Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 46 : Hát hí kịch ( Trung )

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 46 : Hát hí kịch ( Trung )


-“Né mau!” Cảm nhận được sự khác lạ từ thiếu nữ áo đỏ, Lâm Phàm hét lớn về phía đám người.

-“Chuyện này…”

Đúng lúc này, thiếu nữ áo đỏ cầm lấy cây kéo lớn, hướng mũi kéo đâm thẳng về phía từng người trong nhóm, khiến bọn hắn chật vật né tránh không thôi, động tác của thiếu nữ áo đỏ có chút nhanh, khiến những người phàm nhân như Lâm Phàm, Vũ Nam Sơn, cùng hai người Triệu Ngọc Nhi lâm vào khó khăn.

-“Dương thúc…” Lâm Phàm cùng Vũ Nam Sơn khó khăn nuốt lấy một ngụm nước bọt, cơ thể theo quán tính nhích lùi về phía sau một bước.

-“Sự việc vừa qua có chút phiền phức, mong mọi người hợp tác với bọn ta, mau chóng kết thúc chuyện này, trải qua ba ngày liền đã xuất hiện nhiều vụ thảm án, gần nhất chính là c·ái c·hết có phần khó hiểu từ Nhị Đức, cùng vụ thảm án xảy ra tại nhà Đinh Hổ.” Trưởng thôn đứng phía trên bục đài, miệng nói lớn, vang vọng xung quanh.

-“Cái quỷ gì…. Nơi này… Không phải là Bạch Linh Thôn sao? Sao lại đột nhiên lại xuất hiện ở đây?” Lý Cương hai mắt trở nên hoảng sợ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mình nói lớn.

Đang nói dang dở, vào đúng lúc này không gian xung quanh lại một lần nữa thay đổi, mọi cảnh vật xung quanh vặn vẹo, co xoắn không ngừng, khiến ai nấy mười phần choáng mắt, buồn nôn không thôi. Quá trình này diễn ra không mất nhiều thời gian liền trở lại như bình thường, khung cảnh trước mặt bọn hắn lại trở về bên trong Hạnh gia, phía trên đài hát, đám người vẫn tiếp tục hát hí kịch, một bộ dáng không quan tâm đến động tĩnh đang xảy ra bên dưới.

-“Thứ yêu vật này…. Lại bám theo chúng ta đến tận nơi này sao?” Vũ Nam Sơn khó khăn nói.

Làm ra hành động kì quái, thiếu nữ áo đỏ đầu khẽ gật, chiếc miệng nhỏ nhếch lên nụ cười đầy khoái chí, đảo người di chuyển đến một người khác, cứ thế dần dần bước gần về phía đám người Lâm Phàm. Bên trong từ đường, mặt đất bỗng nhiên bốc lên nhàn nhạt sương mù không biết từ đâu tới, bầu không khí cũng vì thế dần trở nên ngột ngạt khó thở.

Đúng lúc này, không gian xung quanh bỗng nhiên trở nên vặn vẹo, tất cả hình ảnh trước mắt trở thành những xoắn ốc, liên tục co xoắn không ngừng, khiến tầm nhìn mọi người trở nên khó nhìn, Lâm Phàm nhìn thấy cảnh vật xung quanh đang không ngừng biến đổi liền biết được chuyện gì đang xảy ra, đưa tay che lấy hai mắt không để bị ảnh hưởng.

-“Ngươi muốn c·hết?”

Âm Tử nhìn thấy mọi ánh nhìn đều đang tập trung về phía mình liền vội vàng đưa tay che lấy miệng Lý Cương, kéo đầu hắn hạ thấp về phía gầm bàn nói nhỏ.

Thấy được cảnh này, thiếu nữ áo đỏ bắt đầu cười như điên, đồng thời nụ cười còn có chút mang lấy niềm vui, đanh thét như một vật nhọn đâm thẳng vào tai, đau nhức không thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vào lúc Lâm Phàm đưa ra lời nói, tình huống lại một lần nữa phát sinh biến hoá, ngồi dưới đài xem hí khúc cùng bài vị được bày trí phía trên đồng loạt không hiểu vì lý do gì bắt đầu run rẩy liên hồi.

Lâm Phàm con ngươi co lại, tay chân vô cùng nhanh nhẹn, đập lấy đồng bạn cùng Huyền Tử Âm Tử hai người ngã về hai phía, kéo theo những người khác như những con cờ được xếp thẳng hàng ngã chõi vào nhau xuống mặt đất. Chiếc kéo to lớn cắt vào giữa khoảng không tạo ra âm thanh vô cùng lớn đem đám người Huyền Tử trở lại với thực tại, hai mắt hoảng sợ không thôi, nếu vào lúc đó không nhờ Lâm Phàm ra chân, bọn hắn bây giờ chỉ sợ đầu một nơi, thân một nơi.

-“Ừm? Là tiểu Phàm cùng tiểu Sơn đúng không? Chà… Hôm nay còn bày trò đeo mặt nạ các thứ nữa, các ngươi tính làm gì?” Dương thúc hai mắt có chút không tự nhiên khi nhìn thấy Lâm Phàm cùng Vũ Nam Sơn mang lấy hai chiếc mặt nạ đầy quỷ dị nói.

-“Oẹ…” Vũ Nam Sơn ngồi bên cạnh nghiêng đầu về một phía nôn khan liên tục. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tầm mắt Lâm Phàm hướng về phía đối diện sân khấu, ngay tại lối ra vào của từ đường, thiếu nữ mặc áo truyền thống màu đỏ mới tinh, phía trên còn thêu lấy vài bông hoa màu đen, đôi chân lẻ loi trơ trọi đặt chạm đất, trên tay cầm lấy một chiếc kéo dài to lớn mà hôm đó bọn hắn vừa đụng phải. Thiếu nữ áo đỏ chân trần hai mắt đung đưa nhìn về phía bài vị đang được bày trí trên bàn, sau đó đưa mắt liếc nhìn sang bọn hắn, nở lấy một nụ cười đầy quỷ dị.

Bầu không khí tĩnh lặng diễn ra được một lát liền khôi phục lại như ban đầu, đoàn hát hí kịch tiếp tục trình diễn lấy tiết mục của mình, những người xung quanh cũng vì thế hai mắt đổi hướng, tiếp tục nhìn về phía đài hát, về phần thiếu nữ áo đỏ chân trần, nàng trong tay cầm lấy chiếc kéo lớn, bước chân nhún nhảy di chuyển chầm chậm về phía bọn hắn. Cứ mỗi lần đi qua một người, thiếu nữ áo đỏ cầm lấy chiếc kéo lớn mở rộng về hai phía cắt lấy phần đầu của hắn, lưỡi kéo như cứ thế cắt xuyên ngang qua đầu những người xem, không một chút tổn hại.

Không gian xung quanh lại một lần nữa thay đổi, đem đám người Lâm Phàm thoáng chốc trở về với khung cảnh Bạch Linh Thôn quen thuộc cùng Lý Cương, xuất hiện trước mặt bọn hắn, không còn là thiếu nữ áo đỏ chân trần cầm lấy chiếc kéo lớn, mà chính là một người cao to cường tráng, đầu có phần hói cột lấy vải băng đỏ, trong tay cầm lấy chiếc gậy to lớn, hướng về phía mọi người gõ gõ lấy, giọng nói mang theo mười phần bất mãn.

Ngay sau đó, tiếng hát hí khúc trên đài diễn bỗng nhiên im bặt khiến Lâm Phàm cùng mọi người càng bị doạ sợ, trước sau đều là địch nhân, bọn hắn thật muốn khóc, không biết đường nào mà lần.

-“Mà thôi, nếu đã ở đây cũng tốt, ta cũng có chút chuyện muốn hỏi các ngươi, giờ tốt rồi, đỡ phải đi tìm, chuyện là lúc trước khi xảy ra thảm án, ta nghe nói hai ngươi cùng một lão già gì đó có chút xích mích với mẫu tử Đinh Hổ và Nhị Đức đúng không?”

-“Thứ yêu vật gì?” Đám người loáng thoáng nghe thấy được lời nói Vũ Nam Sơn, ai nấy đều nghiêng người xoay đầu về phía sau, phát hiện thấy thiếu nữ áo đỏ chân trần không khỏi rét run người.

-“Aaaaa…. Đau quá… Đừng cười nữa…” Lý Cương hai tay che lấy miệng tai cả người ngã ra sàn đất, khổ sở nói.

Xung quanh hắn dòng người đang đứng tề tụ về phía này, ánh mắt hướng nhìn về phía trên, nơi phát ra âm thanh của quen thuộc của thôn trưởng.

-“Cái quỷ đồ chơi gì thế?” Huyền Tử cùng Âm Tử nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền không khỏi hoảng sợ, nói lớn.

-“Cẩn thận…”

-“Ừm? Có chuyện gì à?” Thôn trưởng ánh mắt hướng nhìn về phía Huyền Tử cùng Âm Tử, giọng điệu có chút khó chịu liền nói.

-“Hát hí kịch? Ngươi đang nói gì thế? Không phải chúng ta đang…”

Lâm Phàm không muốn để ý đến hành động từ thiếu nữ áo đỏ, khi ánh mắt nàng lướt qua thân thể hắn, liền như rớt vào hầm băng, cả người lạnh cả sống lưng, liên tục phải rùng mình co lại, ánh mắt vẫn không ngừng nhìn về phía thiếu nữ áo đỏ.

Âm thanh của Lý Cương có phần lớn giọng, làm cho đám người đang đứng trên đài hát khẽ đình chỉ động tác, ngước mắt nhìn về phía Lý Cương đầy bất mãn, không riêng gì những người hát hí kịch, mà đám người xung quanh đang ngồi yên vị tại vị trí đồng thời đưa mắt nhìn sang hắn, hai bên miệng kéo dài sang hai phía cho ra nụ cười đầy ma quái, khiến những người chứng kiến rùng mình.

Vào đúng lúc này, không gian xung quanh biến đổi bất chợt, hình ảnh Dương thúc cầm gậy gỗ lớn nhoè sang hai phía, thay vào đó xuất hiện trước mặt bọn hắn lại chính là thiếu nữ áo đỏ chân trần, tay mở rộng hai phần đầu kéo to lớn, hướng về phía đầu bọn hắn mà cắt lấy.

-“Này, hai vị sư huynh làm gì thế, đột nhiên lại hét toáng, hai người muốn hại c·hết bọn ta sao?” Lý Cương sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cắn răng nói.

-“Đừng nói với ta các ngươi cùng lão…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“ Đát Đát Đát…” Những bài vị được đặt giữa từ đường đồng loạt gõ lấy mặt bàn tạo ra âm thanh vô cùng quái dị, như thể tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái nhà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Thế thì có chút kì quái, sau khi xảy ra xung đột với các ngươi, ba người bọn hắn liền trong đêm bị g·iết lấy không một ai biết, thao tác vô cùng tàn nhẫn, phải rồi, cái lão già đi cùng các ngươi ngày hôm đó đâu rồi, sao hôm nay ta không thấy lão đi cùng các ngươi nữa.”

-“Lại trở về… Ài… Cứ mỗi lần như thế lại khiến đầu ta có chút choáng không còn minh mẫn nữa, sợ rằng nếu cứ tiếp tục như thế, ta sẽ trở thành người điên mất.” Lâm Phàm đưa tay ôm lấy phần đầu, nhíu mày nói.

Ngay tại vị trí bài vị của Hạnh gia được đặt giữa từ đường, những người giấy mà bọn hắn chuẩn bị lúc đầu khẽ chuyển động, trên đầu mang lấy mũ dưa hấu màu đen, hai bên má dậm lấy phấn đào, duỗi tay cầm lấy mâm hoa quả được chuẩn bị cùng giấy vàng giấy đỏ chúc phúc bay đến đưa về phía mặt thiếu nữ áo đỏ.

-“Ngươi nói gì? Hại c·hết các ngươi? Ý ngươi là sao?” Âm Tử nghe thấy vẫn chưa hiểu, thấp giọng nói.

-“ Hì hì hì ~” Thiếu nữ áo đỏ chân trần bỗng nhiên phát ra tiếng cực kỳ kinh dị vang vọng cả bên trong từ đường Hạnh gia, khiến đám người Lâm Phàm thân thể bắt đầu run rẩy dữ dội.

Thiếu nữ áo đỏ đưa tay cầm lấy mâm trái cây từ những người giấy đem đến, cho hết vào bên trong miệng nhai nhốp nhép lấy, không màn để tâm đến bọn hắn, nước dãi bên miệng chảy ra không ngừng, hai mắt có phần hơi cong, vô cùng thích thú nhìn về phía từng người trong nhóm Lâm Phàm.

-“Không… Không có gì…”

Chương 46 : Hát hí kịch ( Trung )

Gã tráng hán bước chân không nhanh không chậm, đôi chút còn dừng lại nói năng đầy lỗ mãn, không chút phép tắc, cầm lấy chiếc gậy lớn gõ lên đầu từng người cảnh cáo. Không mất nhiều thời gian, gã tráng hán liền tiến đến vị trí đám người Lâm Phàm, hai mắt có phần dữ tợn, nhìn bọn hắn, nói năng đầy khó chịu.

-“Hì hì hì ~ “

-“Đừng nhìn hướng khác!”

-“Tiểu Phàm? Tiểu Sơn?” Triệu Ngọc Nhi đứng bên cạnh nghe thấy thế hai mắt không khỏi bất ngờ, thay đổi hướng nhìn về phía hai người.

-“Các ngươi a, tốt nhất là nên yên yên tĩnh tĩnh, đừng manh động để bổn đại gia kiểm tra, nếu kẻ nào dám có ý định bỏ trốn hoặc làm chuyện gì đó dại dột, thì đừng trách bổn đại gia ta đây không tình làng nghĩa xóm.”

-“Ân… Đúng là có chuyện như thế.”

Bầu không khí quái dị này cứ thế mà diễn ra được nửa canh giờ, bắt đầu tiến dần sang một canh, trên đài hát đám người vẫn liên tục ra sức hát lấy những đoạn hí khúc vô cùng êm tai, người xem vẫn ngồi yên vị tại đó, không mải may tác động bởi bọn hắn gây ra.

-“Ta cái gì, câm miệng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Chẳng phải lão gia chủ đã từng nói qua sao, không được phép làm ồn khi hát hí kịch bắt đầu, bằng không sẽ xảy ra chuyện, đột nhiên hai người hét toáng, khiến ta sợ hãi không thôi.”

-“Ta….”

-“Mọi người đứng nhìn sang hướng khác, cứ tập trung ánh nhìn về phía nó, cùng nhau di chuyển chầm chậm kéo dài khoảng cách.” Lâm Phàm lớn giọng hướng về phía mọi người nói.

-“Ừm? Sao vật này lại không di chuyển, cứ đứng yên nhìn về phía chúng ta như thể đang tìm lấy gì đó, khoan đã, không lẽ…” Lâm Phàm trong lòng thầm nghĩ.

-“Các ngươi nhìn ta làm gì? Nhìn bộ dáng các ngươi có vẻ như không hài lòng về ta cho lắm a.”

Đang nói chưa kịp dứt câu, Thạch Hạo âm thanh trở nên ngưng bặt, đồng tử bên trong mắt co đến nhỏ nhất, không dám tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình, xuất hiện trước mặt hắn không còn là khách khứa hàng xóm xem hát hí kịch hay thiếu nữ áo đỏ chân trần nữa, mà trở về khung cảnh quen thuộc Bạch Linh Thôn.

-“Chuyện quái gì…”

-“Cái quỷ gì thế?!” Không chịu được khung cảnh đầy quái dị này, Thạch Hạo nghiêng đầu nhìn bốn phía nói.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 46 : Hát hí kịch ( Trung )