Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Tôi Có Mắt Âm Dương

Bệ Hạ Bất Thượng Triều

Chương 56

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 56


Trong tiểu thuyết có đề cập tới việcanhvới mẹ mình có quan hệkhôngđược tốt, nămanhmới mười mấy tuổi bàđãbỏ nhàđi, từ đó chưa quay về lần nào.

anhnhận đượcmộtcuộc điện thoại, đầu bên kia là giọng phụ nữ, ngữ điệu có phần áy náynói: “Thẩm Thuật, là mẹ đây.”

anhnhìncôchăm chú, đôi mắt đen như mực. Bây giờcôvẫnđangngủ, từ góc độ củaanh, có thể nhìn thấy hàng mi dày hơi cong lên củacô.

côtiếp tục kiên nhẫn: “Em là Diệp Tuệ đây,anhnhìn emđi.”

Diệp Tuệ rất kiên nhẫn, lại gọi thêmmộtlần nữa, giọngnóicủacôtruyền vào tai Thẩm Thuật rấtrõràng.

Trong mơ,anhbị nhốt ởmộtchỗ, cửa đóng chặt, làm cách nào cũngkhôngthoát ra được. Ngay giữa khoảnh khắc khianhtuyệt vọng nhất, cómộtai đóđãdịu dàng gọi tênanh.

côcòn chẳng buồnđidép vào, cứ để chân trầnđitrênsàn nhà, mở cửa phòng bước ra ngoài.

Edit: Ngân Nhi

Trong bóng tối yên tĩnh, giọngnóinhẹnhàng của Diệp Tuệ vang lên.

Cuối cùng,anhmở cửa ra, phía sau cánh cửa là gương mặt quen thuộc của Diệp Tuệ, sau lưngcôlà ánh sáng ấm áp, đứng nhìnanhcười.

Những ký ứckhôngvui kia, tất cảđãbiến thành những bóng ma, lặng yênkhôngmộttiếng động khảm vào trong máu xươnganh, cứ nhớ đến là lại thấy đau đớn vô cùng.

- --

anhđitới, chuẩn bị về phòng mình, Diệp Tuệ thử hỏianh: “Thẩm Thuật, tối nay mấy giờanhngủ?”

nóixong câu đóthìanhcúp máy.

Thẩm Thuậtkhôngcòn đập cửa nữa, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm: “Mở cửa ra, đừng nhốt tôi trong này.”

Chương 56

Thẩm Thuật hơi khựng lại, mặc dù người nàyđãrất lâu rồikhôngliên lạc vớianh, nhưng dùđãqua nhiều nămthìanhvẫn nhận ra giọngnóicủa bà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

cônắm chặt tay, kéoanhđi, Thẩm Thuậtđitheo bước châncô, từng bước từng bướcmột.

Diệp Tuệ nhìn về phía Thẩm Thuật,côtiến lênmộtbước, nhìn vào mắtanh. Phòng rất tối nhưngcôkhôngbật đèn,côsợ ánh sángsẽquấy rầy đếnanhlúc này.


côngồi xem TV mà lòngkhôngyên, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, thời gian trôi qua từng giây từng phút, Thẩm Thuật mãi vẫn chưa về.

Rầm rầm rầm!!

Mặc dùanhítnói, nhưng mối quan hệ giữacôvàanhrõràngđãkhá hơn trước rất nhiều, có ngày buổi tối hai người còn ngồitrênsalonnóichuyện với nhaumộtlúc lâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bây giờanhkhôngcó nhà, cảm thấy vắng vẻ hẳn.

Giọngcôrất dễ nghe, tựa như có thể gạt bỏ hết nỗi bất an của Thẩm Thuật.anhnhắm mắt lại, ngủ thiếpđi, nhưng tayanhvẫn nắm chặt taycô,khôngchịu buông ra.

Thẩm Thuật cứng nhắc đứngmộtchỗ,khôngcó phản ứng gì. Hình nhưanhcó nghe thấymộtâmthanh rất quen thuộc, nhưng cũng rất xa xôi, rất nhanhđãtảnđimất.

côchợt nhớ lúcanhnghe điện thoại của mẹ, khi đó thái độ củaanhrất lạnh lùng, lúc cúp máythìlặngđikhôngnóigì.

Mà tối nayanhlại mộng dumộtlần nữa, trở thànhmộtngười bất lực. Diệp Tuệkhôngkhỏi nghĩ đếnmộtkhả năng, Thẩm Thuật bị như vậy, có khi nào là liên quan đến mẹ củaanhkhông?

côkhôngdời mắtđi, cứ chăm chú nhìnanh, ấm giọngnói: “khôngcòn sớm nữa,anhmau ngủđi.”

Thẩm Thuậtkhôngtừ chối.

Đêm nay, Thẩm Thuật mơmộtgiấc mơ.

“Thẩm Thuật, em là Diệp Tuệ đây.”

Mẹanhđãbỏ nhàđitừ khianhcònnhỏ, khiếnanhthiếuđitình thương của mẹ, trải quamộttuổi thơkhôngmuốn nghĩ lại. Mặc dù thời gianđãtrôi qua, nhưng chuyện này vẫn khắc sâu trong lònganh, như hình với bóng.

Thẩm Thuậtkhôngnhúc nhích,anhchỉ nhìn Diệp Tuệ, đáy mắtkhôngcó chút cảm xúc nào. Diệp Tuệ thở dài,côquên mất làanhvẫn chưa tỉnh táo hẳn.

anhcúi đầu liếc nhìn tay mình, tayanhđangbao bọc lấy tay Diệp Tuệ, dưới đầu ngón tay là xúc cảm mềm mại trơn láng.

côkhôngdám nghĩ xem rốt cuộc Thẩm Thuậtđãtừng phải trải qua chuyện gì, chẳng lẽanhđãtừng bị người ta nhốt trongmộtkhônggian kín sao?

Nét mặt Thẩm Thuật cuối cùng cũng có chút phản ứng, đáy mắthiệnlênmộttia sáng rấtnhỏ,anhmở miệng, nhớ tớimộtcái tên quen thuộc trong trí nhớ: “Diệp Tuệ?”

Diệp Tuệ cũng đành phải nằm cùnganh.

Thẩm Thuậtkhôngnhìncô, đáp: “Bây giờ ngủ luôn.”

mộttaycôvẫn nắm tayanh, cúi người xuống ngồitrêngiường, tay kia vỗ lên phần đệm bên cạnh,nói: “anhnằm đây ngủđi.”

rõrànganhchỉ cần kéo tay nắm cửa là có thể ra khỏi phòng ngay rồi, vậy màanhlạikhônglàm thế, chỉ giơ tay lên đập cửa liên tục.

Thẩm Thuật cũng nghiêng đầu nhìncô, hai người nhìn nhau trong bóng tối.

Sau khi cúp máy, Thẩm Thuật vẫn chỉ ngồi yên trong phòng,khônghề biết là Diệp Tuệ đứng bên ngoài.

Đêmđãkhuya, vầng trăng cũngđangnúp sau những tầng mây,khônggian tĩnh lặng, Diệp Tuệđãngủ say.khôngbiết từ khi nào bên ngoài bỗng vang lên tiếng ồn.

Tay Thẩm Thuật khẽ giật, hình nhưanhđãhơi tỉnh, nhưng vẫn chìm đắm trong tâm trạng riêng của mình.

Diệp Tuệ lại quay về nhà lấy đồ, lấy xongđangchuẩn bị rờiđithìlại thấy cửa phòng của Thẩm Thuậtđangmở.

Cáchmộtcánh cửa, Diệp Tuệđãcảm nhận đượcsựtuyệt vọng của Thẩm Thuật. Lúccônghe trực tiếpanhnóicâu này, đáy lòngcôchợt nhói đau.

Diệp Tuệ bước nhanh tới,côhít sâumộthơi, thận trọng đẩy cửa ra, khe cửa dần dần được mở rộng,côcũng có thể nhìn vào trong.

“…”

Sáng hôm sau, Thẩm Thuật còn chưa ra khỏi nhàthìDiệp Tuệđãđilàm rồi.

Đúng lúc này, Diệp Tuệ với tướng ngủ rất xấu từ trước đến nay bất ngờ trở mình, vừa hay lăn luôn vào ngực Thẩm Thuật, khoảng cách của hai người thoáng chốcđãgần hơn.

Tiếng đập cửa cứ thế vang lên trong buổi đêm yên tĩnh, cửa phòng đóng chặt, bên trong là giọngnóiyếu ớt củaanh: “Mở cửa ra, đừng nhốt tôi trong này!”

Đây là lần đầu tiên Diệp Tuệ trông thấyanhlạnh lùng như vậy, tayanhcầm điện thoại rất chặt, toàn thân cứng ngắc, có vẻ nhưkhôngcó thói quennóichuyện với mẹ mình.

Diệp Tuệ mơ màng nghĩ, hơn nửa đêm rồi sao còn có người gõ cửa vậy? Nhưngmộtgiây saucôđãbừng tỉnh, phản ứng kịp trong nháy mắt, Thẩm Thuật lại mộng du rồi.

côkhôngbiết phải làm sao, chỉ có thể thử xem có khiến choanhkhôi phục lại trạng thái bình thường haykhông,côkhẽnói: “Thẩm Thuật, em là Diệp Tuệ đây.”

Chỉ làmộtcâunóibình thường, nhưng lại giống nhưmộtvầng sáng, từng chút từng chútmộtchiếu vào thế giới đen tối củaanh.

anhnhớ lạimộtđoạn ký ức ngắn ngủi tối qua, Diệp Tuệ gọi tênanh, nắm tayanh, ngủtrêngiườnganhmộtđêm…Hai người cứ thế nắm tay nhau ngủ say.

Diệp Tuệ thấyanhkhôngcó phản ứng nên lại gọi thêm lần nữa, giọngnóidịu dàng hơn: “Thẩm Thuật, em là Diệp Tuệ đây.”

Thẩm Thuật cứng đờ người, hô hấp hơi chậm lại, tim bỗng đập nhanh hơn mấy nhịp.

Diệp Tuệ nhìn đồng hồ, bây giờ là tám rưỡi tối rồi, muộn hơn thời gian về nhà mọi ngày củaanhnửa tiếng.

“Thẩm Thuật, em là Diệp Tuệ đây.”

Gương mặtcôgần trong gang tấc.

Thẩm Thuật đứng trong bóng tối, nhìnkhôngrõbóng dáng, ánh sáng từ phòng khách chiếu vào, làm sángmộtgóc trước cửa phònganh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hai người mặt đối mặt, mũi kề mũi, tóc của Diệp Tuệ cũngkhôngan phận mà phe phẩy lên mặtanh.

Diệp Tuệ nhìn cửa phònganh.

Diệp Tuệ bỗng nhiên cảm thấy mắt mình cay cay,côhít mũimộtcái, tiến lênmộtbước,đivào trong phònganh, bước vào trong vùng tối ấy.

Trước đây cómộtngàyanhcũng về nhà muộn, đêm hôm ấyanhmộng du. Hơn nữa Diệp Tuệ lại nghe đượcanhnóichuyện với mẹ lúc sáng nên cũng thấy hơi lo lo.

Thẩm Thuật học theo động tác của Diệp Tuệ, chậm chạp nằm xuống bên cạnhcô. Diệp Tuệ suy nghĩmộtchút, sau đó quay người sang, mặt đối mặt vớianh.

anhtựa nhưmộtảo ảnh trong bóng tối, hư vôkhôngcó hơi thở con người,rõràng Diệp Tuệđangđứng trước mặtanh, thế màanhlạikhônghề nhận ra, ánh mắt cứ đờ đẫn.

côbước đến gần phòng của Thẩm Thuật, tiếng đập cửa ngàymộtrõràng hơn, cũng nhắc nhởcôrằng tâm trạng của Thẩm Thuật lúc nàyđangcực kỳ bất ổn.

Diệp Tuệ nhìnanh,nhẹnhàngnói: “anhđitheo em nhé, đượckhông?”côliếc nhìn,anhkhôngđidép, trờiđangvào thu, cứ đểanhđứng lâu như thếthìsẽốm mất.

mộthồi lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng chuông, Diệp Tuệ thấyanhđãvề, tâm trạng cũng thả lỏng theo.anhcúi đầu cởi giày,khôngnhìnrõsắc mặt.

Thẩm Thuậtđangdần c·h·ế·t lặng theo từng tiếng đập cửa của mình, thế giới bên ngoài cửa chỉ cáchanhmấy bước chân, vậy màanhlạikhôngthể bước ra được.

Diệp Tuệ trở về nhà sau khi kết thúc công việc,côrửa mặt rồi ngồitrênsalon xem TV, bỗng cảm giác trong nhà trống vắng lạnh lẽo,côliếc nhìn xung quanh, lúc này mới pháthiệnlà Thẩm Thuậtkhôngcó nhà.

Cánh cửa đóng chặt này, cũng chính là bóng ma lúc nào cũng bao vây lấyanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong màn đêm yên tĩnh, hai người nằm chungmộtchiếc giường, hô hấp ngàymộtchậm và đều hơn.

Tâm trạng Diệp Tuệđãđược thả lỏng,cônhìn ra là tuy trạng thái củaanhvẫn chưa ổn định hẳn, nhưng bước đầu cũngđãnghe thấycônóirồi.

Diệp Tuệkhôngyên tâm,côdặn dò: “Nếuanhkhôngngủ đượcthìtrước khi ngủ uốngmộtcốc sữa nóng nhé.”

Nhưng Thẩm Thuật giống nhưđangđứng ngược chiều sáng, ánh mắtanhvô hồn, cả người như bị bóng tối bao phủ, ánh sángkhôngthể chiếu vào được.

Có lẽ trong kí ức của Thẩm ThuậtthìDiệp Tuệ hoàn toànkhônggiống những người khác,anhđãmơ hồ nhận rasựlo lắng củacô.

Thẩm Thuật ngồi yênmộtchỗ, tựa nhưđangbị bóng ma bao phủ.

Thẩm Thuật theo bản năng nghe theo giọngnóinày,anhtừ từ quay đầu, nhìn về nơi phát raâmthanh, trông thấy gương mặt của Diệp Tuệ, ánh mắtanhchậm rãi nhìn tập trung vàocô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

côchỉ cònmộtcách này thôi.

côđanggọianhvề.

Đến bên giường,cônhìnanh, chỉ tay vào giườngnói: “anhnằm xuống ngủđi.” Đợi khi nàoanhngủ rồithìcôcó thể yên tâm ra khỏi phònganh.

Diệp Tuệ nhìn vào qua khe cửa mở,anhnóitiếp: “Từ ngày bà bỏ nhàđi, bàđãkhôngcòn là mẹ của tôi nữa rồi.”

Diệp Tuệ thử đưa tay ra, lòng bàn taycônhẹnhàng đặttrêntayanh, cảm thấy được nhiệt độ cơ thểanhcòn lạnh hơn cả đêm thu.

Phòng kháchkhôngbật đèn nên rất tối, Diệp Tuệ ấn công tắc để bật đèn, căn phòng bừng sáng, bóng tốiđãbiến mất, nhưng tâm tư của Diệp Tuệ từ nãy tới giờ vốnkhôngđặt vào chuyện này.

Phảianhnào khác là hun rồi đấy nhưng mà rất tiếc đây lại làanhThẩm của chúng ta)))

Diệp Tuệ nhìn Thẩm Thuậtmộtlúc, biết đây là chuyện riêng củaanh, lúc nàyanhcần được yên lặngmộtmình,côliền lặng lẽ rờiđi.

Thẩm Thuật dừng động tác,anhừmộttiếng vớicôrồi quay người trở về phòng. Diệp Tuệ nhìn bóng lưng trầm lặng củaanh, nhíu mày, hi vọng tối nayanhcó thể ngủ ngon giấc.

Cửa vẫn chưa mở, nhưngcôkhôngvì thế mà bỏ qua, gọianhhết lần này tới lần khác, cố gắng kéoanhra khỏi nơi tối tăm đó.

Thẩm Thuật tỉnh lại từ trong giấc mơ,anhmở mắt ra, trờiđãsáng, ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ, trải khắp sàn nhà.

anhcố gắng khống chếâmđiệu, lạnh nhạtnói: “Có chuyện gìkhông?”

Diệp Tuệkhôngbiết làm vậy có hiệu quả haykhông,côchỉ biết làkhôngthể để choanhcứ tiếp tục như vậy. Trong thời khắc này, Diệp Tuệ muốn dùng cách thức dịu dàng nhất, từ từ kéoanhvề thực tại.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 56