Tiên Dị Quỷ Phàm
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 51 : Quái sự
-“Hì hì hì ~ Ngươi nói xem, ta có đẹp không?”
Bên trong túi vải được Lâm Phàm lấy ra, ngoài mười mao đồng tiền còn sót lại ra, còn bốn tấm đạo phù, một chiếc gương đồng hình bát quái trận đồ, một túi gạo trắng nhỏ cùng một quyển sách có chút cũ kĩ rách nát. Nhìn thấy đồ vật nằm trên bàn, Lâm Phàm có chút trầm ngâm suy nghĩ, mặc dù xem trên phim ảnh, cũng biết được đôi chút về những đạo sĩ, tay phải cầm kiếm gỗ, tay trái cầm gương bát quái trận đồ, người phủ đạo bào, trừ ma diệt quỷ, thế nhưng suy cho cùng thì tất cả cũng chỉ là phim ảnh, bản thân hắn thật không ngờ đến có một ngày hắn lại sắp trở thành những tên đạo sĩ đó.
Duy trì tư thế được một lúc, khi xác nhận chắc chắn không còn nghe thấy được âm thanh từ bên ngoài, Lâm Phàm hai tay có phần buông lỏng cảnh giác, thở phào nhẹ nhõm một hơi, cả người đổi hướng xoay người về phía cửa vào, lưng hướng về phía thành giường. Vào lúc đầu Lâm Phàm hướng thẳng lên trần nhà, hai mắt hắn trở nên ngưng trọng, cả người như không thể động đậy, một lần nữa mất đi tri giác, khuôn mặt hoảng sợ tột cùng, không nói ra thành lời.
Hạ nhân Hạnh gia nghe thấy lời nói từ Huyền Tử, hai tay chấp quyền đầy cung kính nói, dứt lời tên hạ nhân này ra cử chỉ cáo lui, để lại một mảnh yên tĩnh bốn người Lâm Phàm cùng một cổ mâm cơm có phần sang trọng đặt giữa gian nhà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Suy nghĩ được một lúc, dưới cơn buồn ngủ cùng sự mệt mỏi suốt một ngày đường, Lâm Phàm cuối cùng vẫn không chịu được đành nhắm mắt, tay buông lỏng sang hai bên, cơ thể thả lỏng, hơi thở nhẹ dần chìm vào bên trong mộng đẹp mà không hề hay biết, tận sâu bên trong sự yên tĩnh, bình yên mà bọn hắn đang tận hưởng chính là giông bão đang chờ đợi bọn hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiếng trang sách ‘xoẹt, xoẹt’ vang lên không ngừng bên trong căn phòng được một lát liền ngưng bặt, Lâm Phàm đưa tay đóng lại sách cũ, thu dọn từng món gương đồng, tiền đồng, túi gạo trách cùng đạo phù cho vào bên trong túi vải, thổi lấy ngọn đèn, căn phòng chìm trong bóng tối, bước chân hắn cất bước di chuyển về phía giường nằm đặt lấy túi vải bên cạnh đầu giường, lưng ngả xuống chiếc nệm ấm được bày sẵn, không vội nhắm mắt mà tay đặt lên phần trán, có chút suy nghĩ.
-“Không…. Không… thể…nào… Ngươi… Ngươi… tại…sao…. Vào…. Được… đây…?”
-“Thật kì quái, biệt viện rộng lớn đến như thế, vậy mà xung quanh lại không có bóng dáng một ai, khác hẳn với lúc bên trong từ đường.” Vũ Nam Sơn nhẹ nhàng đặt mông ngồi xuống chiếc ghế gỗ được chuẩn bị, tay gỡ lấy chiếc mặt nạ bên trên mặt đặt xuống cạnh bàn nói.
Đập vào mắt hắn liền chính là nữ nhân áo đỏ chân trần, trên tay cầm lấy chiếc kéo lớn, một tay còn lại cầm lấy một chiếc đầu vẫn còn vương vãi lấy từng giọt máu nhiễu thẳng bên trên mặt sàn, mà chủ nhân chiếc đầu này không ai khác chính là Huyền Tử, nhìn vào tình trạng chiếc đầu, ắt hẳn vừa bị cắt cách đây không lâu, vẫn còn đọng lại từng giọt máu bên trên. Không để Lâm Phàm phải trả lời, thiếu nữ áo đỏ tay cầm lấy kéo lớn giơ cao, hướng mũi kéo bén nhọn đưa trực diện về phía mặt hắn, ra sức đâm thẳng xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cầm lấy quyển sách đã bị phai màu theo năm tháng, trên trang ngoài đã bị rách nát bốn góc, có dấu hiệu bị ẩm móc, phía trên còn viết lấy ba chữ ‘Dương Kinh Tâm’ không trọn vẹn, vô cùng khó nhận biệt, ắt hẳn quyển sách này đã có từ rất lâu. Lật bỏ trang bìa, ngay tại trang đầu tiên của quyển sách liền xuất hiện nhiều dòng chữ được viết bằng tiếng phổ thông tại thế giới này, không khó để đọc được nội dung bên trên, đại khái được viết rằng ‘Dương Kinh Tâm chính là một môn tâm pháp dùng để tu luyện, giúp bản chủ nhân có thể khai thông huyết khí, dẫn truyền linh khí, đạp vào con đường tu đạo, trở thành tu chân giả’.
Đạo bóng ảnh bên ngoài không trả lời lấy câu hỏi từ Lâm Phàm, liên tục lặp đi lặp lại câu nói vang vảng bên tai hắn, khiến hắn đầu đau như cắt, hai tay ôm lấy đầu che đi phần tai, cả người ngã gập xuống mặt sàn, liên tục bò lăn phía trên tránh né, mặt khổ sở không thôi. Vào đúng lúc Lâm Phàm như không chịu đựng được, tay siết chặt lấy đạo bùa, như muốn xông ra ngoài giao chiến với thứ yêu vật ngoài kia, âm thanh liền biến mất không một tăm hơi.
Thời gian dần dần trôi qua thật lâu, xung quanh biệt viện trở nên u tối, chìm đắm vào bên trong màn đêm, chỉ riêng một căn phòng vẫn còn thắp sáng lấy ánh đèn lấp loá, mà ánh đèn này không phải ai khác chính là từ phòng Lâm Phàm phát ra. Tại bên trong phòng, Lâm Phàm hai mắt vẫn chăm chú nhìn vào những dòng chữ được viết vặn vẹo bên trên quyển sách, sắc mặt đã không còn hưng phấn như trước nữa, thay vào đó trở nên căng thẳng, hai đầu lông mày có đôi chút nheo lại một cách đầy khó chịu.
Mũi kéo dưới lực đạo thiếu nữ áo đỏ, ghim xuyên qua giữa đầu Lâm Phàm, để lại tiếng kêu thất thanh vang vọng khắp căn phòng liền im bặt, chiếc miệng nhỏ có chút cong lên cho ra nụ cười vô cùng quỷ dị, tay tiếp tục nhấc lấy cán kéo, ra sức liên tục đâm lên gương mặt Lâm Phàm. Sau mỗi lần nhấc tay hạ xuống, mũi kéo một ngày thẫm đẫm lấy huyết dịch, còn mang theo một chút những thứ tạp nham bên trong đầu Lâm Phàm, cả căn phòng tràn ngập lấy mùi máu tươi của hắn, khung cảnh vô cùng quái gở.
-“Hì hì hì ~ Ngươi nói xem, ta có đẹp không?”
Bên ngoài cửa vào căn phòng, một thân ảnh vô cùng mờ mịt, không phân rõ nam nữ đang đứng trước căn phòng hắn, trên tay cầm lấy một vật lạ gì đó có chút to lớn, một tay còn lại đang nắm chặt lấy một thứ đang nhiễu giọt liên tục bên trên sàn nhà.
-“Hì hì hì ~ Ngươi nói xem, ta có đẹp hay không?”
-“Ừm? Thứ yêu vật ngoài kia đi rồi?” Lâm Phàm mặt xoay vào bên trong thành giường, hai đầu lông mày khẽ giương lên, thấp giọng nói.
-“Hì hì hì ~ Ngươi nói xem, ta có đẹp không?”
Không biết trải qua bao nhiêu lần h·ành h·ạ lấy khuôn mặt Lâm Phàm, thiếu nữ áo đỏ tay liền dừng tại khoảng không, mở rộng lấy cán kéo, mũi kéo được tách làm thành hai bên, đặt đầu Lâm Phàm giữa mũi kéo, tay khẽ động khép chặt, chiếc đầu dễ dàng bị cắt lìa.
-“Ừm? Sao lại chỉ có bốn phần chén, những người còn lại đâu?” Huyền Tử nhìn thấy trên bàn chỉ cấp bốn chiếc chén cùng bốn đôi đũa, vẻ mặt không khỏi nghi hoặc nói.
-“Chuyện này liền tính sau, cứ dùng bữa đi đã, ngủ một giấc mọi người cũng đã đói rồi.”
Vào đúng lúc này, tiếng sét bỗng nhiên phát sáng tại thương khung, tạo ra một vết sáng kéo dài đến tận chân trời, ngoài trời mây đen bắt đầu kéo đến, từng cơn mưa rào cứ thế đổ trục như thác rũ, từng giọt mưa rơi lộp bộp tạo ra vô vàng tiếng kêu trên mái hiên như đang có người bước đi. Dưới âm nộ từ tiếng sét, Lâm Phàm có phần giật mình tỉnh giấc, vội vàng đưa tai nghe lấy động tĩnh xung quanh, không gian xung quanh vẫn yên tĩnh bốn bề ngoài tiếng mưa rơi lộp bộp bên trên mái nhà.
-“Hì hì hì ~ Ngươi nói xem, ta có đẹp không?”
-“Ầm.”
-“Aaaaaaa….” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đôi bên trò chuyện được một lát, một tên gia nhân Hạnh gia từ bên trong biệt viện chạy ra, ra hiệu đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi, mời mọi người tiến vào dùng bữa. Lâm Phàm cùng đám người nghe thấy thế liền gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhấc bước chân di chuyển vào bên trong nhà, suốt dọc đường đi Lâm Phàm thầm quan sát bốn phía, miệng không khỏi tấm tắc khen ngợi nội thất được bày trí bên trong ngôi biệt viện này.
-“ Thủ Thái Âm Phế Kinh - Thủ Dương Minh Đại Tràng Kinh - Túc Dương Minh Vị Kinh - Túc Thái Âm Tỷ Kinh - Thủ Thiếu Âm Tâm Kinh - Thủ Thái Dương Tiểu Tràng Kinh - Túc Thái Dương Bàng Quang Kinh - Túc Thiếu Âm Thận Kinh - Thủ Quyết Âm Tâm Bào Kinh - Thủ Thiếu Dương Tam Tiêu Kinh - Túc Thiếu Dương Đảm Kinh - và cuối cùng là Túc Quyết Âm Can Kinh, mười hai kinh mạch chính cùng Kỳ Kinh Bát Mạch : Đốc Mạch - Nhâm Mạch - Xung Mạch - Đái Mạch - Âm Duy Mạch - Dương Duy Mạch - Âm Kiểu Mạch - và cuối cùng là Dương Kiểu Mạch.”
-“Ai… Ai đang ở ngoài kia?” Lâm Phàm trấn tĩnh lại tinh thần, tay vội vàng chộp lấy túi vải, cầm bên trong một đạo phù bùa, vẻ mặt hoảng sợ vô cùng, miệng hét lớn hướng về phía đạo bóng ảnh đang đứng trước cửa phòng hắn.
Bên trong chỗ tối, tại một nơi biệt việt Hạnh gia, Hạnh Thiên cùng thân nhân, hạ nhân của mình đang liên tục quỳ bái khom người thành kính, miệng liên tục đọc lấy một loại ngôn ngữ nào đó, âm thanh cực kì nhỏ, như tiếng muỗi kêu. Sau khi hai tay chắp lại quỳ bái được một lúc, Hạnh Thiên cùng đám người tay liền cầm lấy một nhánh nhan đốt lấy, nhánh nhan bị đốt cháy, mùi hương từ nhánh nhan cùng khói trong chốc lát bao phủ lấy toàn bộ nơi này, đám người Hạnh Thiên không màn lấy những thứ đồ vật này, nhận lấy từng nhánh hương nhan của mình liền quay trở về vị trí, tiếp tục ra sức bái lạy.
Trở lại phòng xá của mình, Lâm Phàm đốt lấy một ngọn đèn được đặt giữa phòng, ánh sáng từ ngọn đèn chiếu sáng khắp mọi ngỏ ngách căn phòng, hắn lấy chiếc túi vải màu vàng có phần cũ kĩ nhận được từ Trương Minh bàn giao trước khi c·hết, đặt lên bàn gỗ, bắt đầu kiểm tra bên trong ngoài những đồng tiền đồng ra, còn có thứ gì khác nữa không. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Xem đến đây, Lâm Phàm không khỏi tròn lấy mắt, hoá ra đây chính là một môn tâm pháp dùng để tu luyện như trong miệng mà mọi người nói, nói như vậy, chỉ cần dựa theo những gì bên trong quyển sách này ghi chép mà tu luyện, ắt sẽ trở thành những tiên nhân ngoài kia mà không cần phải dựa vào những tông môn chính phái? Nghĩ đến đây Lâm Phàm có chút khẩn trương cùng hưng phấn, cơ thể điều chỉnh lấy tư thế ngồi, khuôn mặt trở nên nghiêm túc, chăm chú nhìn lấy nội dung bên trong quyển sách.
Ngay lúc này, tiếng sét một lần nữa lại vang lên, đuôi sét kéo dài trên bầu trời tạo ra vầng sáng vô cùng bắt mắt, chiếu sáng cả một vùng trời, nương theo ánh sáng từ tia sét, Lâm Phàm hai mắt trợn to, cả người theo bản năng trở nên căng thẳng, một luồng sợ hãi cực độ từ trong lòng dâng lên, rất nhanh liền bao phủ lấy toàn thân, thậm chí có thể nói cơ thể hắn dần bắt đầu mất đi tri giác.
Chương 51 : Quái sự
-“Ân, chính xác có chút kì quái, thậm chí tên Hạnh Thiên chúng ta cũng không thấy, cứ như thể không tồn tại vậy.” Âm Tử gật đầu tán thành, một tay cởi lấy chiếc mặt nạ đeo trên mặt, cùng những người khác đặt mông yên vị tại ghế gỗ đáp.
-“Hoá ra để có trở thành tu chân giả trong miệng mọi người, cần phải trải qua nhiều công đoạn đến như thế, trước khi mở được mười tám đạo kinh mạch, tất cả đều không được tính là tu đạo, nói như vậy, ta cần phải khai mở mười tám đạo kinh mạch, mới được tính là bước vào con đường tu đạo… Ây… Không nghĩ lại phiền phức đến như vậy!” Lâm Phàm miệng lầm bầm nói.
Đạo bóng ảnh bên ngoài im lặng được một lúc, liền cất tiếng cười, âm thanh cười vô cùng mát tai, như hệt tiếng chuông lục lạc kêu, khiến người nghe không khỏi say mê lấy, thế nhưng Lâm Phàm hắn lại không như vậy, nghe được đạo âm thanh bên ngoài đáp lại, cả cơ thể hắn như rơi vào hầm băng, run rẩy không ngừng, lưng từ lâu đã ướt đẫm lấy mồ hôi, miệng khô khan khó khăn nói ra từ âm thanh.
-“Bẩm đạo trưởng, hai vị cô nương kia đã dùng bữa từ rất sớm rồi.”
Dứt lời, cả bốn người như hổ đói, tranh giành lấy phần thức ăn được chuẩn bị trên bàn, khung cảnh trở nên hoảng loạn, kẻ nói người giành lấy thức ăn, không còn một chút đạo phong của một người tu hành giả, bầu không khí náo nhiệt không thôi. Trải qua gần một canh giờ dùng bữa, ánh trăng cũng bắt đầu tiêu tán bên trong màn đêm, cảnh vật xung quanh chìm vào yên tĩnh báo hiệu đã bắt đầu vào nửa đêm, bốn người Lâm Phàm quan sát lấy xung quanh, trò chuyện được một lát liền ai nấy liền trở về phòng xá nghỉ ngơi.
-“Lại mưa a, mỗi lúc mưa liền có dự cảm không lành, không biết lần này lại xảy ra chuyện gì đây…” Lâm Phàm đưa mắt nhìn sang bên ngoài thầm đánh giá.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.