi Tống Mộ Chi ngoảnh lại, cô liền nắm chặt dây cương, kéo nhẹ mấy lần, nhìn đường cong khẽ lay động trong không trung, cô nghiêng đầu cười khẽ: "Người bảo vệ công chúa chưa chắc đã là chú lùn đâu nhé… Tước hiệu kỵ sĩ và hoàng tử, em đều tặng anh cả."
Bộ trang phục cưỡi ngựa ngay ngắn và con tuấn mã phi nhanh hòa thành một thể. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng mà, dù miệng nói không sợ, ánh mắt ướt át kia lại phản bội cô mất rồi.
Tống Mộ Chi lập tức gạt bỏ mọi thứ trước mắt, một tay nắm chặt dây cương, tay còn lại vòng xuống kéo cô gái mềm nhũn trong lòng, dịu giọng hỏi: “Sao thế? anh làm em sợ à?”
"……"
Công chúa điện hạ.
"Không không không." Cam Mật ôm tay, lập tức lùi bước.
Gió lộng cuốn theo dáng người cưỡi ngựa.
Sự sợ hãi mơ hồ ập tới, cô gái nhỏ dụi mắt, rồi bất thình lình giơ nắm tay nhỏ nhắn đấm mạnh lên người anh: “Anh… anh không thể nói trước với em một tiếng sao!”
Thực ra cô cũng không định như vậy.
Lúc này, Tống Mộ Chi đã bắt đầu chạy vòng quanh sân.
Cam Mật vẫn không tin, "Rõ ràng là anh giận rồi!"
Gió thu vi vu lướt qua chóp mũi, cô nhìn bóng dáng cao ráo trước mặt.
Ngọn gió trên thảo nguyên ào ào thổi qua, cuốn theo những cánh cỏ bay tán loạn.
Cô cúi đầu, thân hình linh hoạt lướt đi giữa hàng rào bốn phía, mỗi động tác đều vô cùng trôi chảy.
Anh muốn cưỡi cùng cô?
Trong tích tắc, Cam Mật vẫn giữ nguyên tư thế đối diện với Tống Mộ Chi, thế nhưng—
Nhưng chỉ có Cam Mật mới biết, tất cả chỉ vì câu nói ban nãy của Tống Mộ Chi.
Từ góc độ này nhìn sang, cô có thể bao quát toàn bộ sân đua rộng lớn.
Mười mấy vòng trôi qua, Cam Mật càng thêm hăng hái, tốc độ không ngừng tăng lên, trông có phần oai phong lẫm liệt.
Cô len lén liếc về phía khu vực có thể nhìn thấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trên đồng cỏ rộng lớn không bờ bến, sự mênh mông mang theo cảm giác hoang hoải khó tả. Nhưng giữa nơi bao la vô tận này, Cam Mật lại cảm nhận được sự ấm áp trong vòng tay anh, khiến cô vô thức dựa sát vào hơn, siết chặt lấy anh không buông.
Cam Mật len lén kéo nhẹ đầu dây cương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 79: Chương 79
Không lâu sau, khi chiếc điện thoại trong tay cô kịp bắt trọn khoảnh khắc, Cam Mật liền thấy trên màn hình bóng dáng Tống Mộ Chi đã bắt đầu tăng tốc ngay từ vòng thứ hai.
"Người nhà nuông chiều em từ bé đến lớn, đến chỗ anh thì lại thành có ý đồ khác, Cam Mật—" Tống Mộ Chi đứng nghiêng người, che đi ánh mặt trời đang treo lơ lửng trên bầu trời, ngược sáng nhìn cô, "Không nói lý lẽ nhiều quá, thành nghiện rồi phải không?"
Vẫn có một lồ ng ngực vững chắc có thể dựa vào.
Công chúa điện hạ… thì tất nhiên phải có một con ngựa xứng tầm trong trường đua rồi.
Cô ngồi trên lưng ngựa, giữa âm vang dồn dập của những vó ngựa quanh sân, máu nóng trong người cũng bị khơi dậy sục sôi.
Cô vùi đầu thật sâu vào lòng anh, như muốn trốn đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cam Mật rốt cuộc cũng chịu an phận.
Anh phi thẳng về phía cô!
Động tác nhanh nhẹn và dứt khoát, nhưng lại giữ được sự tao nhã đến tận cùng, không hề có chút lơi lỏng nào.
Lần này, cô không hề đổi ngựa như mọi khi, cũng chẳng thử qua các giống ngựa khác nhau.
Âm thanh đó như xuyên thẳng vào màng nhĩ cô, khiến lòng bàn tay cũng bất giác siết chặt dây cương hơn.
Cô trợn tròn mắt, "A, anh giận rồi à?"
"Ở đây, ngoài em ra còn ai nữa đâu?"
Cú xóc nảy khiến Cam Mật theo bản năng bấu chặt vào áo anh, tất cả những lời muốn hét lên đều nghẹn cứng nơi cổ họng.
Tốc độ của con ngựa hơi tăng lên một chút, nhưng ngay khi nghe thấy tiếng thút thít khe khẽ của cô gái nhỏ, Tống Mộ Chi lập tức kéo cương, điều khiển ngựa chậm lại.
Anh khẽ thu ánh mắt, chỉ lạnh nhạt đáp: "Tùy em muốn nói gì cũng được."
Những điều chôn giấu sau lớp mặt nạ trầm mặc kia, dường như chính là bằng chứng rõ ràng nhất cho sự che giấu của anh.
Cô hiểu rõ trình độ cưỡi ngựa của Tống Mộ Chi, nếu đi cùng anh, chắc chắn cô sẽ bị bỏ lại xa tít tắp.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn thoáng chốc nhăn lại, anh dừng chốc lát rồi tự mình tiếp lời.
Nói được một nửa, Cam Mật chợt khựng lại, nhưng càng nghĩ càng thấy có lý.
Ngọn gió thổi qua càng thêm dữ dội, tựa như thổi căng trái tim cô.
Có những lúc, vẫn nên dạy dỗ một chút.
Cả người dường như được làn gió trong lành trên thảo nguyên gột rửa, lan tràn vô tận, bừng bừng sinh trưởng.
Nhưng chính cái thái độ không buồn đôi co ấy lại khiến Cam Mật sinh nghi.
Tống Mộ Chi nhìn đôi mắt phiếm hồng của cô, cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên bờ mi rung rung ấy.
Sợi dây lay động trong khoảnh khắc, khiến anh lập tức siết chặt hơn.
Cô vội vàng hạ điện thoại xuống, ánh mắt lặng lẽ hướng ra xa.
“Thật ra cũng không đến nỗi… Lúc đầu em có hơi sợ.”
Bởi vì giờ đây, trong đôi mắt trong veo của cô chỉ có hình bóng anh, chẳng hề bị thứ gì khác thu hút, cũng không rời xa dù chỉ nửa bước.
Nhưng may thay, trước mặt vẫn có người để níu lấy.
Tống Mộ Chi không đáp, chỉ thấp giọng hỏi: “Vừa rồi rất sợ sao?”
Khuôn mặt vốn sáng ngời tựa vầng dương của Tống Mộ Chi, dưới khung cảnh tràn đầy sức sống phía sau, lại càng trở nên sắc nét, lạnh lùng đến tận xương tủy.
Cam Mật cứ thế chìm vào dòng suy nghĩ của riêng mình, chẳng hề hay biết những lời thì thầm ấy đã lọt vào tai người khác không sót một chữ.
Không cần nói rõ từng câu từng chữ, cũng chẳng cần giải thích dài dòng.
Bên này, ngoài tiếng vó ngựa vang vọng từ bãi chăn thả, thảo nguyên mênh mông chỉ còn lại gió thu hiu hiu. Mọi động tĩnh của cô , chỉ cần ngước mắt lên là đều thu hết vào tầm mắt.
Giọng nói Cam Mật theo gió bay đi, lượn lờ xung quanh:
Nếu cô ngồi ngay ngắn còn đỡ, nhưng kiểu ngồi này lại khiến cô chỉ có thể quay mặt về phía Tống Mộ Chi, lưng trần đón gió, cảm giác bấp bênh ấy khiến cô vô thức hoảng loạn.
Trong nhịp chạy chầm chậm, Cam Mật vòng tay ôm chặt lấy vòng eo thon nhưng rắn rỏi của Tống Mộ Chi.
Và quan trọng hơn, cô có thể theo dõi từng động tác của anh.
Trường đua, hàng rào, đồng cỏ, và cơn gió cuồng nhiệt.
Nói rồi, anh thuận miệng tiếp lời: "Vậy thì, Tống mỗ thật vinh hạnh khi được công chúa ưu ái."
Không đợi cô kịp phản ứng, hai cánh tay rắn chắc đã vòng qua ôm chặt cô lại, sau đó ghìm cương thúc ngựa lao đi.
Như thế thì thành cái gì chứ…
Gạt bỏ hết mọi tạp niệm, cô nàng có thể nói là đã phô diễn một màn cưỡi ngựa đầy ngoạn mục.
Cam Mật im lặng một lúc, nghe thấy giọng nói của anh vang lên bên tai, vội vàng lắc đầu: “Không phải… Em chỉ không nhìn thấy đường…”
Nghĩ đến đây, cô siết chặt dây cương, cúi người v**t v* bộ lông mượt mà của con tuấn mã, sau đó ghìm ngựa lại một góc để tạm nghỉ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa vặn chạm phải ánh nhìn thăm dò của Tống Mộ Chi.
Mà ngay khi câu nói kia thốt ra, Cam Mật ngồi trên lưng ngựa, khẽ cúi đầu, ánh mắt rơi xuống phía trước.
Không hề tiếp tục chạy quanh trường đua mà thẳng thừng vượt qua hàng rào, lao thẳng vào đồng cỏ mênh mông.
"Không có." Đường nét trên môi Tống Mộ Chi vẫn thẳng như thường lệ.
Nhưng những lần đùa nghịch giữa hai người bọn họ, có khi nào lại giữ được lâu đâu chứ?
Không ai cản lại thật sao?!
Nói không giận mà cô lại nhất quyết không tin, Tống Mộ Chi hơi nhướn mày: "Em nhất định phải bắt anh lên đây cưỡi ngựa cùng em à?"
"Anh… anh vừa gọi ai đó?"
Cam Mật thoáng ngẩn người, mất mấy giây cũng chưa kịp phản ứng.
Từ trên lưng ngựa của cô, cô đã đổi sang lưng ngựa của anh!
Ngựa lập tức dừng hẳn, đứng yên tại chỗ.
Vậy nên, Tiểu công chúa Cam hôm nay đã đội vương miện của mình thật ngay ngắn, tỏa sáng rực rỡ giữa trường đua.
“Cái lý lẽ gì thế này?” Tống Mộ Chi bật cười bất đắc dĩ.
Vừa rồi, có một khoảnh khắc…
Cô chưa kịp gọi trọn vẹn một tiếng: "Anh Mộ Chi…" thì người vốn định lướt ngang qua cô lại đột nhiên có động tác.
Cô đáp qua loa mấy tiếng rồi giục ngựa lao đi, vó ngựa cuộn tung bụi đất, dáng vẻ ngông cuồng vô cùng.
Nhân lúc khiến cô cảm động như thế này, sau đó sẽ lợi dụng cơ hội mà ép cô làm cái này cái nọ ở khắp nơi, rồi lại cái nọ cái này!
Hơn nữa, cô cũng có chút tâm tư riêng.
Cô thật sự cảm thấy, thế giới này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Tống Mộ Chi sững sờ trong giây lát, rồi khóe môi bất giác nở nụ cười: "Thế thì anh phải đáp lại thế nào đây?"
Buổi chiều mang sắc vàng úa xen lẫn chút xanh cũ kỹ, Tống Mộ Chi đứng nghiêng trước mặt cô , đôi bàn tay thon dài siết chặt dây cương.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng Tống Mộ Chi ngày càng tiến lại gần.
Có lẽ bởi con ngựa này cực kỳ thuận theo ý cô, hoặc cũng có thể vì cô cưỡi nó quá thuận tay.
"Em nghĩ anh đang gọi ai?"
Nhưng Tống Mộ Chi lại bám lấy lời cô vừa nói: "Chẳng phải em bảo anh là chú lùn bảo vệ công chúa sao? Đi cùng em không được à?"
Chẳng qua câu nói vừa rồi của Tống Mộ Chi, rõ ràng là đang trêu chọc cô mà!
Tống Mộ Chi khẽ nâng mắt, liền hỏi ngược lại:
Vỏn vẹn bốn chữ, nhưng hàm ý lại hoàn toàn khác biệt.
Những ký ức từng được khắc sâu vào tâm trí, phần lớn đều là những hình ảnh đẹp đẽ được cất giữ cẩn thận.
Bàn tay rắn rỏi của anh nghiêng sang một bên, đường gân xanh hiện lên rõ nét vì nắm chặt dây cương.
Ban nãy anh có hỏi cô có muốn cưỡi cùng không, nhưng Cam Mật đã dứt khoát từ chối.
Tựa như trong khu vườn địa đàng sâu thẳm, cô chính là công chúa của anh.
Vó ngựa giẫm mạnh xuống nền đất, khi gần chạm đến cô thì đột ngột dừng phắt lại.
Ngừng một chút, cô bổ sung: “Nhưng vì có anh ở đây, nên nỗi sợ từ ‘hơi hơi’ đã thành ‘chút xíu’ rồi.”
Đôi mắt trong veo của cô gái nhỏ càng trở nên long lanh giữa đất trời bao la, một chân lơ đãng buông thõng bên hông ngựa, khẽ nhấc lên, dùng mũi chân nhẹ nhàng chạm vào dây cương trong tay Tống Mộ Chi.
Người này, sao có thể chơi ăn gian như vậy được chứ!
Câu này… lại là từ miệng Tống Mộ Chi nói ra sao?
Hàng mi khẽ cong, khóe môi hơi nhếch lên.
"……"
Tâm trí Cam Mật bất giác liên tưởng đến những biểu hiện của anh khi hai người ở bên nhau.
Cô chỉ buột miệng nói thế thôi mà, bảo vệ cũng không phải theo cách này chứ!
Tống Mộ Chi hơi nâng dây cương, con ngựa lập tức đổi hướng, sượt qua Cam Mật trong gang tấc.
Rồi đột nhiên…
Cô nhịn một hồi, cuối cùng không kìm được mà nhíu một bên chân mày thanh tú, "Anh thế này thì em cũng có chuyện để nói đây. Dù sao thì, trong mắt em, anh chính là chú lùn bảo vệ công chúa."
Chủ trường đua và bà lão bên cạnh đứng tựa vào hàng rào quan sát.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.