Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 70: Chương 70

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 70: Chương 70


Chỉ khác một điều—lần này, anh đến một mình.

Sau đó, những ngón tay thon dài khẽ động, từ tốn bóc vỏ.

"Thật ra cũng không lười lắm đâu. Ở chỗ con, em ấy rất chăm chỉ."

"Mộ Chi, đến thật đúng lúc! Chú mới nhập về mấy món cổ vật, lát nữa con xem giúp chú một chút nhé?"

Cam Mật đi vào kho chứa đồ không có người, nhưng còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị một lực mạnh mẽ áp lên tường.

Anh bận công việc, không thể rảnh rỗi ngay được, nhưng nhịn suốt hai ngày cuối cùng vẫn phải sắp xếp thời gian chạy tới.

Anh đi trong gió, dẫm lên đêm thu mà đến, trên gương mặt thanh đạm mang theo chút hơi lạnh của trời tối.

"Làm gì mà chọc lét em thế?" Cô bị hành động của anh làm cho bối rối, sợi tóc con trên đầu cũng như dựng cả lên. Cô giãy giụa hai lần không thoát được, giọng lập tức mềm xuống: "Đừng như vậy mà..."

Vừa bước vào cửa, ánh mắt Tống Mộ Chi liền quét thẳng về phía phòng khách nhà họ Cam.

Lăn một vòng trên nền nhà, cuối cùng dừng ngay trước chân Tống Mộ Chi.

Cam Mật ngước nhìn anh, bàn tay nhỏ vô thức gãi nhẹ gò má đang ngứa ngáy: "Vậy nếu anh bận như thế, sao giờ này lại không ở công ty mà về đại viện làm gì?"

"Dạ được, không thành vấn đề, thưa bác." Tống Mộ Chi khẽ gật đầu, phong thái nhã nhặn, điềm đạm.

Tống Mộ Chi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên hàng mi của cô: "Đừng như vậy? Thế lúc nãy em cào anh không phải rất vui sao?"

"…Em không muốn." Cam Mật nhỏ giọng phản kháng, nhưng rồi lại thấy xấu hổ, giọng nói gần như bay bổng: "Tối hôm đó anh… anh hôn mạnh quá."

Giọng nói trầm thấp của Tống Mộ Chi vang lên, làm Cam Mật giật bắn mình.

Phòng khách tĩnh lặng đến vô tận, gió đêm mang theo những hạt mưa lất phất gõ nhẹ lên ô kính.

Những lời này thẳng thắn đến mức khiến Cam Mật đỏ mặt, đầu ngón tay cuộn lại, hết bấu vào sô pha lại cào cào xuống.

Cam Quý Đình bảo anh cứ ngồi đợi trong phòng khách, còn mình thì lên lầu trước. "Chú lên xem thử xem mấy món đồ đó có bị Cam Ngân Hợp dọn lung tung không. Âm Uyển, em ra tiếp khách giúp anh."

Tống Mộ Chi trực tiếp nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô, ngón tay anh khẽ gãi nhẹ lên mu bàn tay và lòng bàn tay cô.

Anh đưa tay ra sau, gần như vây chặt cô trong lồ ng ngực mình.

Cái nhìn của anh chẳng hề che giấu điều gì.

"Ừm." Tống Mộ Chi nhẹ đáp, nhưng lực siết trên eo cô lại không giảm chút nào. Anh cúi sát bên tai cô, giọng nói mang theo chút nguy hiểm: "Lần này anh sẽ giải quyết nhanh gọn."

"Vâng, thưa bác gái." Tống Mộ Chi đáp rất nhanh, giọng điệu còn vô cùng chân thành.

Anh vừa nói, vừa đưa phần quýt đã bóc sạch vỏ đến trước mặt cô.

Cam Mật chớp mắt, có chút chột dạ nhìn anh một lúc, sau đó bắt đầu cứng miệng, cố gắng biện hộ cho mình: "Chỉ có hai ngày thôi mà..."

Còn chưa kịp nghĩ sâu hơn, Tống Mộ Chi đã lại áp sát, khiến cô không thể rảnh rang suy tính.

Còn... còn ở chỗ anh nữa?!

Nhưng khi đầu ngón tay hai người vừa chạm vào nhau, cô nhịn không được mà thuận theo cảm xúc, hung hăng cào một cái lên mu bàn tay anh.

Không khí bỗng trở nên tĩnh lặng.

“Của em đấy, cầm chắc vào.”

Tống Mộ Chi nhìn cô, giọng điệu vẫn bình thản như cũ: "Anh bận là một chuyện, nhưng em không liên lạc với anh lại là chuyện khác."

Tống Mộ Chi...

"......"

Khi rót trà, Lương Âm Uyển bất giác liếc mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn thoáng qua biệt thự nhà họ Tống ở sát bên, rồi hỏi:

Lúc này, bởi vì đang ở trong nhà họ Cam, cái cảm giác lén lút, giấu diếm người khác mà qua lại với nhau càng khiến tim đập rộn ràng hơn.

Tống Mộ Chi hơi nghiêng đầu, giọng trầm thấp vang lên: "Vì anh muốn gặp em."

Từng động tác của anh đều chậm rãi, thong dong.

"Rất… chủ động."

Giọng điệu gần như là truy hỏi, khiến người ta không thể nào phớt lờ.

Cô bối rối trong chốc lát, rồi như muốn lấy lòng, chìa nửa quả quýt còn lại trong tay đưa cho anh: "Nhưng mà chính anh cũng nói rồi đấy thôi, anh bận lắm, cuối tuần này có nhiều việc phải làm..."

Nhưng Cam Mật nhìn lại thấy mình như chính quả quýt kia, bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay, bóp nắn tùy ý. Mà rồi, cũng như vỏ quýt bị l*t s*ch, cô có cảm giác bản thân đang từng chút từng chút một, chẳng còn mảnh giáp nào che chắn.

Lương Âm Uyển lại chẳng nghĩ nhiều, chỉ biết con gái mình đang thực tập ở xưởng vẽ Như Di của Tống thị, nghe thế thì lập tức có hứng thú: "Vậy là con bé thực tập rất tốt à?"

Cô chớp mắt mấy cái, trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm bất an.

Lúc này, Lương Âm Uyển đang căn dặn thím Trần chuyện gì đó, nghe gọi liền đáp lời, bước qua kéo Tống Mộ Chi ngồi xuống ghế đối diện với Cam Mật. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngay lúc đó, Cam Quý Đình bước đến chào hỏi, Tống Mộ Chi cũng chẳng nói gì thêm, chỉ lặng lẽ liếc nhìn cô một cái, ánh mắt thâm sâu khó đoán.

Mỗi khi ánh mắt anh lướt qua Cam Mật dù chỉ một chút, cô đều cảm thấy như môi mình lại bị anh cắn đến tê dại, từng tấc một đều bị chiếm đoạt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cam Quý Đình nhìn về phía Tống Mộ Chi—hiếm khi anh đến làm khách, ông lập tức cười ha hả:

Cam Mật siết chặt quả quýt chưa kịp bóc trong tay, nhưng lực quá lỏng, khiến quả quýt tròn trĩnh rơi khỏi tay cô.

Tống Mộ Chi khựng lại nửa giây, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ mặt bình thản như cũ.

Nhưng Tống Mộ Chi đã nhanh chóng nhận ra ý đồ của cô. Ngay khi cô đứng dậy, anh chỉ cần sải một bước dài đã ngay sát phía sau.

Tống Mộ Chi vẫn giữ dáng vẻ khiêm nhường, phong thái thanh tao như ngọc, nhẹ giọng đáp: "Em ấy bận xử lý công việc, bảo là mấy hôm nữa sẽ về." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Như thể lần đầu nghe thấy từ này, Tống Mộ Chi lập tức nhướng mày hỏi lại.

Cam Mật lập tức bật dậy khỏi sofa, nhanh chóng vòng qua sảnh bên, định tìm một nơi không có ai.

Nhưng lạ lùng thay, Cam Mật lại chẳng thấy khó chịu chút nào.

Anh đang ngồi ngay trước mặt cô, ánh mắt nhìn cô như thể trong đó có mang theo mồi lửa.

"Nghĩ kỹ lại, cũng lâu lắm rồi con bé không về đại viện rồi nhỉ?"

Nhưng mà... còn có thể trách ai đây?

Lời vừa dứt, Cam Mật—vẫn đang cắn miếng quýt—suýt chút nữa thì cắn trúng lưỡi mình.

Cam Mật tự thấy lý do của mình hoàn toàn hợp lý!

Thủ phạm gây họa không phải chính anh sao!

Tống Mộ Chi cụp mắt nhìn cô: "Nhưng anh cũng đâu có nói sai. Em đối phó với anh rất tích cực đấy chứ."

Chẳng qua là cô thuận nước đẩy thuyền, để tránh việc anh lại thừa thắng xông lên như đêm hôm đó mà thôi...

Nhận thấy cô vẫn còn đang khẽ giãy giụa, giọng anh trầm thấp vang lên: "Sao thế?"

Chương 70: Chương 70

"Có sao?" Anh hỏi ngược lại, nhưng giọng điệu thì lại mang đầy sự chắc chắn.

"Thôi mà?"

Mà Cam Quý Đình hôm nay, thật sự rất vui vẻ.

Từ đêm đó trở về, cô càng như vậy hơn.

Nhất là hai ngày nay.

“…”

"Mộ Chi, lần này con đến một mình à? Ngải Thiên lại không về sao?"

Cảm nhận được hơi thở nóng rực gần sát, cùng với ý đồ không mấy tốt đẹp của anh, Cam Mật lập tức đổi chủ đề, hai tay chống lên ngực anh: "Vừa nãy anh cố ý nói vậy trước mặt mẹ em đúng không?"

Cam Mật nghe anh nói vậy, hàng mi run rẩy dữ dội. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Từng lớp, từng lớp rơi xuống.

"Dạ vâng, chỉ có con thôi, thưa bác gái."

Rốt cuộc cái gì gọi là "rất chủ động"?

Tống Mộ Chi nghe vậy, ánh mắt thuận theo động tác của Lương Âm Uyển mà dừng lại trên người Cam Mật. Anh nhàn nhạt nói:

Anh không nói gì, chỉ dừng lại một chút, cúi người nhặt quả quýt lên.

"Nhưng mà con đến không đúng lúc rồi, Cam Ngân Hợp vừa ra ngoài xong." Lương Âm Uyển biết Tống Mộ Chi thân nhất với Cam Ngân Hợp, liền nghĩ rằng anh đến tìm cậu ta, chẳng ngờ lại vô tình phí công, bèn cười cười, nhẹ nhàng vỗ lên vai Cam Mật—cô gái vẫn đang cắm đầu ăn quýt. "Chỉ còn lại đứa lười biếng này thôi."

Lương Âm Uyển hiếm khi bị diện mạo của hậu bối làm cho ngây người, hơi sững lại một lát, nhưng rất nhanh liền bật cười: "Nếu Ngải Thiên có thể về ở lâu dài thì tốt quá, có thể làm bạn với Cam Mật và Lục Uy, mấy cô bé chắc sẽ hợp nhau lắm."

Mất đi người đỡ lời, Cam Mật—vốn đang ngồi nghe hai người nói chuyện—bỗng dưng cảm thấy khó mà yên ổn.

Anh dừng một chút, khóe môi hơi nhếch lên, bổ sung thêm một câu:

Cam Mật cắn răng, cứng ngắc đưa tay nhận lấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tống Mộ Chi trầm giọng nhìn cô: "Hai ngày nay em không hề liên lạc với anh."

Hình ảnh này, giống hệt lần trước khi anh theo ông Tống đến đây.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 70: Chương 70