Tôi Có Mắt Âm Dương
Bệ Hạ Bất Thượng Triều
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 112
Diệp Tuệ quét mắt nhìn Thẩm Tu và Thường Huỳnh: “Làm chuyện có lỗithìphải xin lỗi, đạo lý cơ bản này mà hai người cũngkhônghiểu sao?”
côchậm rãinói: “Nhất là khi ở trước mặt tôi mà vẫn còn dámnóidối hết lần này tới lần khác,anhkhôngthèm để người thím này vào trong mắt à?”
Diệp Tuệ sửng sốt vài giây rồi nhíu mày, thái độ hôm nay của Thẩm Tu khác hẳn với ngày thường nhỉ. Trước đây khihắnnhìn thấycô,mộtlàsẽtỏ vẻ lạnh lùng, hai là hếch lỗ mũi lên tận trời,khôngthèm đểcôvào trong mắt.
Khác hẳn với bình thường, nụ hôn này mang tính xâm lược,khôngngừng công thành đoạt đất, khiến chocôchìm đắmkhôngthoát ra được.
Thẩm Tu đỏ mặt: “Là cháu đăng, nhưng mà…”
Thẩm Tu thấy Thường Huỳnhkhôngchịu phối hợpthìcó phần nóng nảy, lạinóinhỏ: “Chúng tađãbàn từ trước với nhau rồi mà?”
Diệp Tuệ nghiêng người lên trước, dâng môi lên hôn vào máanhmộtcái, khoảng cách giữa hai người càng gần hơn, dường nhưkhôngcó khe hở.
Diệp Tuệ ở nhà rất rảnh rỗi,khôngcó phim mới gì cần quay, chỉ ngồi xem phim với đọc tạp chí.
Tiếp theo, Thẩm Thuật bình tĩnh mở miệng, giọngnóicực kỳ ổn định: “Đúng là tôi bậnthật, nhưng quan trọng là, có những con ngườikhôngcần thiết phải gặp.”
hắngọi điện cho Thẩm Thuật, cẩn thận mở lời: “Chú ba, cháu muốn gặp chú, cómộtsố việc chúng ta nên mặt đối mặt đểnóichorõràng ạ.”
Thẩm Thuậtkhôngnóigì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Diệp Tuệ vui sướng nhìn nét mặt ngỡ ngàng của Thẩm Tu, nhưngcôcòn cố ý châm thêmmộtmồi lửa nữa: “Thẩm Tu,anhđãmuốn trò chuyện với chúng tôi thế này, vậy tôi cũng có chút chuyện muốnnóivới hai người.”
Diệp Tuệkhôngcó ý định bỏ qua cho Thường Huỳnhđanggiả chếtmộtbên: “Thường Huỳnh,côkhôngcó gì đểnóisao?”
Sau khi biết Thẩm Thuật chính là tổng giám đốc của Hoa Thụy, Thẩm Tu thay đổi sắc mặt cũng nhanh ghê, bây giờanhtanóiThẩm Thuật là ngườimộtnhà, thế hồi trước saoanhta lại giữ khoảng cách như vậy? Khi Thẩm Thuật bị người tanóilà khắc mệnh, khắc c·h·ế·t hai ngườianhtrai, saokhôngthấyanhta ở phía saunóiđỡ cho câu nào?
Thẩm Tu nhìn Thẩm Thuật, cảm thấy biểuhiệncủa mìnhđãđủ ân cần rồi, bây giờ phảinóivào việc chính thôi.
Thường Huỳnhkhôngcòn cách nào, đành phải gọi lạimộttiếng, lần nàycôtađãnóitorõràng hơn: “Thímnhỏ.”
Tay Thẩm Tu run lên, thầm kêu khổ trong lòng, sao lại gọi tôi rồi, tha cho tôiđibàcôơi.
sựnghiệp của Diệp Tuệđangđà thăng tiến, từ sau khicôvà Thẩm Thuật xác định quan hệ, dường như chuyện gì cũng tiến triển rất thuận lợi, nhưng chung quy vẫn cảm thấy thiếu hụt cái gì đó.
Thẩm Tu mặtkhôngđổi sắc mà nịnh nọt, chỉ muốn thân thiết hơn với Thẩm Thuật.
Thẩm Thuật lập tức hiểu ý Diệp Tuệ, ngữ điệuanhtrầm xuống: “Đúng làkhôngcó thành ý gì cả.”
Diệp Tuệ cười: “Thế mới ngoan chứ.”
Đừngnóiđến việc hồi trước bọn họ và Diệp Tuệ luôn như nước với lửa, mà hôm nay chuyện mua bài cũngđãbị Diệp Tuệ pháthiệnra rồi, có thể duy trì quan hệ ở mức độ nàyđãlà quá ổn.
Diệp Tuệ cầm giấy ăn lau miệng, giọngcôvang lên trong bầukhôngkhí yên tĩnh,nói: “Thẩm Tu.”
Thẩm Tu và Thường Huỳnh vừa nghe Diệp Tuệnóimuốn tính sổ, trong lòng bỗng có dự cảm xấu.
Mùi rượu nồng quấn quanh môi lưỡi hai người, rơi cả xuống cổ áo sơ mi của Thẩm Thuật.
Ha ha, đợi kiếp sauđinhé.
Thẩm Tu lên kế hoạch rất ổn, chuẩn bị thực hành luôn.
Chương 112
anhrất thờ ơ phản bác lời của Thẩm Tu,khônghề nể mặt chút nào.
Thẩm Tu bàn bạc với Thường Huỳnh, chuẩn bị tìm cơ hội mời Diệp Tuệ và Thẩm Thuật ăn bữa cơm, lúc dùng bữa,hắnsẽtỏ ra ân cần niềm nở, cố gắng tạo thiện cảm với hai vợ chồng. Sau đóhắnsẽnóimộtvài lời hay để Diệp Tuệ và Thẩm Thuật dần phá bỏsựphòng bị, cuối cùnghắnsẽnóilời xin hòa giải, Thẩm Thuậtsẽchấp nhận thôi.
Bữa cơm này cuối cùng cũng ăn xong, Diệp Tuệ và Thẩm Thuật ra về, Thẩm Tu và Thường Huỳnh nhìn nhau, cùng thở dàimộthơi.
Sau khi trở về từ Berlin, Hoa Thụy cho Diệp Tuệ nghỉ ít ngày, tất nhiên chắc chắn là do Thẩm Thuậtyêucầu, công việc củacôquá bận rộn, phải chocôcó thời gian để nghỉ ngơi.
Điều duy nhất mà Thẩm Tu cảm thấy may mắn là Thẩm Thuật có rất nhiều tiền, cho nên chắc chắnanhsẽkhôngđể mắt đến gia sản của nhà họ Thẩm, người thừa kế chắc chắn vẫn làhắn.
côcầm lấymộtcuốn bắt mắt nhất có ảnh bìa là ảnhcô, cùngmộthàng chữ lớn nổi bật: “Top 1 trong số những người được khán giả bình chọn là muốn hôn nhất.”
côta vội hô lên, nhưng ngữ điệu vẫn chưa được tự nhiên, giọngnhỏnhư muỗi kêu, cố lắm mới ngherõđược: “Thímnhỏ.”
Thẩm Thuật im lặng vài giây rồi đồng ý, Thẩm Tu thở phàonhẹnhõm.
hắnđãnóixin lỗi Thẩm Thuật, cũngnóirất nhiều lời hay ý đẹp với Thẩm Thuật, nhưng hai vợ chồng họ lại chẳng hề thay đổi thái độ.
Diệp Tuệ liếc mắt nhìn Thẩm Tu Thường Huỳnh, sau buổi đấu giá hôm đó, Thường Huỳnh chắc chắnđãbiết được thân phận của Thẩm Thuật, cho nêncôthậtsựmuốn xem xem bữa ăn hôm nay bọn họ muốn làm gì.
côgần nhưkhôngđể cho Thẩm Tu có thời gian suy nghĩ, hờ hững bắt đầu đếm: “Ba.”
Thẩm Tu tái mặt, Diệp Tuệ buồn cười nhưngkhôngbiểuhiệnra ngoài mặt.
Thẩm Tu đành phải quay đầu nhìn Thẩm Thuật, gượng gạonóimộtcâu: “Chú ba, cháu xin lỗi chú.”
Nhưng tại saohắnvẫn cảm thấykhôngvui nhỉ.
Thẩm Tunóithêm: “Thím xem, kể từ khi thím kết hôn với chú ba, sức khỏe của chú ba cũng ngàymộttốt lên.”
Sắc mặt Thường Huỳnh tái nhợt, cố gượng cười: “Chú ba sao lại khắc mệnh được?rõràng là vận khí của chú ba rất tốt, hơn nữa thímnhỏcũng có số vượng phuthật.”
Diệp Tuệ ăn đượcmộtít, cũng thấy lưng lửng bụng rồi,côđặt đũa xuống, nhìn Thẩm Tu và Thường Huỳnh, thế này màđãkhôngchịu được, còn dám lôi kéo làm quen với Thẩm Thuật?
Mắt Thẩm Thuật vẫn mở,anhthấy gương mặtcôhiệnlênrõràng trước tầm mắt,côrất chủ động cạy mở môianh, chủ động thăm dò vào sâu hơn, mớmmộtnửa phần rượu choanh.
côdừng động tác, ngước mắt nhìnanh, ánh mắt vẫn cònđangmơ màng,nhẹgiọng hỏi: “Đaukhônganh?”
Thẩm Thuật vòng tay mò đến công tắc điện đằng saucô, đèn trong phòng phụt tắt, chỉ còn lại ánh trăng chiếu vào.
Động tác của cả hai đều rất mạnh bạo,mộtđường lùi thẳng về phía vách tường phía sau,khôngbuồn quan tâm đến thiết kế trong phòng khách.
Thường Huỳnh há miệng,khôngphát ra đượcâmthanh,thậtsựrất khó để gọi Diệp Tuệ là thím.
Tiếp theo, Thẩm Tu nhìn Diệp Tuệ, cực kỳ lễ phép gọi: “Thímnhỏ.” Nụ cườitrênmặt còn rạng rỡ hơn ban nãy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cơm nước xong xuôi, quan hệ giữahắnvà hai vợ chồng Thẩm Thuật vẫnkhôngcó bất kỳ thay đổi nào, bữa cơm này coi như vô ích rồi, tại sao cứ ở trước mặt Diệp Tuệ làhắnlạikhônglàm được cái gì như ý chứ.
Có phảianhsay rồikhông?
côcầm chai rượuđãmở, rótmộtly rượu, đưa lên khóe miệng uốngmộtngụm, hương rượu rất nồng.
Thường Huỳnh cũng tưởng là Diệp Tuệ và Thẩm Thuật muốn vềthật, nếu thếthìbữa cơm hôm naysẽkhôngcó ý nghĩa gì nữa rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thẩm Tu sửng sốt, sau đó ngượng ngập cườinói: “Đúng vậy, đúng vậy ạ, chú ba bận rộn nhiều việc, đúng làkhôngcó thời gian để gặp cháu.”
côđangchậm rãi lật xemthìThẩm Thuật đột nhiênđitới, tịch thu luôn cuốn tạp chí trong taycô.
Thẩm Tu phủ nhận ngay: “Làm gì có chuyện đấy! Chú ba chỉ độngmộtngón tay út thôi cũng giỏi hơn cháu rồi.”
Bốn người bấy giờ mới bắt đầu ăn cơm, nhưng Thẩm Tu và Thường Huỳnh chẳng có cảm giác muốn ăn chút nào. Thẩm Tu nhướn mày, sao mọi chuyện lại bị cuốn theo Diệp Tuệ vậy chứ, càng ngày càng trật khỏi kế hoạch củahắn.
Thẩm Thuật khom lưng cúi đầu xuống, hôn lên tóccô: “Được, nhưng em phải hônanhmộtcái trướcđã.”
Diệp Tuệ nhìn vào mắtanh, rất nhanhđãhiểu được,cônheo mắt, môi khẽ cong lên: “Vậythìuốngmộtchútđi.”
Hai người chỉ cảm thấy người càng lúc càng nóng hơn, nụ hôn sâu vẫn được kéo dài.
Thường Huỳnh im lặngthậtlâu,côta hỏi: “Từ nay về sau chúng ta cứ phải làm như vậy trước mặt hai vợ chồng Diệp Tuệ sao?”
Lúc này nhân viên nhà hàngđitới mang trà cho bốn người.
Thái độ ân cần của Thẩm Tuthậtsựkhiến cho người ta nghi ngờkhôngbiết có phải linh hồn củahắnđãbị tráo đổi haykhông.
Thẩm Thuật thựchiệnlời hứa,anhbếcôlên, mỉm cười vớicô,đithẳng lên phòng ngủ.
Diệp Tuệ đụng phải cái bình hoa, Thẩm Thuật đỡ lấy cái bình, vẫnkhôngquên giữ chắc eocô, cảm nhậnsựmềm mại nhẵn nhụi như nước.
mộtgiây sau: “Hai.”
Thẩm Thuật cười: “khôngsao, vỡthìmua lại cái khác, mua mười cái cũng được.”
cônói: “anhnóilà có việc muốnnóivới chúng tôi,khôngbiết là chuyện gì?”
Tẩy trắng sạchsẽ.
Thẩm Tu lòng trùng xuống, quyết định giả c·h·ế·t: “Tin tức gì cơ ạ?”
Diệp Tuệ mới chỉ uốngmộtngụm,rõràng vẫn chưa say, nhưng bịanhhôn thế này lại làmcôcó cảm giác say rồi. Mùi rượu nồng nàn giống nhưmộtmùi hương gây thôi miên, đưaanhvàcôrơi xuống vực sâu lãng mạn.
Đến trước cửa phòng,anhcúi đầu hỏicô: “Phòng em hay phònganh?”
mộtlát sau, cửa mở ra, Thẩm Thuật và Diệp Tuệđivào.
Thẩm Tu lo lắng cực kỳ,hắnbóp chặt tay Thường Huỳnh, làmcôta đau đến mức suýtthìkêu lên.
Vì chỉ khi uống rượuthìtâm trí củaanhvà Diệp Tuệ mới trở nên rối loạn, chỉ cần lòng rối loạn làsẽlàm được những chuyện mà mình muốn làm. Như lần trước hai người uống sayđãchủ động hôn nhau vậy.
Diệp Tuệ vừa địnhnóithìThẩm Thuậtđãlạnh nhạtnóitrước: “Cậunóixem sao tôi phải gặp cậu?”
Diệp Tuệ nhìn Thẩm Tu, giọng điệukhôngnhanhkhôngchậm: “Gần đây tôi có đọc được mấy tin tứctrênmạng, trong lòng cảm thấy rấtkhôngthoải mái, nếu hai ngườiđãgọi tôimộttiếng thím, vậy hôm nay tôi cũngnóichuyện thẳng thắn luôn.”
Diệp Tuệ cố ýnói: “Tôi nhớ là trong bài báo cónói,anhgiỏi giang hơn Thẩm Thuật đúngkhông?”
Thường Huỳnhđanggiả bộ làm người tàng hình cũng run cả tay, suýt làm rơi đũa xuống bàn, Diệp Tuệ nhướn màynói: “Hai người còn bảo Thẩm Thuật khắc mệnh?”
Từng câu từng chữ rấtrõràng lọt vào tai Thẩm Tu Thường Huỳnh.
Có lẽ vì trong phòng tối mịt nên đầu óc cũng hỗn loạn hơn.
Thẩm Tu Thường Huỳnh dám bêu xấu Thẩm Thuật, việc nàyđãđộng đến giới hạn chịu đựng củacôrồi.
Thẩm Tu vừa trông thấy bọn họthìlập tức lôi kéo Thường Huỳnh, hai người đứng dậy ra đón, Thẩm Tu nhìn Thẩm Thuật, cườinói: “Chú ba.”
Nếuđãquyếtthìphải mạnh dạn tiến tới, nếukhôngvới tính cách củacôthìsợ là càng về đêmthìdũng khí củacôsẽcàng tan biến mất.
Thường Huỳnh cũng làm theo Thẩm Tu, gọimộttiếng chú ba.
Thẩm Tu chào xong vẫn còn chưa thấy đủ,hắnhuých tay Thường Huỳnh,nhỏgiọng nhắc nhở: “Em mau chàođi.”
Thẩm Tu biết, nếu hôm nay mìnhkhôngxin lỗithìchuyện nàysẽkhôngthể giải quyết được,hắnhít sâumộthơi, nhìn Diệp Tuệ: “Xin lỗi, cháukhôngnên…”
Diệp Tuệ làm bộ muốn về, Thẩm Thuật cũng phối hợp vớicô, quay ngườiđi.
Diệp Tuệ rộng lượngnói: “khôngsao, tôi cũng rất có kiên nhẫn.”
Diệp Tuệnóitiếp: “anhhãy giải thích cho tôi nghe về mấy tin tức được đăng lên mạng mấy hôm trướcđi.” Nhân vật chính bị bôi nhọ là Thẩm Thuậtđangngồi an vị bên cạnhcôđây, kiểu gìthìkiểucôcũng phải cho bọn họmộttrận.
Diệp Tuệ tựa đầu vào lònganh, co rúc người, giọng nũng nịu: “Thẩm Thuật, em mệt quá,anhbế emđi.”
Ngữ điệu củacôlạnh như băng: “Có chút việc tôi phải tính sổ luôn ngay tại đây.”
Cơ thể hai người lảo đảo, cái bànnhỏbên cạnh cũng lảo đảo theo, bình hoa cổ đặt bêntrêndường như cũngkhôngan phận giống như hai chủ nhân của nó.
Chỉ cần được ở cùngcôthìcó gì mà đau đớn chứ, tất cả đềusẽbiến thành ngọt ngào,anhlắc đầu: “khôngđau.”
Thẩm Thuật lắc đầu,khôngđáp mà hỏi ngược lạicô: “Em nghĩ sao?”
Giọnganhrất dịu dàng: “Em muốn uống chút rượukhông?”
Diệp Tuệ thầm cười lạnh trong lòngmộttiếng,côhướng sang phía Thẩm Thuật, mở to mắt tinh nghịch nhìnanh, cố ýnói: “Bữa cơm hôm nay xem rakhôngthể ăn được rồi, bọn mình nênđivề thôi.”
Diệp Tuệ ngẩn người, ngơ ngác hỏi: “Sao tự dưng lại uống rượu?”
Diệp Tuệ cười khẩy: “Tôikhôngthích nghe người tanóiláo.”
Diệp Tuệ bật cười,mộtgiây sau liềnnóingắn gọn: “khôngcó nhưng nhị gì hết, bớtnóinhảm lại, mau xin lỗiđi.”
Thường Huỳnh: “Chú ba, cháu xin lỗi.”
côrướn người lên kéo cà vạt Thẩm Thuật, lôi ngườianhxuống kề sátcô, sau đó nhắm mắt lại, chủ động dâng lên đôi môi.
Diệp Tuệ mơ màngnói: “Đắt lắm đấy, đừng làm vỡ.”
Hai người đại khái cũng đoán ra được cái cảm giác thiếu hụt kia là gì, nhưng mà chuyện này dù sao vẫn cần cómộtngười chủ động khơi ra trước.
Thường Huỳnh lại bực,cômà có kiên nhẫn? Thế cái người vừa nãy muốn quay ngườiđivề luôn là ai? Tuy nhiên bây giờcôtađangphải lấy lòng bọn họ, có tức giận thế nàothìcũng phải kìm xuống.
Hơi thở ấm áp thuộc về Thẩm Thuật hoàn toàn vây quanh Diệp Tuệ,côbịanhgiữ chặt trong lòng hônmộtcách điên cuồng và mãnh liệt.
“Phònganh.” Diệp Tuệ uốn éo trong lònganh, nắm chặt cổ áo sơ mi củaanh.
mộtcâu giải thíchcôcũngkhôngmuốn nghe.
“…”
côcười nhạt nhìnhắn, chỉ vào Thẩm Thuật: “anhkhôngnênnóixin lỗi với tôi, ngườianhcần xin lỗi là chú ba củaanhkìa.”
Diệp Tuệ lúc này mới mỉm cười, cùng Thẩm Thuật ngồi vào chỗ của mình.
Sau khi Thẩm Tu biết Thẩm tổng của Hoa Thụy chính là Thẩm Thuật,đikèm nỗi khiếp sợ chính là phải suy nghĩ xem làm thế nào để quan hệ giữahắnvới Thẩm Thuật trở nên tốt hơn. Trước giờ có nằm mơhắncũng muốn được bám víu lấy Thẩm tổng, hôm nay biết Thẩm Thuật chính là Thẩm tổng,hắnnhất định phải tận dụng cho tốt mới được.
Diệp Tuệ dừng động tác,côxoay người nhìn Thường Huỳnh,nói: “côvừanóigì thế? Tôikhôngngherõ.”
Trước khi ăn, Thẩm Tuđãlường trước rất nhiều tình huống, nhưng thực tế xảy ra lại hoàn toàn khác với tưởng tượng củahắn.
Thẩm Tu nào dám chọc giận Diệp Tuệ chứ,khôngđợi đến lúc Diệp Tuệ đếm đếnmột,hắnnóiluôn: “Mấy tin tức đó là do quản lý của cháu đăng,khôngliên quan gì đến cháu và Thường Huỳnh hết.”
Thẩm Tu Thường Huỳnh sững sờ, bọn họkhôngngờ là mọi chuyện lại thành ra thế này, Diệp Tuệkhôngthèm giữ lại chút tình cảm nào, thái độ rất cứng rắn.
Thẩm Thuật xoay ngườiđitới chỗ tủ rượu, lấy ramộtchai rượu. Tửu lượng của cả hai đềukhôngtốt, đống rượu quý để trong nhà cũng chỉ là đồ trang trí thôi.
Tiểu Lưu gửi tạp chí đến công ty, cũng gửi đến nhà Diệp Tuệ luôn,côngồitrênsalon,trênbàn trà bày những cuốn tạp chí có liên quan đếncô.
Thẩm Tu cười cứng đờ cả mặt, nhưng cũng chỉ đổi lại lấysựlạnh lùng của Thẩm Thuật, dù miệng lưỡi có linh hoạt thế nàothìlúc nàyhắncũngkhôngbiết phảinóigì nữa.
Đến ngày hẹnđiăn, Thẩm Tu và Thường Huỳnh đến phòng bao trước, vừa ngồi vừa chú ý nhìn ra cửa.
Thẩm Thuật nhìn Thẩm Tumộtcái, cầm lấy cốc nước bên cạnh mình, đáp: “khôngcần, tôi chỉ thích uống nước lọc.”
Diệp Tuệ cười lạnh, mục đích của Thẩm Turõràng quá rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Edit: Ngân Nhi
Diệp Tuệ đầu cũngkhôngthèm ngẩng lên, chỉ chậm rãi giơ ba ngón tay ra: “Tôi đếm đến ba,anhphải cho tôimộtlời giải thích.”
Thẩm Tu thấy tình hìnhkhôngổn, lại dùng lực véo tay Thường Huỳnh, nhắc nhởcôta phải biết lấy đại cục làm trọng.
Phản ứng của Thẩm Thuật lọt vào mắtcô,côcười thầm trong lòng, xem ra cái tính ghen tuông này của chồngcôsẽcòn kéo dài cả đời.
Thẩm Tu tìmmộtlý do để giải thích: “Mấy hôm nay Thường Huỳnh bị cảm nên giọngnóimớinhỏhơnmộtchút, mong thímnhỏbỏ qua ạ.”
Thẩm Tu bất đắc dĩ thở dài: “Có thể duy trì như thế nàyđãlà quá đủ rồi.”
Hai người cùng bật cười, cũng chẳng biết là cười cái gì, cảm giác như hai kẻ ngốc bị rơi vào bể tình vậy.
Diệp Tuệ cắt đứt lời Thẩm Tu: “Đợiđã.”
“Chú ba,hiệntại cháuđãbiết chú là Thẩm tổng rồi. Tại sao hồi trước khi cháu tìm chúthìchú lại tránhkhônggặp cháu? Chúng ta là ngườimộtnhà, hẳn phải giữ vững tình thân chứ ạ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi nhìn thấy trà trong chén của Thẩm Thuậtđãđầy, Thẩm Tu mới nịnh nọt lên tiếng: “Chú ba, chắc chú ngồi xe lâu nên cũng khát nước rồi đúngkhôngạ? Chú uống chút tràđicho đỡ khô cổ họng.”
Thẩm Thuật phối hợp với động tác của Diệp Tuệ, tayanhôm lấy vòng eo mảnh mai củacô, cảm nhận lớp vải lụa của váy ngủtrênlòng bàn tay.
Thường Huỳnh tức điên, tôiđãmuối mặt gọicôlà thímnhỏrồi, saocôcònkhôngchịu bỏ qua hả!!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.