Tôi Sống Trong Bình Mật Từ Nhỏ
Chấp Thông Nhất Căn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 120: Chương 120
Lật sang trang cuối cùng, nơi ghi tên chủ sở hữu là Cam Mật và Tống Mộ Chi.
Giải thích thế nào đây…
Cô lập tức không muốn chia sẻ ly nước ép với anh nữa.
Có lẽ là sợ cô uống tham, nên mỗi ngày chỉ có đúng hai ly, hết là không có thêm.
Tống Mộ Chi lại cúi xuống cắn nhẹ lên môi cô, thấy cô khẽ hé miệng, liền thừa cơ vươn lưỡi vào trong quấn lấy đầu lưỡi cô, thấp giọng nói: “Uống rồi.”
Tống Mộ Chi hiểu điều đó, và cũng luôn hiểu.
Ánh mắt cúi xuống, cô lập tức nhìn rõ đó là hợp đồng sở hữu của Như Di họa xã.
Cô rõ ràng bị chọc giận đến mức lắp bắp, “Vậy... vậy còn Mê Tụng mà em nói chỉ có một mình em, anh có thích không?”
Nghe đến đây, cô lập tức sững người, đôi mắt long lanh, mái tóc hơi rối, cứ thế vùi vào sofa mềm mại.
Chương 120: Chương 120
Tống Mộ Chi nhìn vào đôi mắt long lanh của cô, “Ngay từ lần đầu tiên nghe thấy.”
Vì xuất thân và gia thế vốn có của cô, độ hot nhanh chóng tăng vọt, tin tức gần như phủ sóng khắp nơi.
Cam Cam chi ‘chi’, là Tống Mộ Chi.
Đây chính là chữ ký mà Cam Mật không thể quen thuộc hơn— chữ ký độc nhất của Tống Mộ Chi.
Mà dép cũng đã được mang vào rồi, cô dứt khoát vùng vẫy rời khỏi đùi anh, dịch sang sofa bên cạnh, chỉ vào tập hồ sơ anh đặt trên sofa: “Hôm nay anh về rồi còn phải vào thư phòng làm việc nữa sao?”
Sau đó, trọng trách thiết kế cùng với việc tạo dựng thương hiệu danh tiếng hoàn toàn được đặt vào Như Di họa xã dưới trướng công ty.
Các vinh dự cứ thế liên tiếp đặt lên người cô.
Cô gái nhỏ bắt đầu nói nhiều hơn, như thể có vô số điều muốn biết, “Vậy... vậy tại sao anh lại chọn cái tên Như Di?”
Dù đã có lần “tranh đấu” để được tăng số lượng, nhưng cuối cùng cô vẫn hài lòng với điều này.
Chỉ một tiếng động rất nhỏ, nhưng vẫn bị cô bắt được.
Chỗ ký tên đã hoàn thành một nửa.
Nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc một lúc, Cam Mật mới dùng đầu ngón tay khéo léo mở túi hồ sơ.
Cô nhìn vào ánh mắt anh, đang định hỏi anh có thích không, thì đã nghe thấy giọng anh chậm rãi cất lên, “Nhưng dù có tâm ý ngầm hiểu với nhau như vậy, anh vẫn muốn nói với em rằng, từ trước khi có Mê Tụng họa xã, anh đã có cùng một suy nghĩ giống em.”
Đã khó chịu thì cũng không đến mức này chứ!
Tống Mộ Chi bây giờ còn bắt đầu chấp nhặt từng câu chữ sao?
Chỉ giỏi ăn nói như vậy thôi! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nó gọi là ‘Cam chi như di’.” Tống Mộ Chi nói.
Đây là kế hoạch của Tống Mộ Chi từ trước khi anh về nước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô bất chợt bật cười qua làn nước mắt, từng giọt lệ lấp lánh rơi xuống.
…Lẽ nào có gì không ổn?
Cô thả mình xuống sofa, bật máy chiếu xem video, vừa nhâm nhi ly nước, vừa chờ anh trở về.
Sự tò mò trỗi dậy, cô liền quay sang nhìn anh, “Chi Chi… anh để gì bên trong vậy?”
Thấy cô gái nhỏ như vậy, anh gần như thở dài, cúi xuống hôn đi giọt lệ vừa rơi xuống của cô, rồi nhẹ nhàng cọ cọ chóp mũi nhỏ, “Ai bảo khi đó trong đầu anh, chỉ có em.”
Hơi thở của cả hai càng gần hơn khi Tống Mộ Chi nghiêng người tới, thấy anh đáp lại điềm nhiên như vậy, khóe mắt Cam Mật còn vương chút lệ vừa nãy liền cong lên thành vầng trăng khuyết.
Cô gái nhỏ chợt ngẩng đầu, câu này... cô biết!
Buổi tối, trong phòng khách vang lên âm thanh của hệ thống mở khóa nhận diện khuôn mặt.
Cô vòng tay qua cổ anh, nhẹ nhàng in lên hai nụ hôn, “Cái đó chỉ là nói về hội họa thôi, không có ý gì khác đâu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô gái nhỏ hếch cằm lên, “Vốn dĩ là vậy mà!”
Tâm ý đã có từ trước khi về nước sao?
“Anh biết. Nhưng dù chỉ nói đến hội họa, thì cũng không phải chỉ có mình em.” Ánh mắt anh sâu thẳm nhìn cô, “Cam Cam, nếu là anh hỏi, em sẽ giải thích thế nào về hai chữ ‘Mê Tụng’ trong tên của Mê Tụng họa xã?”
Sau khi trở về, anh tiếp quản quyền quản lý công ty, rồi dùng cách thức của riêng mình để xây dựng một lõi trung tâm độc nhất của Tống thị, từ đó hoán đổi lại những tài nguyên trước kia.
Nhưng nhìn anh vào cửa là lo cho cô trước tiên, tay vốn đang cầm một tập hồ sơ lại tiện tay đặt sang bên không buồn để ý, cô bèn cầm lấy ly nước ép cam quýt từ bàn trà, hai tay nâng lên ra hiệu anh uống.
Nghe lời tuyên bố đầy bá đạo ấy, ánh mắt Tống Mộ Chi thoáng động, đáy mắt tụ lại một tia ấm áp hiếm hoi, khẽ đáp, “Ừ, tất cả đều là của em.”
Đôi mắt cô gái nhỏ long lanh, lại còn sáng hơn cả ánh đèn ấy.
Hai người quấn quýt một hồi, màn đêm mùa hạ dần nuốt trọn một góc thành phủ Ninh Giang.
Cô vốn còn hy vọng hôm nay anh có thể dành trọn vẹn thời gian bên mình, giờ xem ra, cuộc hội ngộ hiếm hoi này có vẻ sẽ bị công việc phá hỏng.
Nét chữ mạnh mẽ, cứng cỏi mà tao nhã, bộc lộ trọn vẹn phong thái của anh.
“Vậy còn hợp tác giữa Tống thị và Chương Niên thư xã thì sao?” Cô khẽ hỏi.
Một đòn chí mạng.
Chính là đắm chìm, là theo đuổi, là gắn kết sở thích và tương lai của bản thân với người ấy, hoàn toàn đi theo anh ấy.
Số người nhìn trúng tiềm năng phát triển của Mê Tụng Họa Xã ngày một nhiều hơn, tăng lên gấp mấy lần so với trước đây.
Gần đây, trong lúc sắp xếp người đến dọn dẹp, Tống Mộ Chi đã tiện thể thêm vào một “tính năng” mới—mỗi ngày sẽ có hai ly nước cam quýt tươi được thay mới.
Mặc dù vậy, cô vẫn giữ vững nguyên tắc ban đầu, đích thân kiểm tra, đánh giá những ai muốn gia nhập.
Tập đoàn truyền thông do thiên kim nhà họ Tống quản lý cũng liên tục phát hành thông cáo, không ngớt lời khen ngợi và quảng bá cho Mê Tụng Họa Xã, xoay quanh giá trị và tiềm năng xuất sắc của hội họa.
Biểu cảm trên mặt cô quá rõ ràng, Tống Mộ Chi khẽ hạ giọng, “Anh không có ý gì khác, chỉ là muốn nói với em rằng, em không hề đơn độc.”
Không biết là do đâu mà danh tiếng lại bùng nổ đến vậy, nhưng khi sức nóng đã lên thì muốn cản cũng không được.
Nghĩ đến điều đó, cô lại tiếp tục dồn tâm sức vào việc xây dựng hội họa.
“Cam chi như di, là Như Di họa xã của Cam Cam.” Tống Mộ Chi nghiêng người lại gần, “Cam Cam chi ‘chi’, chính là Tống Mộ Chi.”
Sau khi Đại học Kinh Hoa công bố hạng mục vinh danh trên trang web chính thức, truyền thông khắp Ngân Thành cũng lần lượt đưa tin về sự kiện này.
Nghe đồn rằng, khi Cam Quý Đình tham dự hội nghị, những lời hỏi thăm liên quan đến con gái mình, ông đều lần lượt tiếp nhận, khuôn mặt vốn lạnh lùng nay lại mang theo chút dịu dàng hiếm thấy.
Tống Mộ Chi vững vàng đón lấy cô, giữ eo cô, cằm hơi cúi xuống, “Mở ra xem sẽ biết.”
Cam chi như di. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
So với việc lý giải nguồn gốc cái tên Như Di họa xã, khi Cam Mật nâng niu nó và đặt vào trong tim, điều xoay vần trong lòng cô lại là câu nói khiến cô hoàn toàn đồng tình mà không chút dị nghị—
Cô ngẩn người, anh tiến sát lại, đặt tập tài liệu trong tay vào lòng bàn tay cô, “Như Di họa xã, chính là tâm ý anh đã ấp ủ từ trước khi về nước, muốn dành tặng cho em.”
Mê Tụng, Mê Tụng.
Anh lặng lẽ đón nhận, chưa bao giờ hỏi một lời.
Tống Mộ Chi không phủ nhận, đôi mắt đen láy ánh lên tia sáng.
Vậy nên, tất cả những gì anh từng dốc lòng vì em, những điều ẩn giấu trong đó, cũng đều là của em.
Nhận được ánh mắt ngầm cho phép của Tống Mộ Chi, cô cẩn thận cầm lấy, rút toàn bộ tài liệu ra ngoài.
“‘Chi’ trong văn cổ có nghĩa là ‘thuộc về’.”
Cô giãy giụa mấy lần mà không thoát, đành để mặc anh làm.
Bầu trời tối sẫm hạ xuống, hoàn toàn bao trùm mọi thứ, bên ngoài cửa sổ sắc màu trầm lặng như mực, càng làm ánh sáng bên trong cửa kính sát đất trở nên rực rỡ hơn.
Cô lặp đi lặp lại những lời ấy, khóe mắt nóng lên, gần như muốn trào ra, cơn sóng trong lồ ng ngực cũng không ngừng dâng trào, từng đợt từng đợt cuộn xiết trái tim.
Hôm đó, sau khi từ Mê Tụng Họa Xã trở về thành phủ Ninh Giang, cô bước đến tủ lạnh lấy một ly nước ép cam quýt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Mộ Chi tự nhiên đỡ lấy cô, vòng tay siết chặt. Anh vốn định cứ thế ôm cô đi vào trong, nhưng khi cúi mắt xuống lại thấy đôi chân trần của cô, giọng lập tức nghiêm nghị: “Không mang dép?”
Cam – Chi – Như – Di.
“……Vòng bạn bè?” Cô cố gắng nhớ lại, chợt sực tỉnh, liền quay sang anh: “À, anh nói cái đó à.”
“... Hửm?” Đôi mi cong của cô khẽ lay động, ánh mắt trong suốt long lanh.
Cô nhảy lên hai cái, rồi chỉ cần bước thêm một bước đã lao thẳng vào lòng anh, hai chân theo phản xạ quấn chặt lấy vòng eo săn chắc.
Ai lại uống kiểu này chứ!
“Dù sao cũng nên mang dép lê.” Anh không đặt cô xuống, chỉ hơi cúi người cầm lấy đôi dép lê họa tiết cam quýt, bế cô đến sofa ngồi xuống, sau đó cẩn thận giúp cô mang vào.
Trong đầu cô không ngừng lặp lại những lời mà Tống Mộ Chi vừa nói.
“………!”
“Thời tiết nóng, không muốn mang.” Cô mặc đồ vừa mỏng vừa nhẹ, nhìn thấy vẻ mặt anh lúc này, cũng chẳng mấy để tâm, “Không sao đâu.”
Vừa bước đến, bóng dáng cao lớn của Tống Mộ Chi đã hiện ra dưới ánh đèn vàng dịu.
Việc hợp tác và học hỏi từ Chương Niên thư xã vốn đã nằm trong kế hoạch này.
“Đáng ghét, đồ Trân Châu.” Cô trách nhẹ.
Nhưng lại luôn đến đúng lúc, ném tất cả cảm xúc về phía cô.
Cam Mật siết chặt túi hồ sơ trong tay, nhìn người trước mặt, lòng dậy sóng nhưng ngay sau đó lại dịu dàng hạ xuống, nhẹ giọng thì thầm, “Anh vốn dĩ là của em mà…”
“Không vào, anh xong việc rồi mới về.” Tống Mộ Chi nói, đồng thời đưa tay nhấc tập hồ sơ lên, nghiêng đầu nhìn cô: “Bài đăng trên vòng bạn bè của em hôm nay là có ý gì?”
Góc sofa trong phòng khách, ánh đèn vàng ấm áp phủ lấy hai người.
“Ừ.” Tống Mộ Chi nắm lấy tay cô, “Trân Châu mà em thích.”
Lời nói lúc này đã pha lẫn sự kích động, trong lúc vung tay, túi hồ sơ trong tay cô vô thức cọ vào áo sơ mi của Tống Mộ Chi.
“Gọi em ngốc thì không chịu nhận.” Tống Mộ Chi nhìn cô như vậy, xoa nhẹ đôi mắt ửng hồng sau khi khóc của cô, rồi nhẹ nhàng nhắc nhở, “Em có từng nghe qua một thành ngữ không?”
Bên trong là một tập tài liệu, không quá dày nhưng cũng đủ tạo thành một chồng giấy.
Thì ra là vậy… Cô còn tưởng anh đang nói đến chuyện gì khác chứ.
Cô lập tức nhảy xuống khỏi sofa, chân trần lao về phía cửa chính.
Chỉ là một chút cảm khái thôi, rằng sắp tới cô sẽ bước vào giai đoạn tự mình chiến đấu, xem như chào đón một khởi đầu mới.
Tiếng ma sát vang lên khe khẽ, Cam Mật lúc này mới nhớ đến thứ anh vừa đưa cho mình.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.