Tôi Sống Trong Bình Mật Từ Nhỏ
Chấp Thông Nhất Căn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 121: Chương 121
Sau bữa tối, hai người cùng nhau dọn dẹp một chút, rồi xem video trên máy chiếu khoảng nửa tiếng trước khi tắt đèn tầng dưới và lên lầu.
“Không phải em nói muốn xem biểu hiện của anh sao? Nên anh về sớm để ở bên em.”
Vòng vân cây cứ thế nối tiếp xoay tròn, từng vòng tuổi tác không bao giờ biết nói dối.
Tống Mộ Chi vào phòng tắm trong phòng ngủ, còn để lại căn phòng tắm lớn ở cuối hành lang cho cô.
Có lẽ sẽ sớm ra mắt, cũng có thể chỉ đơn thuần là một kỷ vật về hai người.
Cô nghiêng người, gắp cho Tống Mộ Chi một miếng thức ăn đầy đặn, dáng vẻ ân cần vô cùng.
*
“Nhưng thể lực thì vẫn nên để dành cho buổi tối thì hơn.”
Bản thân Cam Mật cũng ăn đến căng bụng, lại vội uống một hớp nước, rồi khẽ nấc một tiếng.
Vô vàn cảm xúc thoáng qua, cuối cùng chỉ đọng lại trên đôi má căng phồng đáng yêu.
Không đợi cô trả lời, anh đã thẳng thắn đối diện với đôi mắt trong veo của cô bé, nhẹ giọng nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người gửi là một biên tập viên chuyên phụ trách xuất bản truyện tranh, danh tiếng không hề nhỏ, trước đây cũng đã nhiều lần ngỏ ý muốn hợp tác với cô.
Thế nhưng, đến lúc dùng bữa, cô bỗng phát hiện tình thế đảo ngược.
Nghe cô nũng nịu trách móc, Tống Mộ Chi chợt nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm, “Thật sự muốn nghe anh nói thật sao?”
Cô đã sớm muốn đem những gì mình vẽ về anh, xuất bản thành sách và lan tỏa khắp nơi.
Tâm tư của cô gái nhỏ vốn rất dễ đoán, có gì cũng không giấu được trên mặt.
Cam Mật bị anh hôn đến mức bàn tay nhỏ không nhịn được mà khẽ cào nhẹ lên người anh.
“Phải.” Anh nhanh chóng đáp.
—
Mùa đầu hạ đôi khi thất thường, chỉ cần ngâm mình hơi lâu một chút, hơi nước bốc lên dường như cũng khiến cô trông càng căng mọng, tươi tắn như một trái quýt chín vàng.
Cũng giống như tất cả những gì Tống Mộ Chi đã làm vì cô.
Anh lại chỉ gắp món cô vừa lóng ngóng làm ra ban nãy.
Chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Giá đưa ra cũng cực kỳ hấp dẫn.
Thể lực để dành… để dành cho tối nay sao?
Cam Mật cúi mắt nhìn xuống, màn hình hiển thị một tin nhắn mới, là một người đã gửi email cho cô.
Khoảnh khắc bị Tống Mộ Chi kéo sang một bên, Cam Mật vẫn còn đang xoa xoa đôi bàn tay nhỏ của mình.
Đúng là lòng tốt của cô bị xem như lòng lang dạ sói rồi!
Anh ôm lấy cô, cúi đầu m ơn trớn lên làn da nơi cổ, ngón tay thon dài cởi tung cúc áo, rồi mới chậm rãi thuận theo lời cô, đi lên lầu.
Không ngờ chỉ như vậy thôi mà từ lúc đó đến giờ, cô đã liên tục nhận được email từ vô số nhà xuất bản lớn nhỏ.
Có lẽ vì đêm nay đặc biệt dịu dàng khi hai người gần nhau hơn một chút, Tống Mộ Chi hiếm khi không trêu chọc cô, chỉ bổ sung thêm một câu, “Chỉ còn chờ dấu tay của em.”
“Mật Mật của anh đích thân xuống bếp nấu cho anh ăn.”
Cô vội vàng đưa tay lên che chắn, như thể muốn ngăn cản ánh mắt anh, “Xem… xem gì chứ, có gì đáng xem đâu…”
Thực ra, những lời mời tương tự đã xuất hiện không ít lần trong thời gian gần đây. Trước đó, Cam Mật chỉ để lại duy nhất một phương thức liên hệ trên tài khoản @melomel của mình—chính là địa chỉ email.
Vậy nên dù cô có rối rắm đủ kiểu, dặn đi dặn lại anh phải xuống trễ một chút, Tống Mộ Chi vẫn điềm nhiên nhận lấy.
Tống Mộ Chi đã thay một bộ đồ ở nhà, đứng trước quầy bếp, hơi cúi người, hai tay chống lên mặt bàn, ánh mắt lướt qua những nồi niêu xoong chảo cô đang bận rộn.
Dù lời anh nói chẳng nể mặt cô chút nào, nhưng dường như… cũng không hề sai sự thật.
Đầu hạ, không khí đã bớt đi cái se lạnh, chỉ còn lại hơi khô rang lẫn chút ngứa ngáy, quẩn quanh trong không gian, nhẹ lướt trên làn da cô.
Hàng mi cong vút của cô gái nhỏ khẽ run lên, “… Ngay cả điều này cũng phải gắn chặt lấy nhau.”
Tống Mộ Chi đích thân vào bếp, nấu ra một bàn đồ ăn thơm ngon, đầy đủ sắc hương vị, nhưng—tất cả đều để cô ăn.
Những lời anh từng nói trên du thuyền chợt hiện lên trong đầu, Cam Mật lập tức hiểu ra.
Ban đầu anh còn định như mọi khi, tự tay xuống bếp nấu cho Cam Mật ăn, nhưng bị cô kịch liệt từ chối.
Nhưng sau khi trải qua chuyện với các nhà xuất bản và chứng kiến độ hot của bộ truyện trên mạng, trong lòng Cam Mật chợt nảy lên một ý tưởng.
Dời ánh mắt trở lại nồi canh, định nhấc nắp vung lên kiểm tra, thì bỗng nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên ngay trước mặt.
Anh vừa nói, khóe mắt, đuôi mày lộ ra chút ý cười dịu dàng, “Sao có thể không ăn chứ?”
Chỉ cần đi đúng quy trình, Cam Mật hoàn toàn có thể tự xuất bản tập truyện tranh của mình.
Dõi theo bóng anh xa dần, cho đến khi khuất hẳn, cô lập tức rảo bước về phía gian bếp mở.
Cuối cùng, cô chọn được món trứng xào cà chua kinh điển.
Dù so với những món ăn mà Tống Mộ Chi đã từng nấu, tay nghề của cô còn kém xa, nhưng ít nhất… ít nhất thì cũng rực rỡ và đầy sức sống.
Chương 121: Chương 121
Cam Mật như bị bắn trúng mũi tên liên tiếp, hiếm khi cảm thấy tổn thương đến vậy.
Nhưng cô chưa chắc muốn giao nó cho người khác. Cô có đủ tài chính, đủ sức lực, chỉ riêng mình cô cũng có thể hoàn thành việc này.
“Lúc đó ý em là muốn xem anh thể hiện ra sao rồi mới quyết định có đi du thuyền cùng anh hay không.” Cô chớp chớp mắt, “Anh đang đánh tráo khái niệm đấy.”
Trước đó, cô đã tận dụng các mối quan hệ của mình để tìm người phụ trách cho dự án, nên khi các biên tập viên liên tục mời mọc, cô vẫn luôn khéo léo từ chối, chỉ nói rằng sau này sẽ có cơ hội hợp tác.
Cô không nghe nhầm đấy chứ…
Gõ xong email trả lời, cô không nán lại màn hình điện thoại lâu hơn.
Như nhành liễu hút đủ nước, bị gió thổi tung lên rồi lại quét qua mặt hồ, để lấm tấm dính thêm vài giọt nước trong veo.
Như thường lệ, cô cẩn thận viết thư trả lời rồi từ chối, sau đó trầm ngâm một lát, nhớ lại quãng thời gian gần đây mình đã bận rộn những gì.
Cô nhỏ một ít tinh dầu hương quýt vào bồn tắm, nước ấm vờn quanh, khiến lòng cô dần thả lỏng.
Ngước lên, vừa thấy bóng dáng cao ráo trước mắt, mọi suy nghĩ trong đầu Cam Mật đều tan biến sạch, giọng nói cũng thoáng run run, "Không phải bảo anh xuống trễ một chút sao..."
Tống Mộ Chi thấy cô vẫn còn níu lấy tay áo mình, chậm rãi nói, “Không dở.”
Cam Mật vốn định bày biện món ăn thật đẹp để che giấu chút thiếu sót trong tay nghề nấu nướng, nhưng nghe vậy, mọi tính toán của cô đều bị phá hỏng.
Trò chuyện một lúc trên sofa, Tống Mộ Chi khẽ kéo cổ áo rồi đi lên lầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chẳng lẽ chỉ vì tiện đường mang tài liệu cho cô? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khuôn mặt cô lập tức phủ lên một tầng hơi sương mờ ảo, như tấm lụa mềm tan chảy dưới ánh đèn.
Ý nghĩa cũng quan trọng mà.
Biểu hiện? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dù đã nghe anh nói hết mọi điều, nhưng khi nhìn thấy nét chữ hiện lên trước mắt, trái tim Cam Mật vẫn như bị siết chặt một lần nữa, đau nhói rồi xoay vặn sang bên.
Cô gái nhỏ lại lên mạng tìm thêm vài món tương tự, bận rộn tới lui, giữa chừng điện thoại bỗng rung lên.
“Anh biết em nghiêm túc.” Tống Mộ Chi đáp rất nhanh, đứng thẳng người dậy, vòng qua quầy bếp đi về phía cô.
—
Cam Mật đỏ bừng cả mặt.
Mọi việc trong bếp đều bị anh giành làm hết.
"Vẫn chưa xong à?"
Nhất định phải thấm đẫm đến tận cùng.
Lời đề nghị hợp tác tới dồn dập như cơn mưa bão đổ ập xuống đầu.
Cam Mật vừa nghĩ đến kế hoạch sắp tới, vừa có chút lơ đãng.
Cô có nghĩ thế nào cũng chỉ có thể nghĩ ra lý do này.
“……”
Cánh tay nhỏ nhắn chống lên bàn, cô tinh nghịch đá nhẹ chân anh, “Hôm nay anh về sớm vậy, lại còn không vào thư phòng làm việc, rốt cuộc là vì gì thế?”
Ngừng một lát, cô lại bổ sung: “Em làm rất nghiêm túc đó!”
Xem xét việc hôm nay Tống Mộ Chi cư xử đặc biệt ngoan ngoãn… Cô phải trổ tài một phen mới được!
… Làm sao lại có người như thế này chứ!
“Sao thế?” Anh ngước mắt nhìn cô, giọng điềm nhiên, “Nếu là muốn uống thêm nước quýt, thì hôm nay uống đủ rồi đấy.”
"Đúng là xuống trễ rồi, nhưng vẫn muốn qua xem thử." Giọng anh nghe có chút nghiêm túc.
Anh nói, đôi mắt ánh lên chút ấm áp dưới ánh đèn vàng dịu.
Là lời mời xuất bản bộ truyện tranh ô vuông mà cô đã đăng tải trên Weibo trước đó.
“Tất nhiên là có thể xem.” Tống Mộ Chi thản nhiên đáp, “Xem coi nhà bếp có bị nổ chưa.”
Dù nói thế nào cô cũng không chịu để anh vất vả, chỉ thần thần bí bí bảo anh giao hết cho cô, sau đó đẩy anh lên lầu.
Đối phương tỏ ra vô cùng tha thiết, nói rằng muốn mua lại bản quyền tác phẩm của cô và trở thành đơn vị phát hành trong vòng năm năm tới.
Còn về tiến độ xuất bản, trong những lần nhận được báo cáo, cô chỉ lặng lẽ ghi nhớ từng bước.
Cam Mật quyết định tha thứ cho anh rồi.
Hơn nữa—chẳng lẽ đồ ăn cô làm dở đến mức ấy sao, mà anh nhất quyết phải tự mình nấu?
“Làm gì mà nghiêm trọng vậy chứ.” Cô bĩu môi, phản bác yếu ớt, “Em cũng chỉ nấu một bữa thôi mà, đâu phải không ăn được.”
Không liên quan đến độ nổi tiếng, cũng chẳng vì bất kỳ lý do nào khác, chỉ đơn giản là muốn lưu giữ như một kỷ niệm vĩnh viễn.
Nhưng thái độ của Cam Mật vẫn trước sau như một—nghiêm túc và đầy trân trọng.
“Chỉ đơn giản là muốn về gặp em.”
“Không phải vì chuyện đó…” Giọng cô nhỏ dần, cảm thấy có lỗi vì hiểu lầm anh khi nãy, “Anh đừng ăn đồ em làm nữa, dở lắm.”
Nói thật thì, ban đầu cô cũng không có suy nghĩ này.
Nhìn Tống Mộ Chi bình thản ăn hết đũa này đến đũa khác, Cam Mật bỗng giật mình, khẽ kéo tay áo anh, “Chi Chi…”
Tống Mộ Chi nghe vậy, không suy nghĩ lâu, chỉ ngước mắt nhìn cô một cái.
Mang theo tâm trạng phấn khích tột độ, Cam Mật hào hứng ra tay— (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ là… hôm nay anh vậy mà không đề nghị tắm ch ung sao? Thật hiếm thấy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.