Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 22: Nguyện vọng của cô: Đại học thành phố Tô (2)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: Nguyện vọng của cô: Đại học thành phố Tô (2)


Bài văn đó cô viết rất trôi chảy, nhưng không ngờ lại giành được giải thưởng cấp thành phố, hơn nữa còn là giải nhất.

Cô bắt đầu mong đợi ngày mai có thể cùng cậu đứng trên cùng một sân khấu nhận giải.

Bên này, Tống Từ Tự chạy thẳng đến bảng tin, vô tình đứng trước bài văn của Trần Nam, cậu ngẩng đầu lên nhìn, bài văn của cô được dán ở vị trí đầu tiên.

Cậu lại nhìn thấy câu kết trong bài văn của Trần Nam, chỉ có một câu:

Toàn bộ bài văn chỉ xoay quanh một ý tưởng chính: Biến cảm xúc bồi hồi ấy thành niềm đẹp đẽ trong tâm hồn, lấy nó làm động lực tiến về phía trước, không cần phát triển thêm, cũng không cần phải có diễn biến tiếp theo.

Những câu chữ này, chỉ cần sơ suất một chút thôi sẽ không còn đúng vị, nhưng cô lại viết cực kỳ khéo léo.

“Đúng vậy, mình đã đọc bài văn của bạn bạn đó, cậu ấy viết rất hay, có đoạn mình còn cảm thấy không viết được bằng cậu ấy.” Từ Uyển gật đầu.

“Trần Nam, cậu giỏi quá, nghe nói giải thưởng này có tiền không ít đâu, nhớ mời tớ với Lâm Trầm Thiến ăn cơm đấy nhé!” Cố Dương Thanh cười mãn nguyện, nháy mắt với Trần Nam.

Nhưng thầy cũng không phải là nhϊếp ảnh gia chuyên nghiệp, chỉ là thầy dạy thể d·ụ·c, chuyên dạy học sinh thể thao, đột nhiên bị kéo qua đây, thầy cũng không rành cái máy ảnh này.

Lộ Hủ lắc đầu, nhìn thoáng qua mấy nam sinh kia: “Đàn ông con trai, đi nói xấu nữ sinh, không biết xấu hổ sao.”

Trần Nam có chút lo lắng, cả đêm không ngủ được.

Cô biết Lộ Hủ đã đạt giải nhì, cô khẽ mím môi, trong lòng lén mừng thầm.

Suốt cả tiết học, cô chẳng nhớ được Trần Vĩ đã nói những gì, cố gắng giữ bình tĩnh để lắng nghe bài giảng, nhưng tim lại đập loạn xạ. Sắp sửa đứng trên sân khấu nhận giải dưới ánh mắt của toàn trường, cô cảm thấy cực kỳ hồi hộp, nhưng khi nghĩ đến việc được đứng cùng Lộ Hủ trên sân khấu, cô lại thấy mong chờ.

Buổi chào cờ diễn ra sau tiết học đầu tiên, Trần Nam nhìn đồng hồ treo tường, bắt đầu cảm thấy sao thời gian trôi chậm quá. Tiết này là giờ Ngữ văn của Trần Vĩ, ông nhấn mạnh khen ngợi Trần Nam, khuyến khích những học sinh học kém Ngữ văn trong lớp học hỏi cô nhiều hơn.

“Nhìn thấy không, người thứ hai, người thứ hai, đó là bạn thanh của mình đấy! Giỏi ghê chưa!” Cô ngẩng đầu lên, không ngừng khoe khoang.

Tin tức này nhanh chóng được giáo viên chủ nhiệm các lớp thông báo tới học sinh.

Tống Từ Tự chụp xong, làm dấu hiệu “OK” rồi trả lại máy ảnh cho giáo viên.

Triệu Ngọc Phương lườm cậu một cái, rồi gọi cậu làm việc.

Tiết học này trong lòng Trần Nam dài đặc biệt, mãi mới hết giờ, cả lớp xếp hàng đi ra sân vận động.

Niềm vui chiến thắng khiến Triệu Ngọc Phương tự hào, giọng nói đầy phấn khích, bà là người đầu tiên vỗ tay chúc mừng hai học sinh đạt giải.

Cố Dương Thanh nghe thấy vậy, liền bắt bẻ: “Cô ơi, trước đây cô đâu có nói về Lộ Hủ như vậy đâu, cô còn khen cậu ta hết lời cơ mà.”

Chỉ là, có thể vì người đó, yêu cả con đường lầy lội, yêu cả gió mưa, thậm chí yêu cả bài toán khô khan, có khi là cùng một người cũng nên.

Dường như bởi vì là cậu, có người yêu luôn cả con đường lầy lội đã cùng nhau bước qua, yêu cả gió và mưa nơi đó, cũng có người bởi vì cậu mà yêu cả những bài toán khô khan, như một hình mẫu và động lực, khiến cô ấy có dũng khí chạy về phía trước, khiến cô ấy muốn trở thành một người tốt hơn.

“Có người bởi vì thích cậu, muốn vì cậu trở nên tốt hơn.”

Ánh mắt Tống Từ Tự lướt lên tiêu đề của bài văn.

Nhưng khi đứng trên sân khấu, chờ đợi nhận giải thưởng, nhìn xuống dưới, một đám đông người đen nghịt khiến cô càng thêm lo lắng, ánh mắt trở nên mơ hồ, không dám nhìn thẳng về phía dưới.

Ngược lại, Lộ Hủ dường như đã quen với những tình huống như thế này từ lâu, cậu đứng thẳng lưng, biểu cảm không có chút gì gượng gạo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sáng hôm sau cô dậy sớm, trước khi ra khỏi nhà còn đứng trước gương, cẩn thận ngắm nghía tóc mình đã buộc gọn gàng, chắc chắn không có vấn đề gì rồi mới đi ra ngoài.

Những học sinh đoạt giải đã xếp hàng sẵn ở hậu trường chờ đợi, hiệu trưởng trên sân khấu vẫn đang liên tục phát biểu khích lệ học sinh. Trần Nam đứng thứ hai, Lộ Hủ đứng ngay sau cô.

Cậu học sinh này trong lớp thầy là đứa nghịch ngợm nhất.

Cả lớp không nhịn được cười lớn, chế giễu Cố Dương Thanh vì cái miệng hay trêu chọc của cậu.

Mấy nam sinh kia giật mình.

“Lộ Hủ, bài văn của cậu lần này tớ đọc rồi, viết hay lắm, nếu không phải do có mấy lỗi chính tả, chắc chắn cậu đã đạt giải nhất rồi.” Từ Uyển xoay người, nói chuyện với Lộ Hủ, chen qua Trần Nam.

Cậu liếc nhìn bọn họ, giọng hơi gắt: “Nhìn gì mà nhìn?”

Ánh mắt anh thỉnh thoảng dừng lại trên người Trần Nam, từ từ theo tầm nhìn của cô, rồi dừng lại ở Lộ Hủ.

“Đi đi đi, Cố Dương Thanh, em có thể ngậm miệng lại không? Nào, đúng lúc lắm, em treo bức tranh của Mạnh Bắc Cáp lên tường đi, ngay bức tường bên cạnh em đấy, treo cao lên, nhanh lên.”

Tống Từ Tự không hiểu tại sao, nhưng cảm thấy mình như bị cuốn vào, vô thức thay thế mình bằng Lộ Hủ.

“Thầy không tin em sao? Em đảm bảo làm tốt mà.” Tống Từ Tự cười, tỏ vẻ tự tin.

“Ai mà biết. Nghe nói cô gái đó là cháu của thầy Trần, có lẽ là quan hệ thân thích thôi.” Một nam sinh thì thầm vào tai người khác, giọng rất nhỏ, đầy bí mật.

Ánh nắng chiếu lên mặt cậu, cậu nhìn kỹ, tiêu đề của bài văn là: “Ánh sáng tôi đang theo đuổi.”

Trần Vĩ cũng không ngờ lần này Trần Nam lại thể hiện tốt như vậy, dù đề bài của cuộc thi khá hóc búa, khó viết.

Hiệu trưởng lên trao giải cho họ, phía dưới vang lên từng tràng pháo tay.

Cậu ngồi xuống ghế, cầm áo khoác vừa cởi, dùng sức vứt mạnh lên bàn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tất cả học sinh giơ cao giấy chứng nhận, thầy nhϊếp ảnh đứng dưới sân, điều chỉnh máy ảnh nhưng loay hoay mãi vẫn chưa chỉnh được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nói xong, cơn giận vẫn chưa nguôi, cậu không thể ngồi yên, đứng lên chạy thẳng xuống cầu thang.

Cậu không phải sự rung động của gió trăng, là mục tiêu, khiến mình sẵn lòng theo đuổi và nỗ lực.

Còn cậu, không cần biết điều đó.

Cậu nhìn qua ống kính máy ảnh, nụ cười giả vờ bỗng đọng lại trên khuôn mặt.

“Chúc mừng bạn Trần Nam của lớp chúng ta, đã giành giải nhất cuộc thi viết văn cấp thành phố. Sáng mai trong buổi chào cờ, nhớ cùng các bạn đoạt giải khác lên sân khấu nhận thưởng nhé!

Ông lướt qua bài văn cô viết, thật sự rất hay, ý tứ sâu xa và đẹp đẽ.

Về lớp, Tống Từ Tự nghe các nam sinh trong lớp bàn tán xôn xao: “Cái người lớp 5 đoạt giải nhất đó là ai nhỉ? Hình như tên Trần gì đó, giỏi ghê ta, ngang tầm với Từ Uyển luôn ấy!”

Bị Cố Dương Thanh chọc nhẹ vào tay, cô ngơ ngác “à” một tiếng, rồi gật đầu liên tục như gà mổ thóc.

Tống Từ Tự nhắc nhở thêm một lần: “Tất cả mọi người, nhìn vào ống kính này, đừng nhìn lung tung.”

Giọng nói của cậu lọt vào tai cô, cô không dám nhúc nhích, nhưng trong lòng như có một ngọn lửa ấm nóng, phá tan lớp băng dày.

Chương 22: Nguyện vọng của cô: Đại học thành phố Tô (2)

Đa phần tiếng vỗ tay và lời chúc mừng đều dành cho Mạnh Bắc Cáp, chỉ có một số ít là dành cho Trần Nam. Dù sao cô vốn là một người vô hình trong lớp, đột nhiên một “người tàng hình” lại đạt được giải thưởng lớn, khiến nhiều người không khỏi ngạc nhiên.

Ánh mắt Tống Từ Tự trở nên trầm ngâm, cậu quay đầu, không muốn nhìn cô nữa.

Cậu khẽ thì thầm đọc hai câu trong đó: “Có người bởi vì là cậu, yêu cậu muốn đến gần cậu.”

Cuối cùng cũng đến lúc bọn họ lên sân khấu nhận giải. Khi Trần Nam bước lên sân khấu, cô liên tục thở nhẹ ra, cố gắng làm dịu nỗi lo lắng.

“Cũng xin chúc mừng bạn Mạnh Bắc Cáp của lớp chúng ta, đã giành giải nhì trong cuộc thi vẽ. Hôm nay lớp chúng ta toàn tin vui. Nào, vỗ tay chúc mừng các bạn nào!”

Sự chú ý của cậu khác người, những câu trích dẫn tinh tế trong bài văn không thu hút được cậu, cậu chỉ để ý đến một vài đoạn chuyển ý của cô.

Lộ Hủ thì cao nhất, không cần đứng trên bậc thang, được đặt ở vị trí chính giữa hàng đầu tiên.

Từ lúc Triệu Ngọc Phương công bố tin này đến giờ, Trần Nam vẫn đờ đẫn.

Trên bục nhận giải, sau khi cầm được giấy chứng nhận, giáo viên yêu cầu các học sinh xếp hàng ngay ngắn để thầy nhϊếp ảnh chụp một tấm hình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cả lớp cũng vỗ tay theo, các bạn nữ xung quanh Mạnh Bắc Cáp thì đã chen chúc lại bên cạnh cô, còn hăng hái hơn cả người chiến thắng.

Lâm Trầm Thiến đứng dưới sân vận động nhìn lên sân khấu, thấy Trần Nam, cô cười rạng rỡ.

Bài văn viết rất hay, nhưng Tống Từ Tự không thể nói ra chỗ nào hay, chỉ đứng đó lặng lẽ đọc.

Nghe như là nhắc nhở ai đó, Trần Nam cuối cùng cũng phản ứng, vội đứng thẳng người, máy ảnh “tách” một tiếng, tấm ảnh đã được chụp.

Cố Dương Thanh không để ý đến nhóm con gái kết bè kết cánh kia, ngồi bên cạnh Trần Nam, vỗ tay dõng dạc và vang dội, rồi tựa lưng ra sau, nháy mắt với Trình Hạo Khắc và vài người khác.

Giống như một chú chim yêu tự do, sau khi gặp gỡ cậu, nó bỗng nhiên sẵn lòng dừng lại.

Trần Nam khá thấp, bên cạnh là bậc thang năm tầng của dàn đồng ca trường, cô được sắp xếp đứng ở bậc thứ ba, phía ngoài cùng.

“Lão Trình, nể mặt tí nào.”

Trình Hạo Khắc bị cậu nhìn đến cứng họng. Gần đây cậu luôn muốn gây khó dễ cho Trần Nam, nhưng đều bị Cố Dương Thanh khuyên ngăn, cậu vừa bất đắc dĩ lại không thể không nể mặt, nên miễn cưỡng vỗ vài cái lấy lệ.

Trong ống kính, ánh mắt của cô luôn dõi theo hàng đầu tiên, không hề nhìn vào ống kính.

Với cách xếp hàng này, chỉ cần cô hơi nghiêng đầu là có thể thấy rõ cậu, tầm nhìn không bị ai che khuất.

“Em chắc làm được không?” Thầy Cố quay lại, giọng nghi ngờ.

Chỉ là, chẳng ai nhớ rõ tên của Trần Nam.

Được đứng chung trên sân khấu với cậu, không còn phải lén lút dõi theo cậu từ xa trong đám đông như trước nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cậu là nơi xa xăm, là mục tiêu, là phương hướng mà mình sẵn lòng nỗ lực vì nó.

Lưng cô cứng đờ, mím chặt môi, cúi đầu nhìn mũi chân mình, không dám nói lời nào.

Lộ Hủ nhìn ra ngoài cửa sổ, Tống Từ Tự đã chạy xa, cậu không hiểu nổi cậu ấy lại bị làm sao.

Có lẽ đây chính là cốt lõi của bài văn này, đối diện với rung động chưa trưởng thành của tuổi trẻ một cách lý trí.

“Lộ Hủ, Tống Từ Tự bị sao vậy?” Từ Uyển ngồi cạnh Tống Từ Tự, cũng bị dọa cho hoảng sợ, ngơ ngác hỏi Lộ Hủ.

Nhưng Tống Từ Tự vẫn nghe thấy, vốn dĩ tâm trạng đã không vui, nghe thấy câu này càng khó chịu hơn.

Cậu tiến tới, dưới ánh mắt bán tín bán nghi của giáo viên nhận lấy máy ảnh. Cậu tỏ ra rất chuyên nghiệp, ho khan vài tiếng: “Khụ khụ, mọi người nhìn vào ống kính này nhé.”

Những nam sinh kia bị Lộ Hủ nói một câu, cảm thấy ngại ngùng, rón rén quay lại chỗ ngồi, không dám nói thêm lời nào.

Sự rung động tuổi thanh xuân, mỗi người đều có cách đối diện khác nhau với tình cảm, nhưng cô đã chọn cách đối diện lý trí, không cần để đối phương biết.

Trần Nam liếc nhìn bức tranh của Mạnh Bắc Cáp, thực sự rất có cá tính.

Lễ trao giải kết thúc, bài văn đoạt giải nhì và nhất được công bố trong bảng tin của trường.

Triệu Ngọc Phương thông báo tin vui này tới lớp 5.

Cậu tự cười nhạo bản thân, lại nghĩ rằng Trần Nam thực sự rất giỏi.

Cậu thiếu niên không có phản ứng gì, chỉ cười nhạt quẹt mũi, chạm vào nốt ruồi: “Mình thấy giải nhì cũng được mà.”

Tống Từ Tự là ủy viên thể d·ụ·c, đứng đầu hàng của lớp, cậu kiễng chân nhìn tình hình rồi nhìn về phía Lộ Hủ và Trần Nam trên bục. Cuối cùng không kìm được, cậu lên tiếng: “Thầy Cố, hay để em thử nhé?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: Nguyện vọng của cô: Đại học thành phố Tô (2)