Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 69: Chương 69

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 69: Chương 69


Không chỉ rực rỡ đến lạ thường, mà còn đỏ hây hây, mềm mọng, chẳng khác nào vừa bôi một lớp son đậm.

Sáng sớm thế này… Sao anh hai biết chị hai đang thu dọn nhỉ?

Giờ thì hay rồi…

Ai bảo anh mạnh tay như thế chứ!

Cam Mật ngẩn người nhìn qua lớp kính cửa sổ, bất giác khóe môi khẽ nhếch lên.

Sau cơn mưa đêm qua, thành phố Ngân thành hoàn toàn bước vào những ngày cuối thu, gió heo may len lỏi từng cơn se lạnh. Cam Mật bật dậy như cá chép vượt vũ môn, chân trần lao đến bên cửa sổ, vén rèm nhìn ra ngoài viện.

“Cũng tạm, không sao.” Cô tùy tiện đáp, rồi theo bản năng giơ tay che miệng, cố gắng tránh ánh mắt trực diện với anh trai.

Cuối tuần chỉ có hai ngày, quý giá vô cùng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lục Uy nhìn hai anh em trêu chọc nhau, mỉm cười lắc đầu với Cam Mật: “Không sao đâu, em cứ ăn đi, không cần lo cho chị.”

Cam Mật thoáng sững người, lòng đầy thắc mắc.

Từ nãy đến giờ, Lương Âm Uyển vẫn im lặng, lúc này mới lên tiếng hòa giải: “Bánh này dì Lý làm từ tối qua, sáng nay mới nở hết. Ăn nhiều quá sẽ bị sưng mặt đấy. Cam Ngân Thừa, cứ để hai cô nhóc tự gắp món mình thích đi, không cần cậu lo.”

Nửa tấm rèm đã bị kéo lên, có thể lờ mờ trông thấy bóng dáng bên trong căn phòng.

Lương Âm Uyển chăm chú nhìn vào môi con gái: “Trong khu này, cứ đến mùa thu là côn trùng nhiều lắm. Biết đâu con thật sự bị cái gì đó cắn thì sao.”

“Ừ, chào buổi sáng. Em tối qua ngủ không ngon à?” Cam Ngân Thừa vừa cài nút áo trên cổ vừa quan sát bộ dạng lơ mơ của em gái, đưa tay xoa nhẹ đầu cô.

Không rõ là vì còn canh cánh chuyện hôm qua hay lo lắng cho gương mặt gần như bị "hủy hoại" của mình, Cam Mật vô thức trằn trọc, giấc ngủ cũng chẳng yên ổn.

Cam Mật lập tức bị phân tán sự chú ý, liền lao vào một trận đấu tay chân với Cam Ngân Hợp.

Nhưng chưa kịp vui vẻ được bao lâu, giọng châm chọc của Cam Ngân Hợp lại vang lên: “Nói mới nhớ nha, Cam Mật, người ta ăn bánh thì mặt mới sưng, còn em chưa ăn mà mặt đã tròn xoe rồi.”

Nhưng động tác ấy lại càng làm Cam Ngân Thừa chú ý. Anh dứt khoát dừng lại ngay bậc thang, chặn đường cô, nghiêng đầu nhìn kỹ, “Môi em sao thế? Sao lại che lại?”

Cứ như không thể tin nổi, mọi nỗi lo tối qua giờ đây đều đã trở thành sự thật.

Cứ như bị nghiệp quật vậy—câu ví von tối qua cô dùng để trách móc Tống Mộ Chi, nay lại ứng nghiệm ngay trên chính đôi môi mình.

Chỉ là, người cắn cô không phải côn trùng… mà là con sói mang tên Tống Mộ Chi.

"Không có gì đâu! Em chỉ muốn hỏi, anh xuống một mình à? Chị hai đâu?"

Bước chân uể oải, men theo bậc thang đến khúc ngoặt tầng hai, cô vô tình đụng phải một người.

Cam Mật nghe xong lập tức hưởng ứng, liên tục gật đầu.

Mọi người trên bàn ăn đều giả vờ như không nghe thấy tiếng kêu than của Cam Ngân Hợp.

Mà phòng bên cạnh của anh hai… lại là phòng của Lục Uy.

Cam Mật suýt nữa nhảy dựng lên: “Anh mới bị ong đốt đó!”

“Chứ còn ai nữa? Cái miệng em tối qua bị ong đốt à?”

Không giống như mọi lần được che chắn kín mít—

Người nói thì vô tình, người nghe lại nhạy cảm.

Cam Mật bị kéo đi, nhưng mỗi bước chân lại ngoái đầu nhìn lên tầng hai.

Cô bỗng dưng thấy lạnh sống lưng, theo bản năng đưa mắt nhìn xuống ban công đối diện.

Cam Quý Đình thấy con gái sáng nay hoạt bát bất thường, không nhịn được bật cười, gấp báo lại nhưng không trách cô, chỉ liếc sang cậu con trai thứ tư:

Cô cứ mãi suy nghĩ đến thất thần, cho đến khi Lục Uy chậm rãi bước vào phòng ăn.

Quả thực, chẳng hề giảm bớt chút nào.

Cam Mật giận đến mức chẳng buồn đoái hoài đến lời dặn dò của Tống Mộ Chi tối qua—sáng dậy phải nhắn tin cho anh.

Đã bảo đừng có cắn mạnh thế mà!

Bị cả nhà trêu chọc về chuyện sưng môi, Cam Mật chẳng còn tâm trạng ra ngoài chơi. Suốt hai ngày liền, cô nằm ì ở nhà, chẳng bước chân ra khỏi cửa.

Quả! Nhiên!

Cuối cùng, trận chiến kết thúc với việc Cam Ngân Hợp bị giáng cho cả chục cú đấm.

Mà là từ phòng bên cạnh.

Có lẽ vì thay đổi góc nhìn, có những chuyện cũng như trận mưa thu bất chợt này, vô hình bắc lên sợi dây mảnh giữa hai tòa nhà kề cận.

Cam Mật dụi dụi mắt, thấy người trước mặt thì cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên, tiện tay vẫy vẫy, “Anh hai, chào buổi sáng.”

Cô vốn định giữ vững tinh thần “lợn c·h·ế·t không sợ nước sôi” này thật lâu…

Tống Mộ Chi hẳn đã thức dậy rồi.

"……" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cam Ngân Hợp thờ ơ nhún vai: “Tại con thấy cái miệng nó chu lên cao quá, nhìn chướng mắt nên nhắc thôi.”

Chiều muộn ngày hôm đó, khi kỳ nghỉ sắp kết thúc, nhà họ Cam bất ngờ có một vị khách không mời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhắc đến Lục Uy, Cam Ngân Thừa khựng lại một chút, sau đó nắm tay em gái dắt xuống lầu: "Cô ấy còn đang thu dọn, lát nữa mới xuống, không cần đợi."

Dưới ánh mắt đầy quan tâm của mẹ, mặt Cam Mật đỏ bừng.

Chương 69: Chương 69

Cô thực sự không dám gặp ai nữa rồi!

Tống Mộ Chi đã ung dung trở thành vị khách quý đến thăm nhà họ Cam. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngồi cạnh Cam Mật, Cam Ngân Hợp bỗng cười khẽ, khoanh tay nhìn cô đầy hứng thú: "Ồ hố, chưa cưới mà đã gọi chị hai ngọt xớt rồi à? Bình thường kêu gọi anh một tiếng anh tư mà em cứ làm như sắp mất mạng ấy."

Ánh mắt ấy chứa đựng một sự hiểu ngầm chỉ hai người mới có thể lĩnh hội.

Người còn phảng phất mùi sữa tắm, như thể vừa mới tắm xong.

Nói thật, đúng là bị cắn.

Cam Mật lắp bắp đáp, rồi vội vàng đổi chủ đề khi thấy Cam Ngân Thừa xuống lầu một mình: "Anh hai!"

“…”

"…Em, em ngáp thôi mà."

Đôi mắt sáng cong cong, cô xoay người một cách đầy thoải mái, sải bước về phía phòng tắm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Cam Cam, sao em cứ nhìn chị hoài vậy? Muốn chị gắp đồ ăn cho à?" Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại có chút né tránh, có lẽ thực sự nghĩ cô cần được gắp đồ ăn.

Cam Mật cười hì hì, vội xua tay: "Không cần đâu, em tự gắp được." Vừa nói vừa tiện miệng hỏi: "Mà chị hai này, sao sáng nay chị xuống trễ thế?"

“Ăn cơm đàng hoàng đi.”

Ánh mắt cô dừng trên mấy cánh cửa đóng chặt.

Môi cô vẫn y nguyên như lúc trước khi ngủ.

Lần này, đến lượt Lương Âm Uyển lên tiếng: “Cuối tuần là để nghỉ ngơi, vậy mà mới bắt đầu đã bị con làm loạn hết cả lên. Con thấy không sao nhưng mẹ thấy phiền đấy.”

Cô chỉ vô tình hỏi thôi, nhưng không ngờ câu nói vừa thốt ra, cả bàn ăn lại im lặng trong giây lát, mỗi người một vẻ mặt khác nhau.

Hôm sau vừa khéo là cuối tuần, cô gái nhỏ trong tiếng mưa rả rích gõ lên khung cửa mà mơ màng tỉnh giấc.

Chị ấy vẫn dịu dàng như thường, chỉ là sáng sớm thế này mà hai má lại ửng hồng.

Ràng buộc hai đầu dây là cô và anh.

Mà hai ngày qua, Tống Mộ Chi bận rộn với công việc ở tập đoàn Tống thị, Cam Mật thì cố tình “lơ đẹp” anh, tỏ vẻ xa cách đầy chính đáng.

Cô trực tiếp giả vờ như chưa từng nghe thấy gì, phủi sạch trách nhiệm.

“Không được.”

Rõ ràng lúc nãy cô gặp anh hai ở tầng hai, nhưng anh lại không bước ra từ phòng mình.

Cam Mật chống cằm, mắt sáng rực nhìn chằm chằm đến mức khiến Lục Uy có chút ngại ngùng quay sang.

Nhưng chưa kịp đắc ý bao lâu, đúng lúc dấu vết trên môi vừa biến mất—

Cam Mật tiếp tục ngẩn ngơ dõi theo, chẳng hề nhận ra chính mình cũng đã lặp lại hành động tối qua, lén lút làm kẻ "trộm nhìn" Tống Mộ Chi mất rồi.

Đúng lúc này, Cam Ngân Thừa liếc nhìn Lục Uy một cái, rồi gắp một miếng bánh táo đỏ bằng đũa công cộng đặt vào bát Cam Mật, ngăn cô tiếp tục đào sâu vào vấn đề lúc nãy.

Nhưng đáng tiếc, vừa bước đến trước gương, tầm mắt lập tức bị hút chặt vào hình ảnh phản chiếu.

“Anh nói em á?”

Cam Mật là kiểu người gặp chuyện rồi cũng nhanh quên, tự cô đã bỏ hết mọi suy nghĩ sang một bên, chẳng buồn bận tâm nữa.

Khi Lương Âm Uyển quay sang hỏi Cam Quý Đình có cần gọi người đến diệt côn trùng không, Cam Mật chỉ biết cúi đầu chọc chọc vào bát cơm, chột dạ vô cùng.

“…”

“Làm gì vậy? Ba chẳng nói sắp đính hôn rồi sao? Em cứ thích gọi đấy.”

“Được rồi, Cam Ngân Hợp, lần nào cũng là con chọc con bé trước. Mới sáng sớm, không thể yên tĩnh một chút à?”

Nói xong, bà cũng chẳng buồn để ý đến Cam Ngân Hợp đang tức đến bốc khói, mà quay sang nhìn Cam Mật: “Tuy miệng lưỡi thằng tư khó nghe, nhưng nó cũng là lo cho con thôi. Bảo bối, con bị dị ứng à?”

Tòa biệt thự ẩn mình trong sắc xám âm trầm, trên phiến đá xanh lác đác những chiếc lá ướt dính bệt xuống mặt đường, khắp nơi đều là những vũng nước mưa còn đọng lại.

Cam Ngân Thừa mỉm cười nhẹ nhàng: "Có chuyện gì thế? Gọi to vậy, suýt nữa làm anh điếc tai rồi."

Cam Mật do dự hồi lâu, nhưng rốt cuộc cũng không thể trì hoãn thêm nữa. Cô miễn cưỡng ra khỏi phòng trong tiếng thúc giục liên hồi của dì Trần dưới nhà, lết thân xuống ăn sáng.

Cam Mật thấy vậy vội vàng đẩy bát ra xa, dứt khoát từ chối: “Thôi thôi thôi, anh đừng gắp cho em, gắp cho chị hai đi!”

Cam Mật ngơ ngác chớp mắt: “Hả?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 69: Chương 69