Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 116: Chương 116

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 116: Chương 116


Hai cái, anh vẫn im lặng.

"Lời cũng bị em nói hết rồi!" Cô gái nhỏ dần nhận ra ý của anh, chẳng biết nghĩ đến cái gì, đầu ngón tay khẽ chọc chọc vào cổ áo anh, "Anh đúng là đồ lưu manh chuyên bóc quýt non!"

Ánh mắt Tống Mộ Chi thoáng chốc trở nên sâu thẳm, sắc màu phản chiếu trong xe càng khiến chúng tối sẫm hơn mấy phần.

"Em đã nói sau này không gọi nữa mà… sao anh lại như vậy…" Cô giãy nhẹ cánh tay nhỏ, nhưng bị giữ chặt đến mức chẳng thể động đậy.

Bỏ qua mọi thứ khác, Cam Mật tự thấy mình hơi quá lời, nên thăm dò gọi anh, "Anh Mộ Chi ."

Chỉ vì bị gọi là lưu manh mà cũng giận đến mức này sao?

Cánh tay rắn rỏi vòng qua dưới đầu gối cô, và trong khoảnh khắc, trời biển trước mắt bỗng chốc xoay tròn—

Mang theo chút tâm tư nhỏ bé, cô cố tình tránh xa phong cách quen thuộc trước đây, chỉ chọn những bộ dáng ôm người, nhẹ nhàng và thoáng mát hơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cam Mật hài lòng gọi vài tiếng, thấy đối phương vẫn thản nhiên tiếp nhận, tinh thần cô lập tức bừng bừng trở lại.

Cô bị kéo xuống xe, rồi lại bị ôm lấy dẫn bước về phía trước. Trong ánh mắt tràn đầy yêu thương của trợ lý Từ, cô bị Tống Mộ Chi nắm tay dắt vào bến tàu nơi du thuyền neo đậu.

Ngừng một lát, cô suýt nữa thì giơ tay thề, "Em không gọi anh như vậy nữa!"

Cam Mật bị dáng vẻ bình thản của anh làm cho bối rối, "Anh còn có thể làm gì nữa chứ..."

Cam Mật bất ngờ bị tập kích, môi khẽ chu lên, giọng nói ngắt quãng bật ra, "Sao vừa gặp đã hỏi mấy chuyện này rồi..."

Chẳng hạn như lúc này, cô vô cùng thức thời mà kịp thời thu hồi lại.

Những cảm xúc đan xen, có lẽ chỉ người đang chìm sâu trong vòng xoáy mang tên Tống Mộ Chi như cô mới có thể thấu hiểu.

Cam Mật nhíu mày, đang tính toán cách nào đó để khéo léo né tránh, thì giọng Tống Mộ Chi chợt vang bên tai.

Chiếc xe vẫn lao nhanh trên con đường ven biển. Cam Mật nhìn anh đột nhiên thay đổi thái độ, tò mò nhìn thêm một lúc, rồi không nhịn được mà vươn tay véo nhẹ anh.

Một cái, Tống Mộ Chi không phản ứng.

Cam Mật mờ mịt nhìn anh, "Quên gì cơ..."

Chiếc xe lao vun vút trên đại lộ ven biển, mà phía trước không xa chính là cửa biển dẫn vào Ngân Giang.

Ánh hoàng hôn vẫn gay gắt, những tia nắng hắt xuống khắc họa rõ ràng đường nét khuôn mặt Tống Mộ Chi.

Tống Mộ Chi nhìn cô sâu thẳm, "Em nghĩ anh định làm gì?"

Cam Mật chẳng hề biết trong lòng trợ lý Từ, vị trí của cô đã được nâng lên mấy bậc. Cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thấy cảnh vật dọc đường hơi xa lạ, lập tức nhận ra điều bất thường, liền quay sang hỏi Tống Mộ Chi:

Nhưng còn chưa nói dứt câu, Tống Mộ Chi đã bật cười khẽ, "Chỉ là muốn bế em thôi."

"Muốn là có ngay?"

Anh nhướn mày hỏi lại, vòng tay siết chặt eo cô, định nhân cơ hội này mà thực hiện một màn hôn sâu ngay tại chỗ.

Khi Cam Mật đang nghĩ có nên gọi liên tục một tràng "Chi Chi" để đánh thức anh chàng "ngủ đông" này, thậm chí còn định nghiêng người tới hôn một cái thơm thơm, thì đúng khoảnh khắc cô cúi người lại gần, Tống Mộ Chi bất ngờ mở bừng mắt.

Nhưng đúng lúc đó, dường như bị ảnh hưởng bởi âm thanh vừa rồi, trợ lý Từ đang lái xe phía trước hơi run tay.

Xe khẽ lắc nhẹ một chút.

Cô còn tưởng là gì cơ...

Cô gái nhỏ lập tức ngước mắt, liếc nhìn người trước mặt— vẫn điềm nhiên, nhưng ánh mắt kiên định khóa chặt vào cô.

"Có thì có, nhưng em có phải đã quên gì rồi không?"

Dù rằng trợ lý Từ phía trước đã hạ tấm ngăn, nhưng trên đời làm gì có chuyện không lọt một chút gió chứ? Những động tĩnh giữa hai người, ít nhiều cũng có thể truyền ra ngoài.

Cam Mật còn đang ngẩn người, xe đã nhanh chóng tiến vào bến cảng tư nhân nơi tàu thuyền neo đậu.

Ánh mắt thâm sâu của Tống Mộ Chi thoáng lóe lên ánh sáng u tối, nhưng chỉ lặng lẽ đưa tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng cọ cọ chóp mũi nhỏ, giọng điềm đạm, "Được."

Cam Mật lập tức phản ứng lại, hai tay chống lên ngực anh, giọng có chút ngượng ngùng, "Không được... Trợ lý Từ vẫn đang lái xe phía trước kìa."

Cam Mật hôn xong liền tiếp lời, cười đắc ý, "Muốn là có ngay!"

Tống Mộ Chi rõ ràng cố ý!

Cô vừa nói vừa nhấc chân lên, nhưng người trước mặt đã hơi cúi xuống, nghiêng người.

Như thể cảm nhận được sự bình lặng kỳ lạ trước cơn giông bão, Cam Mật lập tức thể hiện lòng thành của mình, "Ai nói vậy, em đâu có thích đâu."

Bản tính cô vốn đơn thuần, chẳng qua chỉ muốn thể hiện mặt đẹp nhất của mình trước Tống Mộ Chi, để anh khen một câu, như thế là đủ mãn nguyện rồi.

"Lời đã nói ra thì đâu có chuyện rút lại được." Anh cúi xuống, giọng trầm thấp đầy nguy hiểm, "Tiếp tục đi, cứ gọi như thế đi."

Thế nhưng, khi ánh mắt anh lướt qua người cô, nóng rực như lửa, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai, nhẹ nhàng khen: "Rất đẹp."

"Lần này không gọi anh là đồ lưu manh Tống nữa à?"

Gọi đây là nhận lòng thì thật nực cười.

Từ chuyện tuyển dụng nhân sự cho câu lạc bộ hội họa, những thủ tục tốt nghiệp đã dần ổn định bên phía trường học, cho đến những cách nhỏ nhặt để bản thân thư giãn giữa bộn bề công việc.

"Vốn dĩ không quên." Tống Mộ Chi vừa nói vừa kéo tay cô dẫn vào bên trong. "Muốn đi xem thử không?"

"Ngốc rồi à?" Anh búng nhẹ vào eo cô, "Hay là muốn anh bế em lên?"

Thấy anh vẫn không đáp, cô liền hạ giọng, mềm mại gọi, "Anh Mộ Chi..."

Rồi lại không khỏi có chút thẹn thùng.

"Em còn tưởng anh quên rồi chứ!" Cô nghiêng người tựa vào lan can, tò mò vặn thử, rồi cúi đầu ngắm những con sóng vỡ ra khi du thuyền lướt qua. "Hóa ra anh đã lên kế hoạch đưa em tới đây từ trước rồi."

Ngừng một lát, cô hơi lùi lại, nhìn anh chăm chú, "Anh không thấy em có gì khác sao?"

Cam Mật bị anh bế bổng lên.

"Rốt cuộc cũng nhận ra?" Tống Mộ Chi đưa tay chỉnh lại cổ áo bị cô nhào nặn đến nhăn nhúm, ánh mắt trầm xuống nhìn cô, "Trước đây em cứ nhõng nhẽo đòi đi chơi trên du thuyền, hôm nay có thời gian nên dẫn em đi."

Nghe nói như vậy có thể trông chín chắn hơn một chút, có thể vô tình toát lên chút mị hoặc.

Cô cọ cọ vào phần cổ áo chỉnh tề của anh, mang theo một tia hy vọng nhỏ bé rằng Tống Mộ Chi sẽ không thực sự làm gì mình, cười hì hì.

Vài chiếc du thuyền lặng lẽ dập dềnh trên mặt biển, làn gió đầu hạ mang theo vị muối biển trong lành, hơi se mặn mà.

Chương 116: Chương 116

Cam Mật cố nén nhịp tim đang đập dồn dập, khẽ thở ra một hơi, "Đã bảo là em tự đi được rồi mà."

Nói đi cũng phải nói lại, bất kể ra sao, danh xưng này thật sự khá gây nghiện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thời gian trôi qua nhanh đến vậy, mới đó mà tổng giám đốc đã về nước tròn một năm, đến cả anh cũng quen với sự tồn tại của cô tiểu thư Cam này, dần bị cuốn vào bầu không khí rộn ràng ấy.

Anh suýt nữa thì không ngần ngại thả ra tín hiệu nguy hiểm kề cận rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh khẽ khép mắt, tựa lưng vào ghế, trông có vẻ rất nhàn nhã.

Chỉ trong một giây, nhưng cũng đủ rõ ràng.

Khi buông tay ra, anh cũng không đáp lại nữa.

Cảm giác oi nhẹ của đầu hạ như nổ tung trong không gian xe vốn mát mẻ, lách tách b ắn ra khắp nơi.

Nhưng bảo cô không gọi "Tống lưu manh" thì không thể nào, không gọi trước mặt thì cũng gọi thầm trong lòng!

Nhưng điều mà cô gái nhỏ không biết là, chỉ cần có suy nghĩ đó thôi, tất cả tâm tư đều đã viết rõ ràng trên mặt.

Cam Mật chọc chọc đầu ngón tay nhỏ nhắn của mình, giọng có chút lí nhí, "Làm gì có chuyện đó chứ..."

Trợ lý Từ ở ghế trước đôi lúc cũng cảm nhận được bầu không khí náo nhiệt ấy. Mà khi nghe thấy giọng tổng giám đốc nhà mình thỉnh thoảng vang lên tiếng đáp lại, dù không mang theo quá nhiều cảm xúc, nhưng vẫn khiến anh không khỏi cảm thán.

"Chuyện này thì tính gì là trả hay không chứ, chẳng lẽ đây không phải—" Cô vừa nói vừa chồm lên, in một nụ hôn chóc thật mạnh lên gò má trắng mịn của anh.

Cô mà dám gọi thật, có khi giây tiếp theo đã bị tóm gọn, rồi bị cắn đến mức không còn sót lại gì mất.

Còn có điều kiện nữa à? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Chuyện vừa rồi anh làm với em." Tống Mộ Chi nói xong liền nghiêng người tới gần, gần như áp sát vào chóp mũi nhỏ nhắn của cô, "Có phải em cũng nên trả lại không?"

Hai cánh tay nhỏ nhắn quàng lên cổ Tống Mộ Chi, tầm mắt cô di chuyển theo, những lọn tóc bị gió biển thổi bay phất phơ.

Vẫn không có phản ứng.

Tiếng "chụt" vang lên rõ ràng.

"Em còn tỏ ra ấm ức nữa kìa." Anh khẽ cụp mắt, nhìn cô chằm chằm, "Anh đã nhận tấm lòng của em, vậy mà còn bị em trách móc."

Giống như bây giờ, sau cơn xấu hổ, lại bị lời khen chân thành của anh làm cho hai mắt long lanh ánh nước.

"Thật không?" Giọng anh vẫn bình thản, "Anh còn tưởng em đặc biệt thích cái tên đó cơ."

Thật ra, lời nói ra cũng có thể thu lại được.

Mọi chuyện xoay vần mấy lượt, cô cũng không ngờ lại thành ra thế này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tống Mộ Chi nhìn cô chăm chú hồi lâu, không nói gì.

"Chút xíu đường thế này mà cũng phải bế sao…" Cam Mật đưa mắt nhìn du thuyền, trong chớp mắt liền từ chối ngay, "Em tự đi được!"

Thấy Tống Mộ Chi vẫn nhìn mình không chớp mắt, cô liền túm lấy tay anh, theo đúng suy nghĩ trong lòng mà lắc nhẹ, "Anh nói lần này đi xa sẽ mua quà cho em, có trên xe không?"

Khoảnh khắc đó, Cam Mật tan chảy ngay lập tức.

Dự cảm được bản thân sắp trở thành "búp bê vải" trong tay ai đó, cô gái nhỏ chớp đôi hàng mi dày, suy nghĩ xoay vòng không ngừng.

Dù gì cũng đã sang mùa mới, gần đây cô cùng Lục Uy và Lương Âm Uyển được đưa đến phố Lệ Xá chọn quần áo mới.

Nhìn cô gái nhỏ gần như căng thẳng như sắp ra trận, Tống Mộ Chi bỗng nhiên bật cười.

"Chúng ta không về Thành Phủ Ninh Giang sao?"

"Vậy em gọi nhỏ một chút nhé?"

Cam Mật vội vã tựa lưng về sau, đôi má mềm mại phản chiếu đôi mắt trong veo lấp lánh.

Ngừng một chút, anh hạ giọng, "Cam Cam, ai là người mở miệng trước?"

Trong mắt anh tựa như dòng sông lặng lẽ trôi, sâu thẳm mà lại ánh lên tia sáng u huyền.

Không thể nào.

Nhân viên bến tàu đã được sắp xếp sẵn, vừa buông dây neo, du thuyền hoàn toàn tách khỏi bến cảng. Trong khoảnh khắc khẽ rung lên, con thuyền dần rời xa mặt đất.

Bị bế lên boong tàu, Cam Mật vừa từ trong lòng anh bước xuống, chân vừa chạm sàn đã không đứng vững, suýt chút nữa bị lắc lư đến loạng choạng.

Giờ phút này, anh bảo cô tiếp tục gọi, chắc chắn không có ý tốt gì!

Nói đến đoạn cao hứng, cô bật cười khanh khách, vẻ mặt không chút muộn phiền.

Bàn tay nhỏ nhắn vươn tới, vừa xoa xoa vừa nhéo nhéo trên áo sơ mi của Tống Mộ Chi, bắt đầu kể về khoảng thời gian bận rộn của mình.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 116: Chương 116