Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 21: Cùng Siu Nào!!!
“Cha, mẹ ơi! Anh hai giỏi quá đi.” Cậu em trai vẫn là khán giả nhiệt huyết nhất, nãy giờ cậu nhóc cố “siu” đến khô cổ họng. Cha của Thành không nói gì, nhưng trên mặt lại có chút tươi sáng.
Cha, mẹ của Thành nhìn thấy người con trai của mình vui vẻ trên sân bóng cũng vui lây, từ lạnh nhạt lúc đầu, cả hai người bọn họ không biết bản thân từ lúc nào đã hòa vào không khí sôi động của trận cầu.
Cậu ta nhận ra bản thân đã sai nặng nề ngay từ lúc này, hào vương trên trận cầu không phải là ghi được bao nhiêu bàn, bao nhiêu kiến tạo mà là cùng đồng đội chiến đấu được đến bao nhiêu.
Nhưng cũng may giữa thế trận khó khăn, hậu vệ đội Đầm Dơi lại chiến đấu quả cảm nên tỉ số vẫn được cố định ở tỉ số 3-3.
Phút thứ 28, một pha t·ấn c·ông trung lộ của đội thành phố được diễn ra, tiền vệ t·ấn c·ông đang tìm kiếm đường chuyền cho đồng đội khi một cái bóng bất ngờ v·út qua người cậu ta, trái bóng vốn ở dưới chân cũng b·ị c·ướp đi.
Sở lúc này quỳ gối xuống, mặt miếu máu nhìn thầy Lâm nói: “Em chỉ là nói xấu Chương, Thành, không ngờ bọn họ thực sự ra tay.”
Cậu ta quay đầu nhìn lại thì chính là Phạm Thành, một tiền đạo lại chạy sâu về dưới sân để thu hồi bóng.
Lại một lần nữa, Thành ở trong vòng cấm đón đường chuyền của Sở đưa tỉ số giảm xuống còn 3-2.
Giờ giải lao, Thành cùng đám bạn vui vẻ cười nói, cả thầy Lâm vốn rất nóng tính cũng là hòa trong những lời nói đùa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương thở ra một hơi, giống như trút đi nỗi giận trong lòng rồi cũng hòa hoãn: “Thôi bỏ qua đi, anh em đá bóng chung với nhau biết bao trận rồi, chắc tại mặt tao với thằng Thành hay cương cương quá.”
Phút thứ mười lăm, bằng một tình huống dạt biên tạt cánh đánh đầu, đội thành phố ghi được bàn thắng thứ hai nâng tỉ số thành 2-1.
“Mày điên rồi à! Dù ghét nhau nhưng cũng là anh em trong đội mà!” Nguyễn Văn Khoa hét lớn vào mặt của Thạch Sở, bàn tay siết chặt nắm đấm, ánh mắt như thực sự muốn ra tay.
Bình luận viên Văn Truyền cầm lấy mic, vội quát lên: “Ôi trời, cơn lốc đường biên, thần gió là đây, Thành lại từ dưới sân bức tốc và bây giờ đang song song với Thạch Sở.”
Không khí cả phòng như nặng lại, tất cả nhìn chằm chằm vào thủ phạm đã khiến cho đội bóng khốn đốn, thậm chí kém chút rơi mất chức vô địch.
Tuy trái bóng gần với hậu vệ đội thành phố hơn nhưng Thạch Sở với tốc độ của mình đã c·ướp được trái bóng trước.
Đáp lại lời thầy chính là tiếng hô “rõ” đồng thanh.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, phút thứ 23, lại là một pha chói sáng của Thành, cậu có một pha sút bóng từ giữa sân, kỹ năng “Nã Đại Bác” kích hoạt cho chân phải của cậu như một khẩu đại bác đưa bóng vào giữa gôn.
Các cầu thủ thành phố nhìn thấy bản thân vừa bị thủng lưới hiển nhiên có tâm trạng khó chịu, bọn họ là đội tuyển được đánh giá cao hơn rất nhiều, mỗi người hôm nay đều mang tâm trạng sẽ khiến cho đối thủ lấy rỗ nhặt banh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Siuuuuuuuuuuuuu….. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đội của thành phố có kỹ thuật tốt đều nhau nhưng khi gặp cặp đôi tốc độ Sở, Thành thì cũng không thể chống đỡ.
Khán giả đội Đầm Dơi nhìn thấy chiến thắng liền đứng dậy ồ lên gào sướng, trong đó có cả gia đình của Thành.
Đội Đầm Dơi hiệp hai ra sân đã thay đổi đội hình thấp xuống thành 3-1-2, với Chương đá tiền vệ, Khoa được một bạn khác thay vào để đá vị trí hậu vệ.
Lúc này, Thạch Sở sau khi nhận ra bản thân cũng đang cười tươi cùng mọi người thì liền sượng lại, cậu ta cuối cùng cũng nhận ra giá trị thực sự ở sân bóng.
Còn hai tiền đạo hiển nhiên chính là Thạch Sở và Phạm Thành.
Sở lúc này ấp a ấp úng, họng như nghẹn lại một chút rồi mới gượng nói được: “Là… lần trước những người ra tay với Thành và Chương là do em xúi giục.”
Bản thân thầy Lâm vốn rất nóng tính, chuyện này là chuyện lớn nhưng lại do cậu học trò mới 13, 14 tuổi gây ra, ông cố gắng kiềm chế bản thân lại nên cũng không muốn nói gì lúc này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai bàn được ghi trong hai phút lấy lại khí thế của đội vốn là kèo trên.
“Ăn mừng kiểu nào.” Thạch Sở vừa chạy vừa quay đầu quát với Phạm Thành.
Thành sau khi ăn mừng mỉm cười nhìn lại kỹ năng mà bản thân vừa mở được không lâu, thứ khiến cậu có tốc độ vượt qua cả cơn gió Thạch Sở.
Phút thứ mười bảy, lại là một đường t·ấn c·ông mẫu mực, tiền vệ t·ấn c·ông đội bạn có một đường chọc khe xẻ nách trung lộ, tiền đạo cánh trái nhận bóng liền nhả ra cho tiền đạo cánh phải tung cú sút trái phá vào cầu gôn, tỉ số được đưa lên thành 3-1.
Hiệp 1 kết thúc với Phạm Thành như hóa thành một ngôi sao lớn giữa trận.
Còn về Thạch Sở, cậu ta tuy lần này chỉ kiến tạo nhưng lại cảm nhận được sự vui sướng mà trước đây chưa từng có, hóa ra đây là cảm giác khi bản thân hòa nhập cùng đồng đội.
Nhưng lúc này Thành lại lên tiếng, phút thứ 18, khi mà đội thành phố có một pha t·ấn c·ông thất bại, thủ môn ném bóng dài cho Thạch Sở.
Tốc độ: + 15%
Banh được đến trước mặt thủ môn, lần này Thạch Sở tự tin tung cú sút, trái bóng va vào cột dọc nhưng lại đổi hướng đi thẳng vào gôn.
Việt Chương chăm chăm khó hiểu nói: “Mày có chuyện gì mà phải xin lỗi?”
Lấy được bóng, Phạm Thành chọc dài lên trên.
[ Vị thần của gió: Cristiano Ronaldo là cầu thủ có tốc độ chạy nhanh nhất lịch sử với kỷ lục bứt tốc 38,6 km/h.
Tỉ số được nâng lên thành 3-3 trước âm thanh “siu” vang vọng khán đài theo động tác ăn mừng của cậu.
Lần này đội thành phố dường như muốn chiến thắng cách áp đảo, họ dâng cao đội hình, hạn chế chuyền ở sân nhà mà là muốn triển khai những lối t·ấn c·ông nhanh.
Thạch Sở đưa bóng chọc lên trên, Thành tăng tốc xẹt lên đón bóng rồi lại nhả về cho Sở.
Những phút cuối cùng của hiệp đấu, đội thành phố lại dâng lên áp đảo liên tục nhằm tìm kiếm lại vị thế. Tuy chỉ là trận giao hữu nhưng đây quyết định bộ mặt của cả đội khi mà biết bao nhiêu thành phần cấp cao đang tham dự.
Các cầu thủ đội thành phố chăm chú nhớ lấy khuôn mặt này, khán giả cũng là bàn luận sôi nổi với tay săn bàn ghi hat-trick.
Trận đấu lại tiếp tục, đội thành phố giận dữ như được tiếp thêm sức mạnh, liên tục ồ ạt t·ấn c·ông.
Hiệp 2 nhanh chóng bắt đầu.
---Phần hay ở chương sau---
Sở nắm chặt tay rồi bất ngờ đứng bật dậy cúi đầu nói lớn: “Thưa thầy, các bạn, đặc biệt là Thành và Chương, em xin lỗi.”
“Haha, mặt mày đúng là đáng đánh.” Khoa chêm thêm lời, không khí nhẹ hẳn.
Nhưng điều này dẫn đến một lỗ hở, chính là dễ bị phản công.
Nhưng không chỉ có mỗi các cầu thủ, khán giả và gia đình là để ý đến Thành.
Điều kiện: Tiêu hao thể lực lớn. ]
Ghi được bàn, Thành kéo Thạch Sở chạy ra đường biên cùng “siu” với khán giả.
Chương 21: Cùng Siu Nào!!!
“Tất nhiên là…”
Thầy Lâm lúc này mới đi đến lấy tay Sở ra rồi đánh vào đó cái “chát”.
Thành và Sở với tốc độ cao, người đập, kẻ nhả. Hai người phối hợp ăn ý khiến cho hậu vệ đội bạn chỉ có thể đứng nhìn để cho hai người vượt qua.
Tỉ số chuyển biến theo hướng không ai ngờ nhất thành 4-3, đội Đầm Dơi được đánh giá yếu hơn lại đang là đội dẫn trước.
Khi lấy được bóng, Thạch Sở liền dốc lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ có Thành là bước đến bên cạnh Sở vỗ vào vai cậu ta rồi nói: “Cậu đã tự đứng ra thừa nhận thì tức là đã biết nhận lỗi, tao và Chương cũng không sao, chúng ta bỏ qua đi, lại một lần nữa là đồng đội, cùng kiến tạo cùng ghi bàn.”
Tăng tốc: + 15%
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.