Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 329: Hắn nào phải thiện nhân?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 329: Hắn nào phải thiện nhân?


Lục Anh từ tốn đứng thẳng dậy: “Con dâu không hiểu ý mẫu thân…”

“Đã muốn hưu, cớ sao lại thả về nhà mẹ đẻ?”

Thiện nhân nào lại bức bách một nữ nhi ra tay hại chính thân mẫu mình?

Nghiêm phu nhân nhìn nàng thật sâu, hồi lâu mới đặt chén trà xuống:

Lý ma ma cũng khó hiểu: “Có lẽ đại công tử niệm tình phu thê, không đành lòng tuyệt tình.”

Đến lúc trời sập tối, rốt cuộc đợi được hai người trở về, nào ngờ con gái cũng theo về cùng.

Lục Anh quả quyết phủ nhận, khóe môi vương nét cười lạnh: “Người tưởng hắn là thiện nhân sao?”

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn là sai người nhân danh Cận thị, đưa mấy bộ y phục trẻ con sang phủ họ Nghiêm, đích thân giao cho Nghiêm Lương.

Đứa con bất hiếu này, ngày thường nhìn thì lanh lợi, nào ngờ tới lúc then chốt lại hồ đồ như thế!”

Chương 329: Hắn nào phải thiện nhân?

“Là ý của con.

Người nhà họ Cận sợ hãi gật đầu, vội vã lui đi.

“Ta đã hạ lệnh, từ mai trở đi, ngươi thay Cận thị bên cạnh ta xử lý việc nhà.”

“Bảo đại thiếu phu nhân ngày mai trở về lấy vài bộ quần áo, sau đó không đến đón, cũng không cho quay lại.”

“Nghe nói mẫu thân ngươi định nghiêm trị nhà họ Cận, lại bị ngươi ngăn cản. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nghiêm Thuật vốn định chất vấn một phen, thấy bà ta quyết tuyệt như vậy, ngược lại không tiện nói thêm, chỉ hờ hững liếc một cái:

Cho dù chứng cứ nhà họ Cận cấu kết với nhà họ Thẩm còn chưa đầy đủ, nhưng xưa nay Nghiêm gia thà g·i·ế·t nhầm còn hơn bỏ sót, sao có lý nào bỗng dưng nương tay?

Lục Anh thoáng ngập ngừng, rồi mới ngẩng đầu lên.

Ban ngày, Lục Anh được Nghiêm Lương sai về phòng, dù ngoan ngoãn không ló mặt, nhưng vẫn luôn chú ý động tĩnh bên ngoài.

Con chỉ nghĩ, Cận thị dù sao cũng sinh con nối dõi cho Nghiêm gia, không công cũng có khổ.

Vì vậy mới làm trái ý mẫu thân, tạm thời cho họ về trước, đợi phụ thân trở về định đoạt.

Buổi xế chiều vừa nhận tin, liền vội vã quay về.

Thế nhưng, nói nhiều cũng vô ích.

“Cận thị rơi vào kết cục như hôm nay, chẳng phải ngươi cuối cùng cũng giải được mối hận trong lòng sao?”

Chỉ có Cận Vận, suốt nửa đêm cứ đi đi lại lại trong phòng, nhớ đến câu nói của con rể trước khi đi, lòng như tro nguội lại nhen nhóm chút hy vọng.

Nhà họ Nghiêm quyền lớn thế lớn, lần này đã cuốn vào vòng xoáy, chỉ đành đi một bước tính một bước.

Lý ma ma nhìn nàng, nhẹ giọng: “Nếu đã vậy, cớ sao thiếu phu nhân vẫn ôm giữ tâm niệm kia?”

Nếu cắt bỏ quá gấp, khó tránh khỏi mang tiếng vô tình.

Lục Anh vâng dạ, chậm rãi khép chặt cửa.

“Ngoài ra, phu nhân các quan tứ phẩm trở xuống đến chơi, ngươi được phép tự mình quyết đoán.”

Nghiêm phu nhân hờ hững nhìn nàng:

Lý ma ma không nói thêm gì nữa.

Nghiêm Thuật cứ ngỡ hai mẹ con sẽ chống đối đến cùng, ai ngờ kẻ nào cũng có chủ ý riêng.

Hắn nói việc này không phải chuyện hậu viện có thể quyết định, chẳng phải nghĩa là ý kiến của Nghiêm phu nhân không phải là quyết định cuối cùng hay sao?

Nghiêm phu nhân vốn có riêng một tĩnh xá, nơi chuyên xử lý công việc thường nhật, bên trong có cả thư phòng riêng.

Thân gia này, ta không kết tiếp được nữa!

Lúc ấy miệng nói muốn hưu Cận thị, nhưng cuối cùng bị Nghiêm Lương ngăn lại, cũng không thấy ra tay quá mức ngang ngược.

Lại nghĩ kỹ thêm, Nghiêm phu nhân đã biết rõ người trong phủ bắt được Cận Tử Diệu tại trận, vậy hà cớ gì còn phải truyền hắn đến hỏi chuyện?

“Mẫu thân có thể mắng con, đánh con, ghẻ lạnh con, nhưng tuyệt đối không được sỉ nhục con!

“Ai thả?

Trước đó, hai nhà từng nhiều lần ma sát, Nghiêm Thuật tất nhiên không thể không nể mặt, giữ lại dùng bữa tối.

Một bụng tức cứ như đánh vào bông mềm, nghiến răng hậm hực một hồi, cuối cùng phất tay áo:

Lục Anh khẽ nhấc váy, cúi người bái tạ: “Tạ ơn mẫu thân.”

Nếu không phải vì hắn, nàng đâu đến nỗi không còn đường quay đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nghe tiếng bước chân, bà không quay đầu, chỉ nhàn nhạt phân phó:

Nghiêm phu nhân tức đến nghiến răng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cận thị bị mang đi, nàng liền thu gọn bàn cờ đã bày cả buổi chiều.

Môi Lục Anh cắn đến bật máu, giọng run lên vì tức giận:

Cớ gì ngươi lại phản đối mẫu thân?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Không thể nào.”

Nghiêm phu nhân nghe xong, ngồi xuống, nói:

“Từ nay về sau, mọi việc trong nội viện, từ đại trù phòng, các vườn hoa lớn nhỏ, cho đến việc thêm thắt son phấn áo quần bốn mùa của từng phòng, đều do ngươi quán xuyến.”

Nghiêm Lương ra khỏi thư phòng, hít sâu một hơi, ngước nhìn màn đêm thâm trầm, rồi quay sang nói với người nhà họ Cận đang chờ trước cửa:

Hắn sao có thể không giận?

Với những gì nhà họ Cận đã làm, dù Cận thị không bị hưu, cũng không thể tiếp tục làm đại thiếu nãi nãi.

“Đừng giả ngây ngô với ta.”

“Đứng dậy đi.”

Nếu lòng con thực sự hai lòng, khi trước sao phải ra tay tàn độc với mẫu thân như vậy?”

“Đóng cửa lại.”

Nghênh Tử từ ngoài bước vào: “Bên phía phu nhân có người truyền lời, mời thiếu phu nhân qua hầu mực.”

Những uất ức ấy, chẳng lẽ không toàn bộ đổ hết lên đầu nàng ta?”

Lục Anh lập tức thu lại thần sắc.

Hai bên trò chuyện đôi chút về tình hình hiện tại, sau đó lại tiếp nhận mật báo từ hạ nhân trình lên, rồi mới tiễn khách, tiến vào nội viện.

“Nói đi, ngươi cùng Lục Gia thông đồng từ lúc nào?”

Chỉ là vừa hay, Lục Giai sau khi nhận được thư của Lục Gia, cũng tới Nghiêm phủ.

Vừa nghe tiếng cửa đóng, Nghiêm phu nhân liền xoay người, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua gương mặt nàng:

“Về phần các phần lễ vật hiếu kính từ ngũ phẩm trở xuống, sau khi trình qua ta, ngươi được giữ lại một nửa.”

Nghiêm Thuật cau mày ngồi một lát, rồi rời khỏi phòng, vào thư phòng, cho gọi Nghiêm Lương tới:

Tầm mắt, bản lĩnh và địa vị của Nghiêm Lương trong phủ họ Nghiêm, vốn không cần bàn cãi.

“Mẫu thân tâm tư sâu xa, nếu quả thực tra ra được nửa điểm chứng cứ con và tỷ tỷ đồng mưu, lúc nào tra ra, chính là lúc con lấy mạng đền tội!”

Cận phu nhân kể từ lúc trượng phu và con trai ra ngoài thì một mực thấp thỏm không yên.

Thần sắc Lục Anh thoáng ảm đạm, hồi lâu mới đáp: “Việc đó… không giống nhau.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vừa vào phòng, liền thấy Nghiêm phu nhân đang cau mày phiền muộn, vừa thấy hắn liền nói:

“Cứ để nàng ta ở nhà mẹ đẻ đi.

Đến đêm, Nghiêm Thuật trở về, vậy mà không lập tức có chỉ thị mới nào, nàng liền từ trên tháp trúc nghiêng mình bước xuống, chân trần giẫm lên sàn, rốt cuộc không nhịn được nữa.

Bên kia, hạ nhân trong phòng Nghiêm phu nhân nghe được chuyện này từ sau khóm hoa, lập tức chạy về chính phòng báo lại rõ ràng.

“Chuyện giao tế bên ngoài, qua lại với các quan hộ tam phẩm trở xuống, ngươi có thể tự mình ra mặt.”

“Nghiêm gia lắm tay chân phe cánh như vậy, chẳng thiếu gì nhà họ Cận, vì sao rõ ràng có hiềm nghi, lại không xuống tay mạnh?”

Đêm nay, nhà họ Cận thật khó mà yên ổn.

Cừ ca nhi khinh thường ngươi, ngươi không làm gì được hắn, nhưng đến cả Cận thị cũng ức h**p ngươi.

Là Lương nhi thả!

Nghiêm Thuật đang bận tìm chứng cứ của nhà họ Thẩm, kết quả nhà họ Cận lại liên tiếp sinh chuyện.

“Gọi Tam thiếu phu nhân tới thư phòng hầu mực.”

Lời lẽ sắc bén như dao, ánh lửa bừng lên trong mắt nàng, như thể muốn thiêu rụi cả gian phòng.

Mẫu tử hai người ôm đầu khóc nức nở, một người thì kinh hoàng lo sợ nữ nhi thực sự bị hưu, cả nhà gặp họa; một người thì ngầm hận trượng phu bạc tình, lúc đại nạn trước mắt lại không chịu ra tay cứu giúp.

“Lão gia về đúng lúc, chuyện nhà họ Cận, chàng quyết định đi!

Nghiêm phu nhân thong thả ngồi xuống, khóe miệng nhếch lên lạnh lẽo: “Ngươi hài lòng rồi chứ?”

Nghiêm Lương cúi đầu đáp:

Ngày đó, lúc Lục Gia đến, chẳng phải Nghiêm phu nhân còn lớn tiếng khoe công lao hiển hách của Nghiêm gia để uy h**p nàng hay sao?

Nếu còn dây dưa, đến cả Lương nhi cũng bị liên lụy!”

Lục Anh vào cửa, Nghiêm phu nhân đang châm hương.

Chẳng lẽ bà ta không nên gánh vác trách nhiệm sao?

Lẽ nào đây không phải là lỗi của bà ta, người làm mẹ chồng?

Nghiêm phu nhân cúi mắt nhấp ngụm trà.

“Ngươi sinh ra trong nhà quyền thần, sao có thể là kẻ đơn thuần?

Cận thị là con dâu của Nghiêm phu nhân, ngày thường luôn theo bên cạnh, được dạy dỗ suốt tám năm, kết quả vẫn gây ra họa lớn như vậy, còn kéo cả nhà họ Cận vào.

Phụ thân nếu đã quyết, con lập tức viết hưu thư, tuyệt không chậm trễ.”

“Vâng.”

Hai người vừa vặn chạm mặt ngay trước cửa.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 329: Hắn nào phải thiện nhân?