Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 50 : Quá khứ u tối

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50 : Quá khứ u tối


-“Chuyện này cũng không phiền phức đến thế đâu, chờ đến khi rời khỏi nơi này, ta sẽ nhờ sư phó thay ngươi giải quyết lấy, nếu như người không ra tay, bọn ta sẽ tìm cách giải quyết giúp ngươi, yên tâm đi.”

-“Sau đó liền thế nào? Sau khi biết được sự thật, ngươi hận bọn hắn chứ?” Huyền Tử suy nghĩ một lúc liền nói.

Chương 50 : Quá khứ u tối

Thời gian thấm thoát trôi qua nửa canh giờ, Lâm Phàm thuật lại toàn bộ sự việc đã diễn ra tại bên trong Bạch Linh Thôn cho hai người bọn họ nghe, bao gồm cả việc Lâm bà của mình có hành động quỷ dị, nhằm mong muốn tìm ra cách giải quyết cho sự việc này, dẫu sao hai người bọn hắn suy cho cùng vẫn là người tu đạo, người thuộc đạo gia, biết đâu tìm ra được cách giải quyết.

-“Chỉ hai lượng bạc! Chỉ với hai lượng bạc, hắn ta bán ta như bán một gia s·ú·c, thậm chí ngay cả quay đầu nhìn lại liền cũng không.”

-“Nếu vậy, hai vị đạo trưởng cho ta gửi lời cảm tạ trước.” Lâm Phàm hai tay chắp quyền khom người nói.

-“Dung mạo của một người cứ bảy năm sẽ thay đổi, khí sắc một người cứ bảy ngày sẽ thay đổi, phong vận một người cứ bảy phút lại thay đổi một lần, cho nên muốn nắm giữ được vận mệnh của mình, trước hết phải học cách kiểm soát được bản thân, tâm yên ổn, khí tự thông thuận, vận mệnh của bản thân tự khắc sẽ thay đổi.”

-“Ài….” Lâm Phàm cùng Huyền Tử đồng thanh thở dài, không biết phải nói thế nào, chỉ có thể im lặng lấy, suy cho cùng trong chuyện này không có người đúng người sai, thân nhân Âm Tử vì lựa chọn tài phú, đành lòng đem đứa con mà mình sinh ra bán lấy, Âm Tử trong cơn tức giận, ra tay g·iết lấy cả gia đình với mục đích trả thù, đôi bên đều đã trả lấy ân oán của mình.

-“Trăng hôm nay sáng thật.” Lâm Phàm ngước đầu nhìn về phía ánh trăng, không khỏi cảm khái.

-“Đính xác là hổ dữ cũng không nỡ ăn thịt con, thế nhưng người so với hổ còn tàn độc hơn nhiều, đặc biệt lòng người chính là thứ khiến người ta cảm thấy khó chạm đến nhất, ngươi hỏi vì sao ta lại đồng ý với lời nói của Trần An sao? Bởi vì ta chính là bị cha mẹ ta đem đi bán!” Âm Tử giọng nói có chút run rẫy, bên trong âm thanh mang mười phần thương cảm nói ra.

-“Không biết hai vị đạo trưởng quê quán thực hư thế nào, cớ sự gì lại bước vào đạo gia tu đạo?”

-“Đúng thật có chút sáng, đây là lần đầu tiên trong lòng ta có cảm giác bình yên mà quan sát ánh trăng tại nơi này.”

-“Theo qua lời Hạnh Thiên, nơi này dường như đãi ngộ của mỗi cá thể sinh hoạt tại đây, gần như giống hệt với chúng ta bên ngoài, nếu nói như vậy ắt hẳn nơi này sẽ có kẻ đứng đầu thao túng quyền lực, nhưng hoàng đế bên kia.” Huyền Tử thầm suy nghĩ liền nói.

-“Không phải là khó nói gì, chẳng qua chuyện xảy ra có chút lâu, ta cũng không rõ ràng cho lắm, ta chỉ biết cách đây hơn hai mươi năm, khi ta còn là một đứa bé năm tuổi, vào một ngày nào nọ, ta đang cùng nhiều người chơi đùa, liền bị một người dùng lấy bao tải che lấy đầu bắt đi, đem ta đến một nơi rất xa, sau này may thay gặp được sư phó, người ra tay cưu mang ta, mang về đạo quán, nuôi dưỡng ta cho đến tận bây giờ.” Huyền Tử hai mắt có chút ngấn lệ nói.

-“Chậc, có chút phiền phức đây…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Doạ c·hết ta… Ngươi có thể đường đường chính chính xuất hiện được không?” Âm Tử bị hành động của Vũ Nam Sơn doạ cho giật mình, giọng nói mang chút tức giận.

-“Ân, ta lớn lên tại Bạch Linh Thôn, gần như ít khi đi vào những nơi thị trấn, toà thành.” Lâm Phàm gật đầu đáp.

-“Trở lại chuyện lúc nãy, tại sao hai người các ngươi lại nghĩ rằng hắn bị người nhà đem đi bán mà không phải người lạ? Cổ nhân có câu ‘Hổ dữ cũng không nỡ ăn thịt con’ có khi không phải là thân nhân của hắn làm ra chuyện này đâu.”

-“Thật không nghĩ hai vị đạo trưởng lại tinh lực dồi dào đến như thế, có thể ngồi đây nói chuyện mà không nghỉ ngơi a?” Lâm Phàm nghe thấy lời Huyền Tử, bước chân khẽ di chuyển về phía hai người bọn hắn, miệng liền nói.

-“Trần An này, dựa theo lời nói của ngươi, ta nghĩ thôn ngươi ắt hẳn đã gặp thứ đồ vật không sạch sẽ bám lấy, nói là quỷ thì cũng không phải quỷ, ma cũng không phải ma, đại khái là một âm hồn. Còn về phần bà của ngươi thì lại là trường hợp khác, có thể nói bà ngươi đã không còn là người nữa rồi, ý ta là, trong mắt các ngươi thì bà ấy vẫn là một con người, thứ nhưng thực ra bà ấy đã là quỷ.”

-“Ừm?” Huyền Tử cùng Âm Tử vẻ mặt đầy khó hiểu nhìn lấy Lâm Phàm.

Lâm Phàm bước xuống giường, chân xỏ một đôi dép ngắn được hạ nhân Hạnh gia chuẩn bị bên trong phòng, cả người vươn vai làm ra động tác thẳng lưng, miệng ngáp dài một tiếng, tinh thần có chút mệt mỏi, khoác lấy y phục đã được đặt sẵn trên ghế gỗ bước ra khỏi phòng. Lâm Phàm ngước mặt nhìn lấy sắc trời không khỏi nhíu mày đánh giá, hôm nay có chút không giống với mấy ngày qua, ánh trăng đêm nay dường như sáng và rõ hơn nhiều, sáng đến mức Lâm Phàm hắn còn lầm tưởng rằng mặt trăng phía trên kia cách hắn chỉ vài trượng.

Cảm giác được trong lòng đối phương đầy sự thống khổ, cả ba người không khỏi trầm mặc khó nói, phải mãi một lúc sau, Lâm Phàm miệng lưỡi có chút khô đắng, nói ra lời khiến ai nấy nghe xong đều phải suy nghĩ.

-“Ân, ân, ân.”

-“Tê…” Vũ Nam Sơn nghe thấy vậy, cả người như rơi vào hầm băng, thoáng chốc trở nên lạnh dần.

-“Đạo trưởng, nghe ngươi nói như vậy, nói không chừng ngươi không phải là bị người trói bắt đi, mà khả năng cao là bị người nhà ngươi đem đi bán!”

-“Ban đầu khi biết được sự thật tàn nhẫn đó, bản thân ra liền không kiềm chế được cơn tức giận, chỉ trong một đêm ta liền đem bọn hắn g·iết sạch, thi treo giữa gian nhà, róc xương róc thịt đem cho quạ ăn, thậm chí, thai nhi trong bụng phu nhân hắn, ta cũng moi ra đem luyện âm binh…”

Lời nói này vừa ra khiến cả ba người Lâm Phàm đều đứng người, ánh mắt đầy kh·iếp sợ nhìn lấy Âm Tử.

Âm Tử cùng Lâm Phàm nghe thấy lời nói từ Huyền Tử, hai người không hẹn đưa mắt liếc nhìn nhau, khó khăn nuốt lấy một ngụm nước bọt, đưa tay nhấc lấy tách trà uống một ngụm cho đỡ khát, Lâm Phàm mở miệng nói.

Mặc dù hắn đã từng ở Tửu Vong Lâu, một nơi cũng không kém phần sa hoa, thế nhưng so với nơi này, căn bản liền không cùng một đẳng cấp, Lâm Phàm khoá chặt cửa, kiểm tra toàn bộ mọi thứ bên trong phòng nhằm đề phòng có gì bất trách xảy ra, đưa bản thân vào nguy hiểm. Quả thật chuyện này cũng không thể trách hắn, trước đây khi đi cùng Trương Minh, tất cả mọi chuyện chuẩn bị đều do lão làm tất cả, thế nên hắn chỉ cần an phận, làm tròn trách nhiệm giữ lấy an toàn bản thân mình là được.

-“Tỉnh rồi à? Cùng ra đây ngồi.” Huyền Tử cùng Âm Tử đang ngồi tại phía bên bàn đá được đặt tại giữa khoảng sân, nhìn thấy Lâm Phàm đang từ từ bước đến liền cất giọng nói.

Nói xong, nhóm người Lâm Phàm theo gia nhân Hạnh gia tiến về cư xá cá nhân của mình để nghỉ ngơi, Hạnh gia biệt việt mặc dù nhìn từ bên ngoài không được to cho lắm, thế nhưng không gian bên trong tương đối rộng rãi, đủ để mỗi người ở một phòng, không cần phải che lấn vào nhau ở chung. Lâm Phàm bước vào bên trong phòng, miệng không khỏi tấm tắc khen ngợi, đúng là người giàu có, không gian bên trong phòng vô cùng sạch sẽ, nội thất bên trong tương đối đầy đủ sinh hoạt cho một người, gần như không thiếu bất kì món gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trải qua một phen nghỉ ngơi hồi phục lại tinh lực, khi Lâm Phàm tỉnh ngủ liền trời đã sụp tối từ lúc nào không hay, không gian bên ngoài bị lớp sương trắng phủ lấy, bên trong từng mảng sương mù dày đặc, liên tục có những thứ hình dạng vô cùng tà dị đang cọ ngoạy di chuyển không ngừng, miệng phát ra âm thanh vô cùng khó nghe.

-“Đi thôi, đi một ngày đường, gặp đủ mọi chuyện, khiến toàn thân ta có chút mệt mỏi, phải nghỉ ngơi cho thật khoẻ rồi mới tính tiếp.” Âm Tử cả người đứng dậy vươn vai làm ra động tác, khoé miệng hơi câu v·út nói.

-“Chuyện này nha….” Huyền Tử cùng Âm Tử hai người có chút ngập ngừng, khó nói.

-“Ân, Âm Tử nói không sai đâu, tóc rối bù, trên đầu mọc lấy hai chiếc sừng trâu, cả người to lớn, đây chính xác là quỷ, thế nhưng thuộc loại quỷ nào thì bọn ta không biết lấy, nói cho cùng thứ đồ chơi này không nên gặp mặt thì hơn, bằng không rất khó mà giải quyết.”

Đám người nghe thấy Huyền Tử nói vậy, liên tục gật đầu phụ hoạ tán thành với những gì hắn ta nói, nhóm người Lâm Phàm ngồi hàn huyên được một lúc, từ bên ngoài từ đường hướng lối vào, một người thanh niên nhỏ bé, toàn thân lúc ẩn lúc hiện, trên đầu đầy mồ hôi, hướng về bọn hắn nói to. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Đối với người tu đạo như bọn ta, chuyện ăn ngủ chỉ là một cái nhấc tay, mặc dù nói đạo hạnh của hai người bọn ta không cao, thế nhưng bàn về thể lực vẫn còn có chút hơn những phàn nhân các ngươi rất nhiều.” Âm Tử tay cầm lấy tách trà đưa ngang miệng thổi lấy một hơi nói.

-“Bạch Linh Thôn nha… Nơi này cũng không hẳn là tồi, xung quanh rừng núi bao phủ, muốn sông liền có sông, phong thuỷ tương đối ổn, không gây hại là bao.” Huyền Tử hai mắt có phần nheo lại, suy nghĩ nói.

-“Đại khái, chuyện là như thế này….”

-“Trần An, nhớ không lầm ngươi là người Bạch Linh Thôn đúng chứ?”

-“Thật có lỗi, có lỗi, chẳng qua nhìn thấy ba người các ngươi nói chuyện quá mức tập trung, nên ta không tiện làm phiền.” Vũ Nam Sơn đưa tay ra hiệu xin lỗi đáp.

Trải qua sự kiện đầy thảm khóc kia, Trương Minh bỏ mạng, Kinh Kha cùng Cửu Muội không rõ sống c·hết, thế giới này càng trở nên điên loạn, liên tục xuất hiện quá nhiều thứ kì dị, bất kì lúc nào cũng có thể trở thành con mồi cho lũ yêu ma quỷ quái ngoài kia, chưa kể còn có Vũ Nam Sơn, nếu là một mình hắn, liền không sao, chính vì lý do đó khiến Lâm Phàm hắn ngày một trở nên cẩn thận, e ngại với tất cả mọi thứ mà hắn nhìn thấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Bẩm các đạo trưởng, cư xá đã chuẩn bị xong, mọi người có thể tiến về cư xá nghỉ ngơi.”

-“Quỷ cũng phân chia nhiều loại sao?” Lâm Phàm có chút bất ngờ trước lời nói của Huyền Tử liền nói.

-“Mọi người về nghỉ ngơi dưỡng sức, khi nào khoẻ chúng ta liền tính tiếp, cho cùng sức khoẻ vẫn là cội nguồn của mọi thứ.” Huyền Tử gật đầu tán thành.

-“Đương nhiên, không chỉ phân làm nhiều chủng loại, nó còn phân làm nhiều đẳng cấp khác nhau, mỗi một con quỷ đều nó một phàm trù khác biệt.” Âm Tử hai mắt trợn trừng nhìn lấy Lâm Phàm nói.

Nghe xong lời kể từ Lâm Phàm, hai người Huyền Tử cùng Âm Tử không khỏi đưa mắt nhìn nhau, đồng thời hít lấy một ngụm khí lạnh, sắc mặt cực kì âm biến, không một ai lên tiếng, phải mất một lúc sau Âm Tử mới khó khăn mở miệng nói lấy, giọng nói có chút cẩn trọng cùng sợ hãi.

-“Nếu quả thực khó nói, liền không cần.”

“Vận mệnh? Thật biết trêu người, nếu có thể tự bắt lấy vận mệnh của chính mình, nào sẽ có xảy ra những chuyện như thế?” Âm Tử âm thanh đầy cô quạnh, khó chịu nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

--------------------------

-“Khà khà khà… Đó cũng là trước kia, kể từ lần bọn ta cùng chơi cái thứ quỷ quái kia, trong thôn liên tục xảy ra nhiều chuyện quái dị.”

-“Vì cái gì hai ngươi đều nghĩ là bị người nhà ta đem đi bán?” Vũ Nam Sơn đứng gần đó nghe được câu chuyện Huyền Tử, xuất hiện từ đằng sau nhảy ra có chút khó tin liền nói.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50 : Quá khứ u tối