Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 117: Chương 117

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 117: Chương 117


Cùng anh ngắm biển, leo núi, trượt tuyết…

Anh như đang nói về tương lai phía trước của con thuyền này, cũng như đang ám chỉ điều gì khác.

"Đợi đến khi ánh chiều tà lặn xuống, anh sẽ dừng lại."

Người trước nay đã quen kiểm soát mọi thứ trong tay, đến nỗi mỗi lần mua hộp quà nhỏ cũng tính toán số lượng dùng hết một nửa, nay lại sơ suất thế sao?

“Mái kính.”

Bến cảng tư nhân này vốn là vùng biển mà Tống thị tiếp quản từ trước, độ bảo mật cực kỳ cao.

Đối diện chiếc giường êm ái là cửa sổ kính trong suốt.

Cho đến khi mở tủ lạnh, cô thò đầu vào nhìn, sau đó quay lại, đôi mắt sáng bừng lên: "Em biết ngay mà!"

Cam Mật không phục: "Thế sao anh còn làm nhiều món ngon như vậy..."

Chẳng phải là buổi tối sao!

Cam Mật nghe vậy liền xoay người nhìn anh, giọng hơi cao: “Có gì cơ!”

Dù sao cũng chỉ là một cô gái nhỏ, không mãi bận lòng về cùng một chuyện mà xoay vần suy nghĩ.

Mặt biển đầu hè vẫn còn vương chút hơi nóng bị hun nấu cả ngày, từng cơn gió mang theo làn hơi ẩm phả vào da thịt, khiến người ta có cảm giác như bị cơn ngứa vô hình cào nhẹ qua.

Khóe môi anh khẽ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, ngược sáng cúi người sát lại gần, “Nó không cần anh tối nay.”

Cô gái nhỏ chớp mắt: "Vậy mà còn chưa phải sao..."

Lớp vải mềm mại bị cọ xát mà run rẩy, chân váy ngắn đến mức chỉ cần kéo nhẹ liền có thể xé toạc.

Càng gần anh hơn.

Đợi ánh chiều tà lặn xuống...

Chưa kịp phản ứng, Tống Mộ Chi bỗng xoay người đ è xuống, khiến cô giật mình trợn tròn mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chỉ cần thoáng nhìn ra ngoài đã thấy biển cả bao la, nước xanh thăm thẳm, từng đàn hải âu sải cánh lướt qua.

“Có chế độ tự động lái.” Tống Mộ Chi thoáng dừng bước, sau đó quay người nhìn cô.

Lần nữa bị anh bế ngang lên đưa vào khoang thuyền, Cam Mật còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đặt mạnh xuống nệm.

Cửa kính phía trên và hai bên không hề có rèm che, đêm tối bên ngoài sâu hun hút, ánh đèn vàng ấm trong khoang tàu phủ xuống, khiến cô cảm thấy đầu óc có chút choáng váng.

“Chúng ta đang đi đến đâu vậy?”

Tựa như đang xác nhận điều gì, ánh mắt Tống Mộ Chi dần trở nên cuồng nhiệt chưa từng thấy.

Cô gái nhỏ vừa mới bước chân ra đời, đã cảm nhận được áp lực và bận rộn sau khi tốt nghiệp. Có lẽ, cô sẽ không còn dễ dàng có được những ngày tháng nhàn nhã như trước kia. Nhưng dù vậy, cô vẫn mong muốn có vô số khoảnh khắc cùng anh—

Lần cuối Cam Mật đi du thuyền là cùng với Cam Ngân Hợp, sau đó chiếc du thuyền bán lộ thiên ấy nhanh chóng bị anh mang đi tán gái.

Đến lượt Cam Mật ngẩn người, cô ngồi bật dậy trên ghế lười: "Em không tin!"

Chỉ cần là những ngày tháng có anh bên cạnh, cô liền cảm thấy tương lai tràn ngập hy vọng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Được.” Tống Mộ Chi cúi xuống, ánh mắt khóa chặt lấy cô. “Em nói sau này, anh nói được.”

Sau bữa tối, Cam Mật vẫn còn lưu luyến không chịu rời khỏi boong tàu, Tống Mộ Chi dứt khoát lấy một chiếc đệm hơi đặt xuống, để cô nằm lên trên.

Du thuyền vẫn đang tiến ra xa, lướt đi trên mặt nước, trong tầm mắt chỉ còn lại đường chân trời nơi biển và trời hòa làm một.

Lời nói vừa rơi xuống, Cam Mật đột nhiên nhớ lại những màn giằng co trên xe lúc nãy.

Nhìn vào là biết du thuyền của Tống Mộ Chi là loại anh dùng riêng, nội thất bên trong bày trí như một căn nhà thực thụ.

Thấy bộ dáng lười nhác mà tham lam của cô, Tống Mộ Chi liếc nhìn rồi dời mắt đi: "Quà à? Hình như không mang lên."

Anh ôm lấy cô vào lòng, hai tay chống lên lan can, giọng trầm ấm từ phía sau khẽ vọng đến:

“……”

“Muộn rồi.” Tống Mộ Chi kéo cô vào khoang thuyền, “Đã muốn chơi trên du thuyền, sao có thể chỉ một buổi tối?”

Nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trạng vui vẻ của cô, đôi mắt cong cong, cười rạng rỡ: "em rất thích món quà này."

Bước trở lại khoang thuyền, Cam Mật cuộn mình trên chiếc ghế lười sát cửa kính, lười biếng tựa vào, thấy Tống Mộ Chi cũng đi vào, cô liền giơ tay về phía anh: "em mới nhớ ra, lúc nãy hỏi anh có mang quà cho em không, anh nói có, em cũng hôn rồi, quà đâu?"

“……”

Nói rồi, Tống Mộ Chi nhấn nút điều khiển, phần trần trên du thuyền từ từ tách sang hai bên.

Du thuyền dừng lại giữa biển, Cam Mật ngồi trên mép bàn đối diện mặt nước, hai má phồng lên vì nhai liên tục.

Cô định chia cho Tống Mộ Chi một ly, nhưng anh chỉ giơ tay từ chối.

Chiếc du thuyền hai người đang ở hôm nay là mẫu đặt làm riêng của một hãng tàu quốc tế trong hai năm trở lại đây. Khi nâng cấp hiệu suất lên mức cao nhất, nội thất bên trong cũng được mở rộng tối đa, giúp chủ nhân có thể tận hưởng khoảng thời gian thư giãn thoải mái nhất khi lênh đênh trên biển.

Người này tính toán thật giỏi.

Hôm nay, cô ăn mặc rất khác so với thường ngày, rõ ràng là đã cố tình chải chuốt.

Cam Mật bị anh nhìn đến mức tim cũng mềm nhũn, giọng nói vô thức khẽ run: “Mộ Chi…”

"Đương nhiên là không, anh sợ em ở trên thuyền không ăn được gì khác." Tống Mộ Chi vừa nói vừa đứng thẳng dậy, trong tay cầm một chiếc hộp đỏ lớn, sau đó đưa cho cô, ánh mắt sâu thẳm: "Tối nay mở nhé?"

Cam Mật nhìn theo bóng lưng anh, hai má nóng ran như lửa đốt.

Xung quanh tối mịt, bóng dáng anh bao trùm lên cô, che khuất mọi tia sáng le lói từ đáy mắt cô.

“Mộ Chi, sau này chúng ta thường xuyên đến đây nhé.” Cam Mật ngước mắt nhìn anh, trong lòng tràn đầy mong chờ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu tất cả mọi việc đều không có nguyên do thúc đẩy, vậy thì chẳng điều gì có thể đi đến kết quả.

Dằn xuống những suy nghĩ hơi ngượng ngùng, Cam Mật bước vào khoang thuyền, nhanh chóng bị một thứ khác thu hút sự chú ý.

Ở bên anh lâu rồi, nghe mãi những câu trêu ghẹo giữa tình nhân, Cam Mật bỗng nhiên có linh cảm rằng đêm nay e rằng sẽ không dễ chịu gì.

Ánh mắt anh quét qua cô, giọng trầm thấp, “Đã chơi thì phải chơi cho đã.”

Hiện ra trước mắt họ là bầu trời đầu hạ.

Phong cách này, táo bạo hơn trước rất nhiều.

Cam Mật lấy ra hai ly trà sữa quýt từ trong đó: "anh mua lúc nào thế, em muốn uống ngay bây giờ!"

Đột nhiên, cổ chân cô bị nắm lấy.

Tối nay?

Hai người sóng vai đứng đó, lặng lẽ ngắm nhìn thiên nhiên rộng lớn, thì thầm những câu chuyện nhỏ.

Cô lại nghĩ đến một chuyện khác, vừa bị kéo đi vừa thắc mắc: “Anh không cần lái du thuyền sao?”

Ánh mắt sâu thẳm, lấp lánh đến mức chói lọi hơn cả tia sáng len lỏi từ khoang thuyền.

Nhớ lại lời anh nói lúc trên xe, đến tận bây giờ, câu nói ấy thốt lên lần nữa—

Tống Mộ Chi vốn đã lên kế hoạch đưa cô lên thuyền, làm sao có thể quên quà được?

Hơn nữa, nếu thực sự không mang, thì cứ nói không mang, sao lại có vẻ lấp lửng thế này!

Anh chống hai tay bên người cô, từ trên cao nhìn xuống, không chớp mắt.

Chi phí xây dựng lớn, giá trị dĩ nhiên không hề thấp.

Do lực quá mạnh, cả người cô nảy lên vài cái, làm chiếc du thuyền cũng khẽ chao đảo theo.

Chương 117: Chương 117

Tin chắc rằng anh chỉ giấu ở đâu đó, cô gái nhỏ vội vàng nhảy xuống đất, chân trần chạy khắp nơi tìm kiếm.

Chiều tà buông xuống, mặt trời lặn đỏ au như lòng đỏ trứng muối treo lơ lửng cuối chân trời. Ánh hoàng hôn cam rực rỡ xuyên qua tầng không, chiếu rọi mặt biển, làm gợn nước lấp lánh sắc vàng óng ánh.

"Không có đích đến." Anh nói, "Nó là tự do."

Sự vội vã, căng thẳng khi từ chi nhánh nước ngoài bay về ngay trong đêm, cùng với cảm giác yên bình khi chỉ cần trông thấy cô là mọi thứ liền lặng xuống, tất cả hòa quyện vào nhau, khiến khoảnh khắc này như một bí mật vô tận chìm sâu dưới đáy đại dương.

Khi nhận ra tình huống trước mắt, Cam Mật bừng tỉnh, nhận thấy có lẽ mình đã bước lên một con tàu không lối thoát.

Tống Mộ Chi vừa nấu ăn xong, lúc này chậm rãi bước đến bên cô, đầu ngón tay thon dài nhéo nhẹ hai má cô kéo ra ngoài: "Ăn ít thôi, đang ở trên biển, ăn nhiều quá sẽ khó chịu đấy."

Anh ta giống như một con sói đang ẩn nấp trong màn đêm, chỉ chờ cô cất giọng gọi xong liền tao nhã lau sạch dấu vết còn sót lại trên người cô, rồi thong thả phủ lên một lần nữa, nhấm nháp từng chút một.

Nhà họ Cam cũng sở hữu các vùng biển tư nhân trên khắp cả nước, nhưng vì ít khi ra khơi nên du thuyền trước đây rất nhanh bị bỏ không.

Nhưng cũng không thể trách cô nghĩ nhiều, vì mỗi lần bọn họ quấn lấy nhau đều vô cùng điên cuồng.

Chỉ cần có em, vậy là đủ rồi.

Tại sao lại nghĩ ngay đến từ này?

Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, tim cô liền đập nhanh hơn.


Chỉ trong chớp mắt, cô đã bị kéo xuống cuối giường— (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Chỉ vậy đã hài lòng rồi?" Tống Mộ Chi như bị cô chọc cười, bóng dáng cao ráo nghiêng đi một bên, sau đó nửa quỳ xuống, chỉ để lộ đường nét vai gọn gàng, "Trà sữa quýt không phải là quà."

Cam Mật quay lại nhìn, chỉ thấy Tống Mộ Chi đang nửa tựa vào cột buồm, tà áo bị gió biển thổi tung.

Giữa khoảng lặng mênh mông của đại dương, từng đợt sóng vỗ vào thân thuyền hòa thành bản nhạc không ngừng nghỉ, khiến con thuyền khẽ đung đưa, nhưng phần lớn thời gian vẫn vững vàng như đi trên mặt đất.

… Nhấm nháp.

Tống Mộ Chi nhìn cô gái nhỏ trước mặt, cuối cùng cũng chẳng làm gì được cô.

Vì sao ư? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ừm." Tống Mộ Chi khẽ nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng hôn xuống, giọng trầm thấp, "Quà tặng, luôn phải để lại sau cùng."

“Có thể kéo rèm xuống, nhưng nếu em thích thì cứ để vậy.” Thấy cô gái nhỏ giơ điện thoại lên chụp ảnh, Tống Mộ Chi biết cô thích, liền kéo cô qua một bên, “Trên này cũng có.”

Lại trở thành một tiếng thở dài chất chứa vô vàn cảm xúc.

Dù biết là không có khả năng, cô vẫn không nhịn được mà hỏi: “Nếu bây giờ em nói muốn về, anh sẽ đồng ý chứ?”

Cô gái nhỏ không biết nên nhìn về hướng nào trước, xoay vòng một hồi, cuối cùng lại chạy ra boong tàu ngắm biển.

Mà giờ đây… thật ra cô cũng có chút nhớ anh rồi.

Bảo sao khi đó Tống Mộ Chi lại để mặc cô gọi bao nhiêu lần như thế, hóa ra… hóa ra là đợi đến lúc này!

Chạm phải ánh mắt cô, Tống Mộ Chi hơi cúi cằm, chậm rãi tiến lại gần.

Chiếc áo mỏng manh khoác lên làn da trắng mịn như tuyết, từng cử động đều nhẹ nhàng mà mê hoặc.

Khác với những gì cô dự đoán, số lượng du thuyền của Tống Mộ Chi thực sự không ít.

Mọi thứ quanh họ chìm vào bóng tối sâu thẳm, chỉ còn lại bầu trời và biển cả hòa làm một, kéo dài vô tận.

"Cái gì vậy..." Cam Mật lắc lắc tay, nhận lấy hộp, hàng mi dài phủ xuống tạo thành một bóng mờ nhạt trên gương mặt. Bị ánh mắt anh nhìn chăm chú, giọng cô có chút bối rối: "Thật sự phải để đến lúc đó mới mở à?"

Mặt biển sâu thẳm xanh ngắt bị mũi thuyền rẽ đôi, từng đợt sóng trắng cuộn lên hai bên rồi nhanh chóng tan biến.

Bọn họ… tối nay sẽ ở lại trên du thuyền sao?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 117: Chương 117