Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 23: Nguyện vọng của cô: Đại học thành phố Tô (3)
Khi thích một người, điều mong muốn nhất là chúc họ bình an vui vẻ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mang theo lời chúc phúc gửi đến cậu.
“Cậu đã nghĩ kỹ rồi, chọn ban tự nhiên cùng với Cố Dương Thanh à? Điểm tự nhiên của cậu đâu có tốt.” Trần Nam dừng lại, vẫn muốn khuyên Lâm Trầm Thiến về quyết định này.
Cuối cùng, Tống Từ Dụ khoát tay: “Thầy ơi, không cần tìm nữa. Viết của em, chưa bao giờ ở đây cả.”
Mọi người xung quanh cười ầm lên.
“Nam Nam, mau đến đây, thắp nến nào!”
“À, trường phát mỗi người một quyển lịch mừng danh hiệu trường văn minh đấy. Cậu nói, phát khăn giấy còn hơn, tặng quyển lịch này có ý nghĩa gì?”
“Được rồi, được rồi, mọi người yên lặng nào. Tôi hiểu cảm giác nôn nóng muốn về nghỉ hè của các em bây giờ, nhưng lần sau chúng ta gặp lại sẽ là khi lên lớp 11 rồi, đều biết là phải phân ban tự nhiên và xã hội chứ? Tôi phát phiếu chọn ban, các em suy nghĩ kỹ đi, kỳ nghỉ hè này phải cân nhắc thật kỹ, đây là chuyện liên quan đến tương lai đấy.”
Đến khi Trần Vĩ bước vào lớp, cậu mới nhét quyển lịch vào cặp.
“Nào, lớp trưởng, phát phiếu chọn ban. Nhận xong là có thể về nhà.”
“Sao thế? Thi xong mà không vui à?”
Cậu thấy có chút buồn cười, may là thành tích của mình bình thường, chọn cái nào cũng không sao, chỉ là cậu đột nhiên nghĩ đến Trần Nam, nhìn Lộ Hủ trên bục giảng đang phát phiếu chọn ban, không có gì bất ngờ, tên nhóc này chắc chắn sẽ chọn ban tự nhiên.
Trong cuộc sống của Trần Nam, một bước đi sai sẽ không còn đường lùi.
Lộ Hủ khoác tay qua vai Tống Từ Tự, đùa: “Anh Tống, chẳng lẽ thi không tốt hả? Không sao đâu, cứ từ từ mà tiến.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe vậy, cô cười, tay đặt trong túi áo vô tình chạm vào hai tờ phiếu dự thi, ánh mắt chợt sáng lên, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh biếc mà im lặng không nói gì.
“Hóa ra... cậu thật sự thích cậu ấy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đầu tháng sáu, cái nóng của mùa hè lặng lẽ kéo đến.
Trần Nam xé mã số thi ở góc bàn của mình, rồi cẩn thận xé mã số thi ở bàn của Lộ Hủ khi đi ngang qua chỗ cậu đã ngồi.
Cô do dự một lúc, giáo viên coi thi từ hàng ghế đầu tiên xé những mảnh giấy mã số thi, tiện tay vò thành một cục.
Tống Từ Tự cười khẽ, xoa xoa mắt cay xè, nhìn dãy hành lang dài, bóng dáng cô đã biến mất từ lâu.
“Hả? Ghen tỵ gì chứ? Mình mới là người ghen tỵ với cậu đó, thành tích tốt như vậy, mẹ mình suốt ngày bắt mình học theo cậu, tiếc là mình chẳng có năng khiếu học hành gì cả.” Lâm Trầm Thiến kéo dài giọng, đùa với cô.
Trường Nhất Trung là địa điểm thi đại học, học sinh lớp mười và mười một được nghỉ vài ngày.
“Ôi trời, không tầm thường đâu.” Cậu cười chọc ghẹo.
Cô nắm lấy tay Lâm Trầm Thiến, vô cớ thốt lên một câu: “Thiến Thiến, mình thật ghen tỵ với cậu.”
Cậu nhìn vị trí trên bảng sơ đồ, đối chiếu với chỗ ngồi mà Trần Nam vừa xé mất mã số thi:
Hy vọng cậu bình an, vạn sự như ý.
Tống Từ Tự cười theo họ, ánh mắt dừng lại trên quyển lịch.
Trần Nam không thể quyết định được, đôi khi cô có lúc bốc đồng muốn theo cậu vào lớp tự nhiên, nhưng lý trí lại chiếm ưu thế, nói với cô rằng không thể làm như vậy.
Cậu dùng hai tay che mặt, không phân biệt được là đang cười hay đang khóc.
“Tụi mình đã hứa sẽ cùng nhau học tập chăm chỉ, thi vào cùng một trường đại học.”
Cậu vội đáp: “Dạ thưa thầy, em bị rơi viết ở bục giảng, để em tìm.”
Bạn của cô, Lâm Trầm Thiến, luôn là cô gái dũng cảm nhất và sẵn sàng chịu trách nhiệm cho mọi quyết định của mình.
Tống Từ Tự mím chặt môi, bước vào trong nhìn thoáng qua bảng sơ đồ chỗ ngồi trên bục giảng.
Lộ Hủ khoát tay: “Để sau đi, Ôn Dạng hẹn tớ đi xem phim, chưa biết khi nào.”
Về đến nhà, Triệu Lan đã chuẩn bị xong cơm, còn nấu ba tô mì trường thọ.
Trở lại lớp học, nhìn những món đồ trên bàn, Tống Từ Tự nhíu mày, có chút chán nản hỏi người bên cạnh: “Đây là cái gì?”
Trần Vĩ đưa phiếu chọn ban cho Lộ Hủ, cậu đứng dậy nhận lấy bằng hai tay, rồi lần lượt phát cho từng người.
Chương 23: Nguyện vọng của cô: Đại học thành phố Tô (3)
Trong mùa hè oi ả này, cô hy vọng rằng, tất cả những lời chúc phúc này sẽ theo làn gió nóng nhất của mùa hạ, thổi qua bên tai cậu.
Trong kho tàng tri thức của Trần Nam, có vô số từ ngữ để chúc cậu mọi điều tốt đẹp.
Cậu nhìn chằm chằm vào bảng phân ban, tương lai và cậu ấy, cậu sẽ chọn cậu ấy sao ?
“Thế thì tớ cũng chọn theo cậu.”
Tống Từ Tự ngẩng đầu, nhìn gương mặt của Lộ Hủ, Lộ Hủ ngơ ngác không hiểu gì.
Cũng vì thế, mỗi năm sinh nhật của cô, Lâm Trầm Thiến luôn là người vui nhất.
Dù cho điều ước này, cậu cả đời cũng sẽ không biết.
Bên tai Tống Từ Tự vang lên không ít những câu như thế, cậu cầm phiếu chọn ban lên xem, dường như cũng đang phân vân.
Cậu, không thể tự lừa dối mình thêm nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Từ Tự đến cửa phòng thi tìm Lộ Hủ: “Đi thôi, nghe nói gần nhà sách Lão Mặc mới xây sân bóng rổ, thi xong qua đó chơi không?”
Lâm Trầm Thiến về nhà cất đồ, Trần Nam ở trong phòng lấy bài tập hè trong cặp ra, tờ giấy phân ban nổi bật đặt trước mặt cô.
Nghe vậy, Tống Từ Tự trêu chọc: “Hai người bọn cậu thế nào rồi?”
Các học sinh trong lớp hỏi nhau: “Cậu chọn ban xã hội hay ban tự nhiên?”
Nghe câu hỏi của cô, Trần Nam ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt kiên định của Lâm Trầm Thiến, cô thực sự bị lời nói ấy thuyết phục, không khuyên nữa.
Chỉ là, hai lựa chọn này không bao giờ có thể đạt được đồng thời.
Cậu đứng dậy, lắc đầu: “Không có gì, đi thôi.”
Ngày 22 là ngày thi cuối cùng, trước khi ra khỏi nhà, Triệu Lan đặc biệt dặn dò cô: “Nam Nam, thi tốt nhé, hôm nay là sinh nhật! Tối về nhớ gọi cả Thiến Thiến tới nhà ăn cơm.”
Ngày 19 tháng 6, trường Nhất Trung tổ chức kỳ thi.
Nhưng điều cô mong muốn nhất chính là bình an.
Cho đến khi giáo viên coi thi đi xa, Lộ Hủ chạy lại vỗ vai Tống Từ Tự: “Làm gì mà mặt mày ủ rũ thế?”
Lâm Trầm Thiến rất nghiêm túc gật đầu: “Mình đã quyết định rồi, gần đây Cố Dương Thanh đối xử với mình rất lạnh nhạt, mình và cậu ấy điểm cũng không chênh lệch lắm, định khai giảng sẽ cho cậu ấy một bất ngờ!”
Nhìn chằm chằm vào bảng sơ đồ, Tống Từ Tự sững người một lát, rồi chợt hiểu ra. Cậu quay lưng bước ra cửa, lưng đã có chút khom xuống.
Học sinh ở các phòng thi lần lượt ra về, Trần Nam cầm túi đựng bút đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng khóe mắt lại vô tình nhìn thấy mã số thi ở góc bàn.
Triệu Lan tắt đèn phòng khách, cây nến nhỏ được cắm trên chiếc bánh kem, dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn nến, cô nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt vào nhau.
Trần Nam gật đầu, nhiệt huyết của tuổi trẻ, thật nồng nhiệt và quý giá biết bao.
Trên đó in tên lớp, họ tên và mã số thi của cậu.
“Được, được, được.” Tống Từ Tự đáp qua loa, ra vẻ khó chịu vì cậu lắm chuyện.
Lộ Hủ mỉm cười, ném cây bút trong tay cho cậu: “Mình đi vệ sinh, chờ mình.”
Cậu nhìn thấy Trần Nam cẩn thận xé mã số thi, bỏ tờ giấy vào túi rồi bước ra ngoài, đυ.ng phải cậu ở cửa, cô hoảng hốt cúi đầu, chạy rất nhanh.
Buổi thi này cô làm bài một cách rất yên tâm.
Có người vừa cười vừa chọc: “Vẫn là học bá có cái nhìn sâu sắc, tầm nhìn dài hạn.”
Số báo danh xxx9 – Lộ Hủ
Trong những điều ước của cô luôn có cậu, giống như lần cầu nguyện trên núi ngày ấy.
“Này, bạn học, em làm gì đấy? Thi xong thì ra ngoài đi.” Giáo viên coi thi nhìn cậu một cái, nhắc nhở.
Số báo danh xxx10 – Trần Nam
Lộ Hủ cầm quyển lịch lên xem: “Chắc là muốn nhắc nhở chúng ta, quý trọng từng ngày? Học tập chăm chỉ?”
Tống Từ Tự không thể đoán được, tình cảm của cô quá kín đáo, ẩn giấu quá sâu. Nếu không phải vì cậu luôn dõi theo cô, cậu cũng hoàn toàn không thể nhận ra.
Cậu ngồi ngay phía trước Trần Nam, trong buổi thi cuối cùng là môn tiếng Anh, cô làm bài rất tốt.
Do dự một lúc lâu, cô cầm viết lên, để lại một dòng chữ phía sau tờ phiếu của mình, chưa kịp viết xong thì bị Triệu Lan gọi xuống ăn cơm, cô vội vàng cất hai tờ giấy mỏng manh đó vào trong tủ, để dưới cuốn nhật ký.
Ba giờ chiều ngày 22, kỳ thi kết thúc.
Vậy còn cô? Sẽ chọn tiền đồ, hay chọn Lộ Hủ?
Kỳ thi đại học kết thúc vào ngày 9 tháng 6, trường Nhất Trung tham gia vào cuộc bình chọn trường học xuất sắc quý mới, toàn trường được yêu cầu dọn dẹp phòng học và chỉnh đốn tác phong.
Cô cười, nhìn vẻ mặt lo lắng của Trần Nam, ngược lại bản thân cô không suy nghĩ nhiều: “Chuyện này có gì đâu, hơn nữa thành tích của mình vốn dĩ không tốt lắm. Nếu cậu có người mình thích, cậu có muốn ở cùng lớp với người đó không?”
Tống Từ Tự thất thần, cảm thấy buồn bã.
Trên đường về nhà, do ba mẹ Lâm Trầm Thiến có việc đột xuất, cô đã mang hết đồ nặng về nhà từ trước kỳ nghỉ, cùng đi bộ về nhà với Trần Nam, nên cũng không thấy vất vả.
Tống Từ Tự dựa vào tường đợi Lộ Hủ, ánh mắt lướt qua phòng thi, bất chợt khựng lại.
Lộ Hủ ngồi ngay phía trước cô, ánh nắng buổi sáng chiếu vào lớp học, cậu làm bài rất nhanh, viết xong rồi kiểm tra lại mấy lần, sau đó gục đầu xuống bàn nghỉ ngơi.
Nhưng cô lại bị lời của Lâm Trầm Thiến làm lay động.
Mọi người không hỏi cậu chọn tự nhiên hay xã hội, mà hỏi, cậu chọn tương lai hay chọn tớ?
Học kỳ này cô đã tiến bộ khá nhiều, nếu chọn ban tự nhiên, cô có thể sẽ được học chung lớp với Lộ Hủ, nhưng khả năng cao sẽ xếp cuối lớp.
Có ai lại không muốn chọn nơi có người mình thích chứ.
Cô không bao giờ có thể lựa chọn bất chấp tất cả, cũng không thể liều lĩnh chạy đến thế giới của cậu.
Trần Nam đáp: “Con biết rồi mẹ, con sẽ thi thật tốt.”
Lâm Trầm Thiến cười rạng rỡ, mỗi năm sinh nhật Trần Nam, cô chưa bao giờ vắng mặt.
“Chắc là chọn ban xã hội.”
Sở Giáo d·ụ·c thành phố Tô ban hành thông báo, các trường sẽ tổ chức thi chung kỳ thi cuối kỳ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kỳ thi cuối kỳ của trường được phân phòng thi một cách ngẫu nhiên, và trùng hợp thay, cô và Lộ Hủ lại được xếp chung một phòng thi.
Mở cửa phòng ra, thấy Lâm Trầm Thiến đã ngoan ngoãn ngồi bên bàn ăn, vẫy tay gọi cô.
Hai người đi trên phố, vừa nói về chuyện phân ban tự nhiên và xã hội.
Nếu chọn ban xã hội, như lời của Trần Vĩ, cô có thể vào lớp xã hội tốt nhất, thậm chí nằm trong top 10 của lớp.
Trần Nam ngồi ngay sau lưng cậu, mọi hành động của cậu, dù chỉ là dịch ghế một chút, cô đều có thể nhận ra.
Cậu đã chú ý đến điểm số của cô trong mỗi kỳ thi lớn nhỏ, điểm các môn tự nhiên của cô chỉ ở mức trung bình, nhưng thành tích các môn xã hội lại thuộc loại xuất sắc.
Cô nhẹ nhàng gấp hai mảnh giấy lại với nhau, rồi cất vào túi.
Cô đã ước rất nhiều điều, cuối cùng trong tâm trí cô lại xuất hiện hình ảnh Lộ Hủ.
Đứng ở cửa, cậu cười khổ, ngồi xổm xuống cười đến đau cả bụng, cười đến mắt cay xè.
Cậu thiếu niên chống cằm lên tờ giấy thi, bàn rất cứng, khiến cậu không thoải mái lắm.
Giáo viên coi thi từ trong đi ra, lo lắng nhìn cậu: “Bạn học? Em không sao chứ, tìm thấy viết chưa?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.