Tôi Sống Trong Bình Mật Từ Nhỏ
Chấp Thông Nhất Căn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 78: Chương 78
Nhưng cô lại có cảm giác như đang ở giữa lồng hấp mùa hè, nóng bức đến mức không chân thực.
Sự chú ý của Cam Mật lập tức bị thu hút.
Còn chưa kịp nghĩ ra, Tống Mộ Chi đã lên tiếng, dửng dưng hỏi lại, "Hôm nào cơ?"
Cam Mật đang nửa quỳ, eo thon bị anh siết nhẹ, phần lưng cong lên một đường tuyệt đẹp.
Động tác của cô vẫn nhanh nhẹn như mọi khi, đội nón chưa chỉnh tề đã bước ra ngoài.
Bàn tay anh thon dài, xương khớp rõ ràng, cổ tay tạo thành một đường cong sắc nét.
Từ lúc rời khỏi chuồng ngựa đầy lưu luyến, đến khi chọn xong ngựa để ra sân cưỡi, Cam Mật vẫn cứ lén lút quay mặt đi, sợ bị ông chủ trang trại nhìn thấy dấu răng quá rõ ràng trên mặt.
Cam Mật nghĩ một hồi, cúi đầu lẩm bẩm, rồi cảm thấy tốt nhất là nên tránh xa chủ đề này thì hơn.
Nhìn dáng vẻ không thể làm gì với cô, Tống Mộ Chi cũng không nói thêm gì nữa.
Chẳng phải chính anh đã tự mình đặt trước sao?
Tống Mộ Chi thấy cô cứ đứng yên không nhúc nhích, liền nhấc chân dài bước về phía này.
Gương mặt như bị ai đó nung chín từng chút một.
Nghĩ vậy, cô liền đi vào phòng thay đồ, nhanh chóng khoác lên bộ trang phục cưỡi ngựa.
Cô lúc này mới hả hê dương dương tự đắc.
Thấy anh nhìn sang, cô gái nhỏ cười tít mắt, "Anh có thấy hôm nay không khí hơi chua không?"
Nghe vậy, anh khẽ đáp: "Vậy cũng không biết là giống ai nữa."
Cam Mật bật cười, một tay v**t v* ngựa con, một tay nháy mắt với anh, "Chuyện này mà cũng quên được à? Chính là hôm đó… anh thật sự không nhớ sao?"
Cô đã muốn làm thế từ lâu rồi!
Cam Mật không nghe rõ câu này, liền quay lại hỏi: "Anh vừa nói gì cơ?"
Anh hơi cúi người, hạ thấp tư thế để ngang tầm với cô đang ngồi trên ghế gỗ, đầu ngón tay thon dài vươn đến, nhẹ nhàng quấn lấy cằm cô.
"Không nhắc thì thôi, giờ em nhắc thì anh lại nhớ ra rồi." Giọng anh nhàn nhạt, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như thường, "Là cái ngày em đi gặp người đàn ông khác ấy."
Cô hết ngạc nhiên lại thích thú, liên tục kêu lên mấy tiếng, "Anh Mộ Chi, anh mau nhìn kìa, nó đang chào đón chúng ta đó!"
Trang phục cưỡi ngựa ôm gọn, bên trong lót một lớp áo da, tôn lên vóc dáng cao gầy mà thẳng tắp của anh.
Cam Mật đi vòng quanh vài lượt, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên một con ngựa đặc biệt thanh tú.
Rõ ràng là tiết trời cuối thu se lạnh.
"Chính em khơi mào trước, giờ lại trách anh không chịu buông." Giọng anh có vẻ bất đắc dĩ, thở dài một hơi, rồi giơ tay ra sau, năm ngón tay lướt qua mái tóc mềm mại của cô, len lỏi qua từng sợi. Sau đó, anh nghiêng đầu, cúi xuống cắn mạnh một cái lên gương mặt bầu bĩnh của cô, giọng điệu hung hăng, "Đồ nhỏ mọn, có thể nói lý lẽ một chút không?"
"Công chúa điện hạ?"
Cô che giấu còn vì ai chứ…?
Đúng lúc này, chú ngựa con có phản ứng, khẽ phát ra tiếng rù rì, đồng thời ngẩng đầu lên, cọ cọ vào tay hai người. Bộ lông mềm mại chạm vào lòng bàn tay Cam Mật, khiến cô cảm thấy nhồn nhột.
Tống Mộ Chi nhìn cô như vậy, trong đáy mắt chỉ toàn ý cười thong dong.
Toàn thân mang theo phong thái tự do đầy ngang tàng.
Tống Mộ Chi lúc này hơi cúi mắt, đôi mắt đẹp rủ xuống, đang kiểm tra phần bảo hộ đầu gối của cô.
Sao giọng điệu này lại có chút kỳ lạ thế nhỉ?
Gần đến lối vào rộng rãi của sân cưỡi ngựa, Cam Mật ngước nhìn anh.
Giọng anh nhẹ nhàng, "Của chúng ta?"
Bình thường tính tình cũng vô cùng kiêu kỳ, có thể hợp tác tốt hay không, còn phải dựa vào bản lĩnh của người cưỡi.
Cam Mật bỗng thấy mình và con ngựa này rất hợp nhau.
"Anh đã nói là không phản công rồi mà!" Giọng cô vang lên từ phía xa.
Tống Mộ Chi không lên tiếng, ánh mắt khóa chặt lấy cô, trong sự trầm tĩnh phảng phất một tia quen thuộc.
Bím tóc của con ngựa này được xử lý một cách đặc biệt, nghe chủ trường đua kể, đó là do bà vợ của ông ấy tự tay tết cho nó.
Anh mấy lần giữ cằm cô, lực tay mạnh như thể cả đời này cũng chẳng bao giờ dùng hết—
Dù sao cũng không muốn phí sức trong màn trêu đùa này, nghe anh cam đoan như vậy, Cam Mật mới chịu ló đầu ra từ bụi cỏ ven trường đua, rón rén quay lại bên cạnh anh.
Bất giác, cô nhớ lại chuyện đã xảy ra ở Túy Long Quán trước đó.
"Chắc rồi, chắc rồi!" Cam Mật đón lấy bàn tay anh đưa qua, nhẹ nhàng nắm lấy, dùng sức nhảy lên lưng ngựa dưới sự đỡ đần của anh. Sau khi ngồi vững, cô cười rạng rỡ, thậm chí còn có chút đắc ý: "Bà cụ vừa nói với em, con ngựa này lợi hại lắm, còn biết làm nũng nữa đấy!"
Cam Mật không chớp mắt.
Tống Mộ Chi nhướng mày, "Em nói phải, thì là phải."
Nhìn thế nào cũng không giống như vẫn còn đau.
Khuôn mặt tuấn tú của Tống Mộ Chi ẩn hiện giữa thảo nguyên xanh mướt, nhưng ánh mắt anh vẫn nhìn thẳng vào cô mà nói:
Gặp ngay khoảnh khắc Tống Mộ Chi khựng lại.
Cam Mật từng thấy anh khoác lên bộ chính trang, cũng từng thấy anh chỉ đơn giản mặc đồ ở nhà.
Trông nó thật thân thiết.
Chỉ là trang trại này không phải nơi cô hay đến, khung cảnh cũng hơi xa lạ một chút.
Dĩ nhiên, chính anh cũng bị thương.
Cô lẩm bẩm trong lòng, cố suy nghĩ xem nên chuyển chủ đề thế nào.
"Giám đốc Tống."
Tống Mộ Chi giận dữ ra tay, đánh Lý Hoài An đến mức không thể phản kháng.
Bên trong hàng rào bao quanh, sân cưỡi rộng lớn, xung quanh là hồ nước và bãi cỏ trải dài.
"Đừng náo loạn." Tống Mộ Chi nhìn cô chạy khắp nơi, "Lát nữa còn phải cưỡi ngựa, em không sợ mất sức à?"
"Người bị in dấu trên mặt đâu phải anh!"
Giọng anh nhàn nhạt, "Ngay cả dây nón cũng không thắt nổi à?"
Cam Mật lập tức lùi lại, hai tay giơ lên trước ngực, "Anh đừng có bám mãi chuyện này không buông nha, em chỉ hỏi một chút thôi, một xíu xiu thôi mà!"
Cam Mật nhìn anh chăm chú, vừa hỏi xong đã có chút hối hận.
Cô vô thức nghịch dây buộc nón, nghe thấy một tiếng động rất nhỏ.
Bàn tay anh vẫn nắm lấy tay cô, kéo cô đi. Cam Mật bất giác nghĩ, anh thật sự rất hiểu thói quen của cô.
Người đàn ông này không chỉ đẹp đến mức làm cô nhũn cả chân…
Quả nhiên đều là những con tuấn mã hiếm có.
Khoan đã… vết tích?
Cam Mật không thèm để ý đến anh, chỉ nắm lấy tay anh, kéo theo cùng lại gần Chi Chi Cam Cam.
Trông thì có vẻ cấm d·ụ·c, nhưng lại mang theo sự đối lập đầy cuốn hút. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng Tống Mộ Chi không tiếp tục giải thích, chỉ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, dẫn cô nhẹ nhàng v**t v* bộ lông mềm mại của chú ngựa con.
Cam Mật nhìn anh gần trong gang tấc.
"Chi Chi Cam Cam của chúng ta!"
Cô nhất thời quên cả ngựa con, cũng chẳng còn tâm trí để truy hỏi gì khác.
"Ừm, vậy thế này có tính là dắt chắc chưa?"
Cô thích thử cưỡi vài con ngựa khác nhau, rồi mới quay về với con ngựa quen thuộc của mình.
Ngay sau đó, cô âm thầm quyết định trong lòng—lát nữa nhất định phải lén chụp vài tấm hình mới được!
"Chuyện đó... tay anh… sau hôm đó đã đỡ hơn chưa?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Là dấu hiệu báo trước của cơn bão sắp ập đến.
Cô định đổi hướng câu chuyện, nhưng vẫn không quên chọc anh một câu:
"……?"
Ngựa con chẳng phải nên ở trong chuồng ngựa sao?
Những con ngựa được chăm sóc bóng loáng, cơ bắp nổi lên những đường cong mạnh mẽ tuyệt đẹp.
Cam Mật lườm anh một cái đầy hung hăng, "Không phải chuyện em nói thì đúng, mà là vốn dĩ đúng là như vậy!"
Người này sao lại còn cố tình xoay chuyển ý nghĩa vậy chứ.
Ngược lại, Tống Mộ Chi lại có vẻ tâm trạng rất tốt, "Được rồi, đừng bận tâm nữa."
Đúng lúc này, chủ trường đua theo yêu cầu của hai người, dắt ra mấy con ngựa.
Ánh mắt và tâm trí cô đều dừng lại ở hổ khẩu của anh.
Đôi mắt linh động của cô đong đầy ánh sáng rực rỡ, gương mặt nhỏ nhắn vì phấn khích mà sáng bừng lên, làn da trắng ngần càng tôn lên nét vui tươi, rạng rỡ.
Bà cụ nói đây là một cô ngựa rất thích làm đẹp.
Đôi chân dài thẳng tắp giấu trong đôi ủng đen, cả người mang theo chút phóng khoáng đầy kiêu hãnh.
Nhưng thử từng con một… cũng không phải không được, đúng không?
Không chụp lại mấy tấm, chắc chắn sẽ là tổn thất lớn nhất từ trước đến nay của album ảnh trong điện thoại cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Mộ Chi nhìn cô như vậy, chút cảm xúc kỳ lạ vừa nãy bỗng dưng tan biến, khóe môi anh khẽ nhếch lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Được."
Lúc trở lại sân cưỡi ngựa, Cam Mật gần như bị Tống Mộ Chi túm lại tại chỗ để tiến hành một màn "trừng phạt" sâu hơn, thế nên cô liền co giò chạy trốn.
"Ừ." Tống Mộ Chi khẽ cười, ánh mắt dịu đi, nửa vòng tay ôm lấy cô. "Cứ để ngựa con ở đây trước, sau này có thời gian rồi sẽ chuyển đi."
Cô ngẩn ra, có chút khó hiểu, "Chuyển đi?"
Có thể chuyển đi đâu chứ?
"Nhanh nào, em giữ vững cương dắt anh qua đi." Cô nàng cao giọng sai bảo, rồi không biết nghĩ đến điều gì, đôi mắt trong veo khẽ cong, ra vẻ kiêu căng khoe khoang: "Anh biết không, con ngựa anh đang dắt đây chính là tiểu công chúa của trường đua đấy!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mà còn làm cô tê dại đến từng mạch máu.
"Chắc chắn rồi chứ?" Tống Mộ Chi thấy cô đã chọn xong, liền bước tới.
Vài lọn tóc nhỏ được buộc lên ngay gần tai, bộ lông phía trên lại có màu vàng óng, dưới ánh nắng chiếu rọi, phản chiếu sắc vàng nhàn nhạt.
Nói là làm, cô lập tức chỉ vào nó, quyết định thử cưỡi đầu tiên.
Khuôn mặt tuấn tú, thanh nhã của anh như ẩn vào nền trời rộng lớn phía sau.
Nhưng ngoại trừ những năm tháng còn trẻ, khi cả hai cùng tựa vào nhau nơi trường đua ngựa, thì sau khi trưởng thành, cô hiếm khi nhìn thấy Tống Mộ Chi trong dáng vẻ thế này.
"Không phải sao?" Cam Mật không quay đầu lại, nhưng hương quýt thanh mát thoang thoảng quanh quẩn bên người anh. "Không phải anh đặt Chi Chi Cam Cam cho em à?"
Rất vô dụng mà không thể dời mắt đi nổi.
Cam Mật nhíu mày, tức tối, nhưng bị anh giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt phẳng, "Nhưng dù em có che giấu thế nào cũng vô ích, ông ấy đã nhìn thấy từ lâu rồi."
Chương 78: Chương 78
Cam Mật đi đến hành lang ngoài, vừa ngắm phong cảnh vừa chờ người.
Lúc ngẩng đầu lên, động tác trong tay khựng lại một nhịp.
Tiếng vó ngựa gõ xuống đất trầm ổn mà vang dội.
"Trước cứ chọn vài con, lát nữa thử cảm giác xem sao. Giờ đi thay đồ trước đã."
Sau đó, trong hơi thở của gió thu, cô thuận theo tâm ý mình, khẽ chu môi, in một nụ hôn lên hàng mi anh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.