Tôi Sống Trong Bình Mật Từ Nhỏ
Chấp Thông Nhất Căn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 64: Chương 64
"Tống lão gia đang bày tiệc chiêu đãi tại Tống trạch."
Cô liên tục lùi về sau, tim như mắc nghẹn nơi cổ họng, giọng run rẩy, “Khoan… anh định đi đâu?”
Không có bất kỳ chữ ký hay dấu hiệu nhận dạng nào.
Cam Mật vỗ nhẹ lên má mình, như thể muốn đánh thức bản thân, "Rõ ràng vậy hả ba?"
Cuộc hôn nhân này, vốn là do ông chủ động cầu xin mà có được.
Cam Quý Đình nghe vậy liền chậm rãi giảm tốc độ xe, ngữ khí đầy nghi hoặc, "Ba chỉ mới hỏi một câu, con ho thành thế này rồi?"
“Dĩ nhiên là biết, ba em nói cho em nghe mà.” Cam Mật vừa dứt lời liền thấy Tống Mộ Chi bước về phía mình.
Cam Mật mơ hồ ậm ừ vài tiếng, sau đó mở điện thoại, nhanh chóng nhắn tin báo cho Tống Ngải Thiên.
Cũng khó trách hội trưởng thắc mắc như vậy.
Tầng một có mấy khung cửa sổ kính với hoa văn hình thoi, ánh đèn vàng dịu hắt ra, rọi sáng một góc trời đêm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chắc là không?
Buổi tối về đến nhà, dùng cơm xong, Cam Mật lên lầu.
"Em đâu có tự về mỗi ngày đâu." Cam Mật đáp nhanh, lúc đó một chân cô đã bước qua ngưỡng cửa.
Nhưng lại phảng phất mùi hương quen thuộc của Tống Mộ Chi.
Thấy con gái chỉ ho một lát, không có gì đáng ngại, ông lại mở miệng, "À đúng rồi bảo bối, có chuyện ba quên nói với con, hôm nay nhà họ Trương ở thành Nam có đến đại viện."
"Chân giò vô tâm gan": "Lấy được chưa?"
Chiếc áo sơ mi đen bị gió thổi tung, phác họa những đường nét mạnh mẽ.
Khi mới vào câu lạc bộ, Cam Mật luôn ở lại rất muộn.
Tống Mộ Chi đúng thật là bậc thầy khám phá địa hình Cam gia.
Dù vẫn cần duy trì vị trí quan trọng trong Cam thị, nhưng hiện tại, ông cũng có được chút thời gian rảnh rỗi.
"Để lát nữa tôi mới chấm công, chờ thêm mười phút nữa thì số giờ làm của tôi sẽ tròn." Hội trưởng nhìn theo bóng dáng cô rời đi, chậc lưỡi hai tiếng, "Thật hiếm thấy đấy, trước giờ em toàn tự về, cuối cùng cũng có người đến đón rồi."
Có lẽ những lời của Cam Kỳ Đình lúc chiều khiến cô suy nghĩ.
Cam Mật nghe xong, suýt nữa ho sặc đến ngất, "Con… khụ khụ khụ… con thì có thể có suy nghĩ gì chứ!"
Mọi người thường nói ông và Lương Âm Uyển là một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối, một liên minh quyền lực. Nhưng ít ai hỏi, lúc đó ông đã đồng ý thế nào.
Cô gái nhỏ vô thức liếc nhìn xuống ô cửa sổ chếch phía dưới.
Cam Quý Đình như vô tình hỏi, "Con cứ nói chuyện của anh con, vậy con thì sao? Dạo này có suy nghĩ gì không?"
“Anh… anh anh…” Cam Mật lắp bắp, không biết vì gió đêm lạnh hay vì bị dọa đến mức run rẩy, cô không ngừng lặp lại từng chữ, “Anh đến đây làm gì?”
Những vấn đề khiến cô lo lắng bấy lâu nay cuối cùng cũng được giải quyết.
Cô cúi đầu nhìn xuống, liền trông thấy một bóng dáng cao lớn đang đạp lên những viên gạch cũ vương dấu thời gian trên bức tường biệt thự, thuận thế nhảy lên ban công của cô.
Hoặc có lẽ, cái biệt danh kia thực sự hợp với tâm trạng cô lúc này.
Nghĩ đến đây, ông dịu giọng dỗ dành con gái, "Đừng lo, mọi chuyện đều là sắp xếp tốt nhất rồi."
"…Ồ."
Một câu nói đơn giản nhưng ẩn chứa ý nghĩa khác biệt.
Hội trưởng gật đầu, dặn dò cô đi đường cẩn thận: "Hôm nay về sớm vậy?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngoài chuyện đó ra, điều Cam Mật nghĩ đến đầu tiên chính là—Tống Mộ Chi rốt cuộc đã đứng bên ngoài ban công bao lâu rồi mà không để cô phát hiện?
Cam Mật trừng mắt, đôi đồng tử tròn xoe lấp lánh, “Buồn? Nhà anh rõ ràng đang náo nhiệt như thế mà!”
"Con biết con biết, là đến xem mặt cho Thiên Thiên đúng không?"
Tống Mộ Chi liếc nhìn bộ váy ngủ trên người cô, giọng trầm thấp, “Bên ngoài lạnh, vào trong đi.”
"Đương nhiên rồi. Xem ra lần này về từ đường tế tổ đúng là không uổng công." Cam Quý Đình xoay vô-lăng, chậm rãi lái xe rời khỏi tập đoàn Tống thị, "Sau này có thời gian, vẫn nên về đó thường xuyên hơn."
Cam Quý Đình suy nghĩ một lát, rồi quay sang nhìn con gái, “Sau khi thực tập xong, con có dự định gì chưa?”
Bản thảo tiếp theo gần như không cần suy nghĩ, bút vẽ như có thần.
Có những chuyện thật sự kỳ lạ, mà đã liên quan đến con gái thì ông không thể lơ là. Nếu những chuyến viếng thăm này có thể mang lại sự phù hộ cho con, vậy thì đi thêm vài lần cũng chẳng có gì to tát.
Cam Quý Đình khá kiên nhẫn, lần lượt đáp: "Ba cũng không rõ lắm, chắc chỉ là hẹn nhau ăn một bữa cơm trước thôi."
Nếu không muốn, chẳng ai có thể ép buộc ông.
"Con nghĩ nó nên có phản ứng gì?" Cam Quý Đình cảm thấy buồn cười, cô con gái út luôn vô tư của mình, vậy mà cũng có lúc quan t@m đến chuyện của các anh trai.
Hội trưởng nhìn cô một ngày có thể hoàn thành hàng chục bức phác thảo, rốt cuộc cũng không nhịn được mà hỏi:
Đến mức hội trưởng câu lạc bộ còn phải trêu đùa rằng sau kỳ nghỉ này, cô như được tiêm thuốc tăng lực vậy.
Hai tay chống đỡ, đáp xuống nhẹ nhàng.
"Thấy em chính là chuyện quan trọng."
Ban công không tính là quá nhỏ, nhưng nếu cả hai cùng di chuyển thì lại trở nên chật hẹp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bản tính tò mò nổi lên, Cam Mật nhẹ nhàng đẩy cửa kính ban công, dựa vào lan can, hướng mắt về phía biệt thự bên cạnh.
Nói xong, cô mới chợt nhận ra điều gì đó, bước chân khựng lại trong giây lát.
“Con hỏi đi, ba đang nghe đây.”
Tòa biệt thự nhỏ của nhà họ Tống bị những tán cây anh đào rậm rạp che khuất, chìm trong bóng tối của màn đêm.
Có lẽ, tập tài liệu này đánh dấu một khởi đầu mới cho ngày hôm nay.
Bạn gái cũ của anh sau này trở thành một hot girl mạng, làm dậy sóng vô số scandal, trực tiếp hoặc gián tiếp ảnh hưởng đến Cam thị. Có lẽ vì từng bị Cam Quý Đình cảnh cáo, nên cho đến giờ, Cam Ngân Khởi vẫn chưa hề yêu đương lại.
Tống Mộ Chi khẽ cụp mắt, vòng tay ôm lấy cô, nửa kéo vào trong lòng rồi đẩy cửa sổ phòng cô ra.
“Là chuyện liên quan đến Nhị tẩu… Lúc trước ba không chọn đại ca, vậy đại ca phản ứng thế nào ạ?”
Lúc này, suy nghĩ của cô lại rẽ sang một hướng khác, "Thiên Thiên dạo này đâu có ở nhà họ Tống, nhà họ Trương lại đến đại viện vào lúc này sao?"
Trước đó, anh đã chặn cô ở góc cầu thang rồi cắn lên cổ cô. Còn lần này, anh ngang nhiên trèo qua ban công đột nhập vào phòng cô?
Cam Mật nửa hiểu nửa không, chỉ gật đầu.
Sau khi rửa mặt, cô vẫn chưa có ý định đi ngủ ngay.
Vào trong?
"Chân giò vô tâm gan": "Tập sáu của Lâm Thị Tập Cẩm, chờ thêm chút nữa."
“Đương nhiên là có rồi! Sao con có thể không có kế hoạch được chứ.” Cam Mật thoải mái cuộn tròn thành một nhúm nhỏ trong xe của ba, “Trước đây con đã định nói với ba rồi, sau khi tốt nghiệp năm sau, con muốn tự mở một xưởng tranh.”
Đây không phải lần đầu tiên Cam Quý Đình đến đón Cam Mật.
Tống Mộ Chi đứng thẳng dậy từ mép lan can, hờ hững phủi tay, “Thấy em đứng đây lâu vậy, chắc một mình buồn lắm.”
Dù cuộc hôn nhân với Lục Uy cuối cùng lại do Cam Ngân Thừa tiếp nhận, nhưng từ đầu đến cuối, dường như chẳng ai từng nhắc đến phản ứng của Cam Ngân Khởi trong chuyện này.
Tim Cam Mật đập dữ dội, tựa như tiếng trống dồn dập trong một bản nhạc sôi động.
Tống Ngải Thiên đã nhắn tin trả lời cô từ trước, nói rằng hôm nay không về.
Cam Mật cảm thấy như vừa uống được một viên đan dược thông tâm, tinh thần sảng khoái vô cùng.
Trước đây, có Cam Ngân Thừa và Cam Ngân Hợp, nên ông cũng phần nào yên tâm.
"Đúng rồi, sớm lắm đúng không? Hôm nay ba em đến đón."
Là tiếng cành lá xào xạc trong gió, kèm theo chút âm thanh lạo xạo.
Nơi đó tối om, màn che kéo kín, không để lộ chút ánh sáng nào từ bên trong.
"Ai nói là không có?"
Không cần nói đến hành động quá mức ngang nhiên này, trong cả khu nhà chính, người có thể dễ dàng nhảy vào ban công phòng cô, còn ai khác ngoài anh?
Một chiêu liền đoạt mạng.
Trước đây, ông không tin mấy chuyện này, nhưng cũng khó mà cãi lại những lời dặn dò của các bậc trưởng bối.
Cùng với âm thanh rất khẽ vang lên bên tai, đập vào mắt cô trước tiên là một đôi chân dài.
Câu hỏi này đúng là một đòn chí mạng.
Bộ tài liệu được sắp xếp gọn gàng, từng phần được đóng lại ngay ngắn.
Đôi mắt tròn xoe ươn ướt, cô cố gắng tìm lời để phản đối, nhưng cuối cùng chỉ nhớ đến câu nói trước đây của mình, “Chẳng phải… chẳng phải em đã nói là nếu không có chuyện quan trọng thì đừng gặp nhau sao?”
Cô mở màn hình— (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiểu cô nương cúi mắt nhìn khung chat, khóe môi không kiềm được mà cong lên, khe khẽ bật cười.
Chương 64: Chương 64
"Chân giò vô tâm gan": "Xem kỹ đi, coi có thiếu gì không."
"Cam Cam": "Ừm…"
Theo những gì Cam Mật biết, mặc dù Cam Ngân Khởi và bạn gái cũ từng hợp rồi tan, nhưng thời điểm đó anh vẫn đang độc thân.
Không biết hôm nay Tống Mộ Chi có về nhà chính không.
“Ừ, anh biết.” Anh thản nhiên đáp, đôi mắt sâu thẳm như vờn trong làn sương đêm, “Nhưng anh không muốn đợi nữa.”
Nhưng nhắc đến chuyện này, câu chuyện cũng dần mở rộng.
Dưới ánh trăng dịu dàng, đường nét khuôn mặt người ấy hiện lên rõ ràng.
Tập sáu… bao lâu cũng được.
Nhưng khi có thời gian rảnh, Cam Quý Đình vẫn tự mình đến tập đoàn Tống thị đón con gái.
Còn chưa kịp suy ngẫm kỹ, ánh mắt Tống Mộ Chi đã vì câu nói vừa rồi của cô mà khóa chặt lấy cô, ánh nhìn sắc bén, “Em biết chuyện của cậu chủ nhà họ Trương?”
Lâu dần, các thành viên trong câu lạc bộ cũng quen với điều đó.
“Con làm gì ba cũng ủng hộ. Tiền có đủ không?”
Cam Mật chớp mắt, nhấn mạnh chuyện này với cô làm gì?
Giờ có chứng nhận của năm tập đầu tiên, cô chỉ cần mang đến cho giáo sư là xong.
Sao ngay cả ba cũng hỏi vậy chứ?
"Chuyện này con lại nhớ kỹ nhỉ." Cam Quý Đình nói xong liền dừng lại một chút, rồi bất ngờ bổ sung một câu, "Nhà họ Trương có hai công tử."
Chờ đợi một lát, nhìn thấy Cam Mật chạy lon ton đến, nhanh chóng lên xe, ông dịu dàng xoa đầu con gái, "Bảo bối, dạo này con vui lắm à?"
Không để ý đến vẻ khó hiểu của hội trưởng, Cam Mật như sợ bị hỏi thêm, lập tức rảo bước nhanh hơn, gần như chạy về phía thang máy.
"Có gì mà mệt đâu? Em đi trước đây nhé!" Cam Mật vẫy tay chào mọi người, lần đầu tiên trở thành người rời đi sớm nhất.
Quả nhiên, ngay khi Cam Mật đang lật xem tập tài liệu, điện thoại rung lên hai lần.
Cam Mật đứng lặng trên ban công rất lâu, cho đến khi cơn gió đêm lạnh buốt thổi qua, khiến gò má cô tê cứng. Lúc này, cô mới khẽ lắc đầu, chuẩn bị quay vào phòng.
Nhà họ Cam còn có tận bốn công tử đây này!
"Tiểu Cam Mật, em làm việc liên tục như vậy không thấy mệt à?"
Dạo gần đây, so với trước kia, ông không còn bận rộn như trước. Khi dần bàn giao quyền điều hành Cam thị cho Cam Ngân Khởi, ông cũng nhẹ nhõm phần nào, đồng thời dành nhiều sự quan tâm hơn cho gia đình.
Dù có hóa thành ma, Cam Mật cũng không thể nhận nhầm người này.
Vì có xe của Tống Mộ Chi đưa về, cô gần như lúc nào cũng là người ở lại cuối cùng trong hội. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giống như những giọt mưa lặng lẽ rơi xuống mặt nước, chẳng để lại dấu vết nhưng lại khẽ lan tỏa những vòng sóng lăn tăn.
Cô nhanh tay gõ chữ.
“Đủ mà, đâu phải là không có. Thẻ mà anh cả đưa vẫn còn trong tay con đây.” Nhắc đến chuyện này, không biết Cam Mật chợt nghĩ đến điều gì, ánh mắt khựng lại, rồi bỗng gọi một tiếng nghiêm túc, “Ba, con muốn hỏi ba một chuyện.”
“Nhưng… nhưng đây là phòng của em!”
Như thể nhớ lại chuyện cũ, khuôn mặt lạnh lùng của Cam Quý Đình hiếm hoi xuất hiện chút ý cười.
Vừa xoay người, bất chợt, một âm thanh bất thường vang lên từ bên dưới.
Từ xa vẫn có thể nghe được tiếng trò chuyện rôm rả.
Mấy ngày liên tiếp trôi qua, chắc vì nín nhịn cảm xúc quá lâu mà đến giờ mới bùng nổ.
Hội trưởng giơ tay định vẫy chào, nhưng giữa chừng lại dừng lại trong không trung: "……"
"Con biết rồi, nhưng trước đó bà nội Tống không phải nói sẽ tôn trọng ý của Thiên Thiên sao?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.