Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Thanh Đồng Tuệ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 330: Nhà nào mới có bản lĩnh như vậy?
“Vừa rồi ta có ghé qua Thuận Thiên phủ, nghe nói gần đây đại nhân dính chút phiền phức, nên thuận tiện cầm theo mấy bản trạng tố cáo đại nhân.”
Chẳng bù cho lệnh tôn, Cận lão tiên sinh, năm xưa đâu có may mắn như vậy.”
Nàng nhíu chặt mày:
Lẽ nào… số quân hưởng kia thật sự do nội tổ phụ nuốt trọn?”
Nếu không phải do người ngoài đưa vào, thì chỉ có thể là chính hắn đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Thuộc hạ được phái đi, trước lúc trời sáng đã nắm rõ mọi động tĩnh trong ngoài nhà họ Cận, trình tấu đầy đủ trước mặt Hạ Bình.
Nếu thực sự là uống thuốc độc, vậy thuốc từ đâu mà có?
Nhìn Hạ Bình khoanh tay đứng ngắm bốn bức tường, hắn liền dè dặt cười cười, bước đến hỏi:
…
…
Chương 330: Nhà nào mới có bản lĩnh như vậy?
Hạ Bình vuốt cằm, mỉm cười:
Dẫu vậy, cũng chính nhờ Nghiêm Lương ra mặt, nàng mới không bị Nghiêm phu nhân lập tức viết hưu thư.
Thiên hạ ai chẳng biết, Cẩm Y Vệ chỉ nghe lệnh Hoàng thượng, mà hễ bị bọn họ hỏi thăm cửa nhà, thì tuyệt chẳng có việc gì tốt.
“Hắn nhắc tới ba mươi vạn lượng quân hưởng, lại nói nội tổ phụ c·h·ế·t vì uống thuốc độc.
Hồi lâu sau, hắn mới phất tay:
Hạ Bình đứng chờ giữa tiền viện, ôm quyền chào.
“Đại nhân nếu không tin, cứ việc tra xét.
Thư phòng nằm cạnh tiểu hoa viên, quả thực khá yên ắng.
Nghiêm Lương từ nhỏ chịu ảnh hưởng của ông bà, tin rằng phu thê vinh nhục có nhau.
“Biết rồi.”
Ngay cả Hoàng thượng cũng đã khoan dung, cho phép hạ quan tiếp tục ở lại quan trường.
Cận Vận lòng run như cầy sấy:
Nghe đến đây, tim Cận Vận lại nhảy thót lên.
Hạ Bình nhìn chằm chằm vào hắn, lại chậm rãi nâng chén trà: “Quân hưởng là ngân lượng nuôi quân, giữ yên xã tắc.
“Năm đó sự việc phát sinh, triều đình tra xét Cận gia tới lật tung ba thước đất, số bạc kia tuyệt đối không ở trong nhà.
Chỉ cần hưu thư chưa hạ, mọi chuyện đều còn cơ hội xoay chuyển.”
Vậy thì rốt cuộc nó đi đâu?”
Hiện tại, khó khăn nàng đối diện, đâu phải mấy câu nịnh nọt trước mặt cha mẹ chồng là có thể hóa giải?
“Không thể nào!”
Trừ phi, hắn đã sớm biết, mình sẽ gặp phải một biến cố lớn.
Rời khỏi cửa lớn nhà họ Cận, Hạ Bình một mình giục ngựa đi đến đầu ngõ, dùng ám hiệu gọi ra mấy tên cẩm y vệ:
“Án này năm đó đã kết luận rõ ràng, Cận gia cũng chịu đủ hình phạt.
“Vừa rồi Hạ Bình nói vậy là có ý gì?”
Nói rồi, không thèm để tâm đến nàng nữa, vội vã chạy ra ngoài đón người.
Mà đêm nay, kẻ mất ngủ không chỉ có Nghiêm phủ và Cận phủ, mà còn có cả Cẩm Y Vệ.
“Vậy thì, cáo từ.”
Cận Vận vịn lấy bàn đứng dậy:
“Hạ quan chức nhỏ quyền mỏng, chỉ lo xử lý chút việc vặt vãnh hàng ngày, tạm thời còn kham nổi.”
Nghĩ vậy, nàng cũng chẳng buồn nghe thêm, chỉ lặng lẽ gật đầu vâng dạ.
Cận thị nhìn cha mẹ, lo lắng hỏi:
Những năm qua, hắn vẫn tín nhiệm và lệ thuộc vào nàng.
Thuộc hạ chầm chậm thuật lại rõ ràng cả nghìn lời, Hạ Bình lặng lẽ nghe, không hề ngắt lời.
Tại nhà họ Cận, Cận Vận và Cận phu nhân đang dặn dò Cận thị trước khi nàng lên đường về Nghiêm phủ: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thử hỏi, một kẻ áp lương bình thường, sao phải thủ sẵn độc dược bên người?
“Thư phòng của hạ quan tạm coi là thanh tĩnh, mời đại nhân.”
Ngay cả sau khi Cận Tử Diệu về phủ, bên đại nhân Nghiêm cũng chẳng gửi lấy một lời trách phạt.”
“Nói bậy bạ gì đó!”
Cận Vận ôm một bụng lo sợ quay về thư phòng, vừa ngước mắt đã thấy Cận thị từ sau bụi hoa bước ra.
Cận thị theo sát sau, đóng cửa lại:
Người được phái sang Nghiêm phủ mang tin về, thuật lại nguyên lời của Nghiêm Lương, khiến trái tim đang treo lơ lửng của Cận Vận cuối cùng cũng tạm yên xuống.
Cận Vận không dám rời nửa bước, nhưng chờ mãi, chỉ thấy Hạ Bình bỗng nhiên dừng chân, cười nhạt một tiếng:
Nếu nói còn chút hy vọng, thì người duy nhất nàng có thể trông cậy, chính là Nghiêm Lương.
Cận thị đứng ngẩn ra một thoáng, rồi cũng không nhịn được, len lén đi theo.
Ánh mắt Hạ Bình sâu thẳm:
Phụ thân hạ quan dù có sai, nhưng đã mất đi một đứa con, lại còn cả tính mạng của chính mình.
Hắn nâng tách trà, liếc nhìn men sứ, sau đó mới chậm rãi nhấp một ngụm.
Cận Vận nhìn ra sau lưng hắn, thấy chẳng hề có cẩm phục tiểu giáo theo cùng như mọi khi, trong lòng bất giác càng thêm bồn chồn, vội hoàn lễ:
Cận Vận nghe vậy, bụng càng như có mèo cào, vội vàng vén áo dẫn đường:
Cận Vận cẩn trọng chọn từ:
Đó là nhà họ Thẩm sợ tội dùng hình quá mức, nên mới bịa ra chuyện uống thuốc độc để che đậy sự thật!”
“Năm đó, lệnh tôn làm thất thoát quân hưởng, bị Thẩm Thái úy áp giải vào đại lao, chưa qua ba ngày đã tự vẫn trong ngục.
Theo lời quân y khám nghiệm tử thi, ông ta nuốt độc tự sát.”
Hạ Bình tiếp tục nói:
Hạ Bình cúi đầu, liên tiếp uống hai ngụm trà, sau đó đặt chén xuống, hai tay chắp sau lưng, thong thả đi một vòng quanh phòng.
Hạ Bình cười nhạt: “Tại hạ có vài điều muốn thỉnh giáo đại nhân, không biết có thể tìm nơi yên tĩnh nói chuyện không?”
“Hạ Bình cớ gì đột nhiên tới cửa?”
Không rõ đại nhân hôm nay vì cớ gì lật lại chuyện cũ?
Chỉ là, thái độ cứng rắn của Nghiêm phu nhân hôm qua, khiến tia hy vọng trong lòng nàng mờ mịt vô cùng.
Nội tổ phụ nào có lá gan lớn như vậy, cũng đâu có bản lĩnh ấy!
Nhưng đến đoạn cuối, lông mày đã nhíu chặt.
“Cận đại nhân.”
“Cận đại nhân, việc ở vận hà dạo gần đây thuận lợi chứ?”
Cận Vận giận dữ quát lên, rồi vội vàng liếc nhìn bốn phía, sau đó sải bước vào phòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ba người vừa bước ra tiền viện, đã thấy người gác cổng hớt hải chạy đến bẩm báo:
“Đại nhân công vụ bận rộn, hôm nay ghé qua hàn xá, không biết hạ quan có thể được sai bảo điều gì?”
Cận Vận phủ nhận ngay lập tức, “Rõ ràng phụ thân ta vì thương tích quá nặng, lại bị Thẩm Thái úy tra khảo cực hình đến c·h·ế·t!
Hắn dừng lại, liếc nhìn đối phương một cái, rồi nói tiếp:
“Quý khách quý khách!”
“Mời đại nhân ngồi.”
Dù chỉ tham một hai lượng, cũng là tội nặng.
“Lập tức truyền gọi quan khám nghiệm tử thi tới phủ, sau đó theo ta đến thẳng nghĩa trang nhà họ Cận ở ngoài Tây thành!”
Cận thị nghe xong, lại u sầu suốt cả đêm.
“Hạ Bình đã tìm tới cửa, phụ thân còn muốn giấu sao?
Mới chỉ tám năm, thi thể Cận Hoài rốt cuộc có trúng độc hay không, đào mộ kiểm nghiệm liền biết rõ.
Cận Vận bị hỏi tới đường cùng, đành nghiến răng xoay người:
“…Tóm lại, Cận thị tuy bị đưa về nhà mẹ đẻ, nhưng đến lúc này, Nghiêm gia vẫn chưa có thêm động thái nào.
Huống hồ ba mươi vạn lượng, nếu thực sự rơi vào tay Cận gia, chỉ e đủ để tru di tam tộc rồi.”
“Có điều, mỗi lần đều có thể hóa nguy thành an, đủ thấy đại nhân vận khí không tệ.
“Đại nhân nói đùa, những thứ này toàn đồ giả, bày biện cho có dáng vẻ thôi, để thêm chút nhã hứng.”
“Cẩm Y Vệ?!”
Thuộc hạ cúi mình lui ra, Hạ Bình uống cạn chén trà nguội lạnh trên bàn, sau đó cầm lấy roi ngựa đứng dậy.
Huống hồ, Nghiêm Lương hôm qua lạnh lùng đuổi nàng về nhà, chứng tỏ tám năm tình nghĩa phu thê, hoàn toàn không thể trở thành chiếc phao cứu mạng.
Cận thị làm dâu trưởng Nghiêm gia đã nhiều năm, từng trải qua sóng gió, những lẽ này nàng đương nhiên hiểu rõ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dù sao, đầu óc hắn so với Nghiêm phu nhân, vẫn đơn giản hơn nhiều. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vào phòng rồi, đợi trà nước dâng lên, Cận Vận lập tức sai lui toàn bộ hạ nhân.
“Thảo nào, nếu thật sự quá bận rộn, e rằng đại nhân chẳng có nhàn tâm nghiên cứu thư họa cổ ngoạn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vì thế, thay vì hao tâm khổ tứ lấy lòng cha mẹ chồng, chẳng bằng đặt cược toàn bộ vào Nghiêm Lương.
Với bản lĩnh của Cẩm Y Vệ, tin rằng tất sẽ có công đạo.”
Ví dụ như lần trước, nàng chỉ cần nói một câu, Nghiêm Lương đã lập tức đi tìm Nghiêm Cừ về.
“Ngươi đã biết Cận gia không có bản lĩnh đó, vậy theo ngươi, là nhà nào mới có bản lĩnh ấy?!”
“Cẩm Y Vệ Hạ Chỉ huy sứ cầu kiến lão gia!”
“Xem ra, những năm đại nhân tại chức, kết oán cũng chẳng ít.”
“Đến nơi, nhất định phải qua thỉnh an mẹ chồng, dù có gặp được hay không, cũng phải giữ thái độ khiêm nhường.
Cận Vận hít sâu, chậm rãi ngồi xuống.
Vợ chồng Cận Vận đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh đuổi nàng:
Cả ba cha con đều sững sờ ngay bậc cửa.
Hạ Bình khẽ gật, đặt chén trà xuống, tay chỉ sang bên cạnh:
Hạ Bình xoay người, thong thả ngồi xuống ghế:
“Con cứ đi đi, chúng ta ra nghênh khách.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.