Tôi Sống Trong Bình Mật Từ Nhỏ
Chấp Thông Nhất Căn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 63: Chương 63
Lời vừa dứt, anh bỗng nâng tay, chậm rãi cởi áo khoác của mình xuống.
Tống Mộ Chi khẽ nhướng mày: “Nhìn thấy ai đó tan làm xong liền vội vàng rời đi, cũng chẳng ngồi xe của Cam Ngân Hợp, nên anh theo qua đây.”
Khuôn mặt ấy trắng trẻo như đóa thanh phù, khi đối diện với anh, cả người như hòa vào đêm tối, mềm mại tựa có thể vắt ra nước.
Anh hỏi thì cô nhất định phải trả lời à?
Cô có ý đó sao?
Không lâu trước đây, trong hộp thư điện tử của cô có một email lặng lẽ xuất hiện.
Đến khi hoàn toàn nhận thức lại, cô đã bị Tống Mộ Chi kéo xuống xe, đứng trên con đường ven sông. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vậy nên những hành động tùy ý của anh khi nãy, hóa ra đều có lý do cả!
Đi cái gì mà đi?
Nhưng rồi, hình ảnh những chuyện vừa xảy ra tối nay chợt hiện lên trong đầu cô.
Tống Mộ Chi thu lại ánh nhìn, khẽ nhếch cằm:
Tay anh bị thương là do ai chứ? Cô loay hoay cũng là vì ai?
“…”
Cam Mật nghe vậy, lập tức quay đầu trừng mắt nhìn anh.
Bàn tay anh đặt ở eo cô vẫn còn đó, hơi ấm từ lòng bàn tay chậm rãi truyền qua lớp áo mỏng, bao trùm lấy cô.
Ban nãy, khi anh khoác áo lên người cô, chỉ để lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô nghiêng người về phía trước, hơi cúi eo xuống, hai bàn tay nhỏ bám chặt lấy lan can lạnh buốt, cằm khẽ tựa lên đó, giọng nói vì cái rét mà run rẩy, “Em còn chưa hỏi anh đấy, hôm nay sao lại có mặt ở Túy Long Quán vậy?”
Mọi chuyện đã được thu xếp ổn thỏa.
Những lời nói gần như thẳng thắn kia, nóng đến mức như muốn thiêu rụi không gian xung quanh, giống như dung nham trong lòng núi lửa đang cuồn cuộn trào dâng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô gái nhỏ bực dọc nghĩ.
Nhìn thấy cách đóng gói đó, cô có linh cảm mơ hồ.
“Được rồi, đừng động, tay anh còn đang bị thương.”
“Chưa từng nghĩ vậy.” Anh đáp.
Nhìn vào ánh mắt anh ngày càng sâu thẳm, cô chớp chớp mắt, cười tinh quái: “Muốn cũng vô ích, em không nói đâu.”
Cam Mật bị anh giữ chặt, mặt đỏ bừng, vừa định mở miệng, thì đã thấy anh cong môi, khẽ cười:
“Anh đây... không sao chứ?”
Cam Mật còn chưa thoát ra khỏi nụ cười đột nhiên bừng sáng của Tống Mộ Chi khi nãy, cả người như mê mẩn, mất một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Thế nhưng, cảm giác rung động gần như khắc sâu vào tận xương cốt kia, lại cứ thế không cách nào dừng lại được.
Nhưng Tống Mộ Chi chẳng hề bận t@m đến sự chống cự nho nhỏ này của cô, vẫn tiếp tục hỏi: “Hồi đó, sau khi anh ra nước ngoài, em đi trượt tuyết suýt nữa gãy chân, rốt cuộc là chuyện gì?”
Đầu ngón tay thon dài khẽ nâng lên, nhẹ nhàng véo lấy gương mặt mịn màng của cô gái nhỏ, giọng nói trầm thấp hòa vào từng cơn gió đêm, trở nên mơ hồ:
Đôi mắt hạnh nhân của Cam Mật trợn tròn, còn chưa kịp hỏi anh định làm gì, thì giây tiếp theo, hơi thở ấm áp của anh đã ập đến, bao trùm lấy cô hoàn toàn.
Chỉ có thể nhìn anh.
Nhưng rồi cô chợt thấy Tống Mộ Chi không biết từ lúc nào đã nhíu chặt mày.
Người này sao mà lắm câu hỏi thế chứ!
Thật đúng là không thèm tránh né gì trước mặt cô.
Tống Mộ Chi vẫn giữ nguyên động tác ôm chặt eo cô, hơi thở gần trong gang tấc, giọng nói lại như đang dụ dỗ.
“Anh không sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?”
Ấy vậy mà bây giờ anh cứ như chẳng hề hấn gì, lại còn dùng chính bàn tay bị thương để kéo cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chắc là do cô vô tình chạm vào vết thương trên cổ tay anh khi nãy.
“Ừ, vậy anh đợi sau này em tự nói với anh.”
Từng chữ như gõ vào tâm khảm.
“...”
Tối hôm đó, khi trở về nhà họ Cam, Cam Mật ôm chăn vặn vẹo một hồi đầy bực bội.
Hóa ra, tình cảm của anh dành cho cô… lại sâu đến mức này sao?
Chỉ vì cô ăn một bữa cơm với người đàn ông khác thôi sao…
Đợi cô sau này nói với anh?
“Cam Cam, anh hỏi em một chuyện nữa nhé.”
Tống Mộ Chi gọi người phụ trách khách sạn đến, trao đổi đôi ba câu rồi đưa một tấm thẻ qua.
“…”
“Muốn bôi thêm ít ớt lên vết thương cho anh?”
Cô nghiến răng, định gỡ tay anh ra khỏi eo mình, dự định như mọi khi mà thoát khỏi vòng kiềm tỏa của anh.
Hệt như một thanh sắt nung đỏ khảm chặt vào người, giam cầm cô đến mức không thể nhúc nhích.
Cam Mật bắt gặp sắc mặt anh thoáng chốc thả lỏng.
Nên làm thế nào thì làm thế ấy thôi...
Cam Mật phát hiện một tập tài liệu dày được đặt ở vị trí khuất trên bàn làm việc của mình.
Chiếc áo khoác dày rộng phủ trọn thân hình nhỏ bé của cô, sau đó bị Tống Mộ Chi kéo lại, siết chặt thêm.
Rõ ràng là theo dõi!
Cái trọng điểm gì thế này?
Cam Mật thu ánh mắt, nhìn khuôn mặt anh dưới ánh sáng mờ ảo, càng lộ vẻ gầy gò mà thanh tú.
Cô gái nhỏ miệng thì cứng, nhưng dáng vẻ lại đáng yêu đến động lòng.
Bây giờ nhìn lại, tất cả đều có dấu vết từ trước.
Giây tiếp theo—
Cam Mật bĩu môi, vừa ra khỏi cửa chính của Túy Long Quán, liền dứt khoát rẽ sang hướng hoàn toàn ngược lại, định tự mình về nhà.
Cam Mật vốn tưởng rằng anh sẽ tiếp tục chất vấn chuyện của Lý Hoài An, không ngờ lại là vấn đề này.
“Vậy thì anh cứ ghen đi... Nếu cảm thấy chưa đủ cay, nhớ rắc thêm chút ớt.”
Nhưng Tống Mộ Chi lại làm như chẳng hề nghe thấy.
Trong căn phòng bao rộng lớn này, có một người đàn ông trầm tĩnh, dùng ánh mắt sâu thẳm ấy, chậm rãi thổ lộ từng lời bộc bạch chân thành.
Tống Mộ Chi ngước mắt nhìn cô: “Hả?”
Khi nãy cô luống cuống tay chân, lại không có kinh nghiệm, chỉ đơn giản xử lý vết thương qua loa.
Cam Mật mềm lòng, không so đo với anh nữa, mặc cho anh kéo đi. Nhưng chân vẫn gần như dán chặt xuống đất, bướng bỉnh hỏi: "Này này này, anh rốt cuộc định đưa em đi đâu thế?"
Bên tai cô vẫn còn văng vẳng câu nói khi nãy.
Nhưng từ những vết thương hằn sâu trên cổ tay anh, cô có thể hình dung được lực đạo khi đó của anh mạnh đến mức nào.
Dường như đáp án đã quá rõ ràng, chắc chắn.
Tống Mộ Chi hạ mi mắt, nhân lúc kéo lại áo khoác, liền siết chặt cô hơn, kéo vào gần sát mình.
Anh tính toán thật giỏi!
Cô hừ lạnh một tiếng từ trong mũi, đầy căm phẫn: “Vậy ‘ai đó’ này cũng thật thảm.”
Lông mi dài của Tống Mộ Chi khẽ rủ xuống, ánh mắt phản chiếu trên mặt nước, lấp lánh như gợn sóng lan xa:
Trong màn đêm yên ắng, gió thu nhẹ nhàng gõ vào ô cửa kính không xa.
Cô vẫn còn đang tức giận vì bị anh trêu chọc trong phòng bao khi nãy, dùng hết sức bình sinh trách móc một trận, sau đó nhất quyết không chịu đi xe anh về đại viện.
Cam Mật nghĩ đến đây, bỗng nhiên không hiểu sao lại rùng mình một cái.
Anh không cần tay nữa sao?
Anh đang cố tình lấp li3m!
Chân mày anh khẽ chau lại, như thể đang chìm vào một cơn đau nào đó.
Cô lập tức ngoan ngoãn đứng im tại chỗ, sợ mình lại làm anh đau thêm.
Còn bây giờ—
Người này, lần này một chút đường lui cũng không chừa lại cho cô.
“Có thể có chuyện gì ngoài ý muốn chứ? Muốn làm thì làm thôi.”
Cô chậm rãi mở phong bì, cúi đầu nhìn vào bên trong.
"…"
Tống Mộ Chi lúc này, sức sát thương đang tăng theo cấp số nhân.
Nhưng vừa mới bước ra, Tống Mộ Chi lập tức sải bước dài đến trước mặt cô, dùng ngay cánh tay bị thương để nắm lấy tay cô, kéo lại: "Chưa về đại viện vội."
Cô bị bọc kín trong chiếc áo khoác rộng, giống như một con sâu nhỏ quẫy đạp không yên, cơ thể dưới lớp áo không ngừng vặn vẹo.
Nhưng đáng tiếc...
Cam Mật nhìn anh vài giây, sau đó dời mắt đi, không muốn đối diện với ánh nhìn ấy: “Chứ còn sao nữa? Chẳng lẽ anh nghĩ em với anh ta có quan hệ gì mờ ám?”
Vậy mà anh còn hỏi cô.
Sông Ngân về đêm đón từng cơn gió mát, những đợt thủy triều ngầm lặng lẽ lướt qua mặt nước.
Là bản sao chép in ra từ bản scan điện tử.
Không cần nhắc đến những rung động vụn vặt trước đây.
Giờ còn nói với cô—"Đi thôi."
Một màn theo dõi trắng trợn!
Cam Mật rốt cuộc cũng chỉ là một cô gái nhỏ, sức lực chẳng đấu lại được anh, giằng co một hồi cũng đành hết cách. Cô buông xuôi, để mặc anh ôm lấy, cụp mắt nhìn xuống cánh tay bị thương của anh.
Cô sững người một lúc, rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, giọng nói bỗng nhiên trở nên thần bí: “...Anh muốn biết không?”
Cam Mật khựng người, một lúc lâu sau mới ngẩng lên đối diện với ánh mắt anh đang nhìn mình chăm chú, tiếp tục chủ đề vừa rồi: “Không nói chuyện bị theo dõi nữa, nhưng đang ăn cơm chơi game mà cũng bị phá đám, rồi còn bị kéo ra đây hứng gió lạnh.”
“Nếu anh nói có sao thì sao?”
Nhưng mà... không thể không thừa nhận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 63: Chương 63
Không thể phủ nhận, mỹ sắc trước mắt, thực sự khiến người ta lạc lối.
Giọng nói của cô chầm chậm tan trong không khí, như thể sợ anh đau, lại cẩn thận dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào cổ tay anh, nhẹ nhàng hỏi:
Không kịp để t@m đến lời anh, điều đầu tiên hiện lên trong đầu cô là—
Tống Mộ Chi nhìn cô, chậm rãi hỏi: “Vậy nên hôm nay em đến Túy Long Quán với tên đó, chỉ để chơi game thôi?”
Một lát sau, anh cầm theo áo khoác bước đến, hơi nâng mắt nhìn cô: "Đi thôi."
Không phải anh tự chuốc lấy sao!
Ghen.
Xa xa, những tòa cao ốc san sát nhau, ánh đèn lần lượt bật sáng.
Đôi mắt anh mang theo hơi ấm hiếm có, như bị nung đỏ, thiêu đốt đến mức chẳng thể trốn tránh.
Dù rằng sau đó Tống Mộ Chi đã nhẹ nhàng bỏ qua không nhắc tới.
Lúc nãy còn gọi là Cam Cam, bây giờ lại thành ‘ai đó’ rồi!
Trong làn gió đêm thu, Tống Mộ Chi ngoái đầu nhìn cô, khẽ cười: "Ở đây gần sông Ngân, lái xe đưa em ra bờ sông dạo một lát."
Giọng điệu của anh như đang hỏi, nhưng thực chất, câu hỏi ấy lại là dành cho cô.
Ôm chặt cô, giữ lấy cô, lại còn nhân lúc cô không phòng bị mà cắn cô hết lần này đến lần khác.
Còn chưa kịp mở miệng hỏi xem anh có còn đau không.
Đó là bản scan chứng nhận bút tích gốc của tập tranh Lâm Thị.
Người này, bề ngoài trầm tĩnh, nhưng trong lòng lại không biết đã có bao nhiêu suy tính xấu xa với cô rồi!
Vậy mà giờ lại quay mặt đi, tránh né ánh mắt anh.
“Anh còn nói nữa! Khi nãy chẳng nói chẳng rằng đã lao ra làm gì?”
Cam Mật phồng má, dồn sức đẩy anh ra.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.