Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 38 : Hoảng loạn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 38 : Hoảng loạn


Chương 38 : Hoảng loạn

-“Bắt được ngươi rồi nhé bé con…” Bỗng nhiên, vào lúc này, một âm thanh vô cùng quỷ dị, khiến người khác không khỏi nổi cả da óc vang lên bên tai hai người.

-“Ừm?” Ba người Lâm Phàm nghe thấy vậy cảm giác có điều gì đó bất an, chân không khỏi lùi về sau một bước, cả người lâm vào báo động.

Từ trong bóng tối, một đôi bàn tay đầy dị hợm xuất hiện chộp lấy vai Lâm Phàm cùng Vũ Nam Sơn, vào khoảnh khắc đôi bàn tay quỷ dị này chỉ còn cách vai hai người bọn hắn được tính bằng khắc, Lâm Phàm bỗng nhiên xoay người thân ảnh vô cùng mau lẹ, ra chân đạp Vũ Nam Sơn tách hai người bọn hắn, bàn tay chộp vào hư không.

Dứt lời, cây cối xung quanh không ngừng rung chuyển, vào lúc này, phần thân của cây liên tục mọc ra những đôi tay vô cùng gớm ghiếc, báu víu bao phủ lấy toàn bộ thân cây, ngay tại phần đầu đã không còn là những cánh hoa cùng nhuỵ hoa, thay vào đó liền là một đầu giòi cùng chiếc miệng rộng to lớn nhuộm đầy máu, bên trong từng khoả răng sắt bén mọc lỏm chỏm khắp mọi nơi.

Bà lão nghiếng răng đầy căm phẫn, thân ảnh thoáng chốc liền biến mất khỏi chiếc đình xuất hiện đằng sau Trương Minh, giơ cao năm đầu ngón tay nhắm thẳng vị trí phần tim, đâm xuyên thủng lấy cơ thể ốm yếu hắn. Bất chợt bị trúng đòn, Trương Minh không thể nào vừa điều động linh khí phòng ngự bản thân vừa vận dụng sức lực điều chỉnh la bàn, thế nên chỉ có thể cam chịu, máu tươi từ miệng cùng vết thương chảy ra không dừng.

Trương Minh xoay người về phía Quách Phú Thành cùng đám người Quách thị, ánh mắt trở nên dữ tợn, từng sợi gần xanh nổi dọc khắp phần trán, hai chân khuỵ xuống nền đất, tay trái siết chặt la bàn đặt phía trên mặt sàn, tay còn lại kề cận miệng cắn lấy ba đầu ngón tay rỉ máu liền cho vào vị trí ba lỗ trống ở giữa la bàn. Miệng liên tục đọc lấy tâm pháp, tay phải dùng hết bình sinh sức lực vặn lấy la bàn theo chiều kim đồng hồ, dưới lực tác động lớn từ cổ tay, ba đầu ngón tay máu tươi chảy dọc khắp khe rãnh la bàn đá, chữ cổ tự phía trên la bàn như thể những con đỉa, không ngừng uống lấy máu tươi Trương Minh.

-“Đừng lên tiếng… Dùng hết sức chạy khỏi nơi này… Đằng kia… Mau chạy đến chỗ kia… Mau…” Lâm Phàm âm thanh có chút mệt mỏi, giọng nói đầy ngắt quãng.

-“Ra đây nào… Chơi cùng với ta nào… Bé con ơi… Nghe lời ta a… Ta sẽ thưởng cho… Đừng cứng đầu….” Giọng nói không rõ nam nữ, ngắt quãng liên hồi vang lên khắp căn phòng tối. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Bọn chúng… Bọn chúng…” Vũ Nam Sơn giọng nỉ non nói.

Năm đầu ngón tay bà lão nhẹ nhàng co cụm lại, siết chặt lấy trái tim Trương Minh, khiến hắn sắc mặt tái nhợt đi nhiều phần, hai mắt như muốn đóng lại, cả người hơi ngã về phía trước. Mặc dù chịu lấy vết thương trí mạng từ đối phương, thế nhưng Trương Minh tay phải vẫn đè chặt bên trong la bàn, nương lấy trọng lượng từ cơ thể, dùng hết sức lực cuối cùng còn sót lại, phá nát xương cổ tay cùng cánh tay, xoay bánh rãnh la bàn về đúng hướng ba giờ, cơ thể liền đổ sập, hai mắt nhắm chặt, khoé miệng nở nụ cười đầy mãn nguyện.

-“Trương đạo trưởng…” Lâm Phàm như muốn nói điều gì đó, Trương Minh liền đưa tay ngăn cản nói tiếp.

-“Chạy… Chạy mau… Chúng ta không phải là đối thủ của chúng… Hai người hãy tìm cách rời khỏi nơi này bằng mọi giá…” Trương Minh giọng nói có chút run rẩy.

-“Đừng nói những lời dư thừa, không còn thời gian nữa đâu, cầm lấy những thứ này rồi tranh thủ rời khỏi đây, những thứ này có thể sẽ giúp hai người bảo vệ được tính mạng của mình một thời gian, bần đạo không biết liệu nó có thể giúp hai người kéo dài được bao lâu tại nơi này, thế nhưng có còn hơn không. Để có thể sử dụng được thứ này, hai người chỉ cần cho máu của bản thân mình lên nó, hai mắt nhắm chặt, tập trung tinh thần vào nó liền được, còn giờ đi mau.”

-“Tinh sát quỷ đạo, dị quỷ thiên tinh, yêu tinh cổ mị, giáp bính thân tuất, khởi.” Quách Phú Thành hai tay chắp lại vào nhau, hai mắt nhắm chặt, bắt đầu đọc tâm pháp.

Đám người Quách thị không một ai dám trái lời, dưới hiệu lệnh từ bà lão liền xoay người, dùng hết tất cả sức lực hướng về phía cửa ra đuổi theo hai người Lâm Phàm cùng Vũ Nam Sơn. Bà lão hai mắt nhìn xuống xác Trương Minh bị đục một lỗ tròn ngay ngực trái liền cười lạnh, bước chân di chuyển xuống bậc thềm, hơi khom người tay giữa chặt lấy cổ chân gã, nhấc cao như nhấc một đứa trẻ, bất ngờ ném thẳng lên phía thương khung. Những quỷ cây như thể hiểu được ý nghĩ từ bà lão, cả bọn di chuyển cái thân hình nặng nề quỷ dị nhào về phía xác Trương Minh đang bị vứt cao mà cấu xé lấy từng mảnh da thịt bên trên cơ thể hắn một cách không thương tiếc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lâm Phàm đưa lấy hai tay che lấy miệng, ngăn cho âm thanh của mình phát ra, điều chỉnh hơi thở có chút thấp đi, nhằm tránh sự nghe ngóng từ cái thứ quỷ dị đang đi tìm bọn hắn, hai mắt liếc nhìn lấy cơ thể của mình quan sát tình trạng. Cơ thể hắn đã không còn nhoè đi lúc ban đầu, thay vào đó, từng mảng thịt đã dần mập mờ hé lộ ra bên ngoài, nhìn thấy điều này, Lâm Phàm sắc mặt có phần biến, hắn biết tác dụng của lá bùa chuẩn bị hết công dụng, bằng mọi giá hắn cùng Vũ Nam Sơn phải tận dụng lấy thời gian còn sót lại để thoát khỏi nơi này.

Lâm Phàm nhìn thấy chủ nhân của đôi bàn tay này liền mười phần buồn nôn, đưa tay che lấy miệng mình, ngăn không cho cơn nôn tuông ra ngoài, khuôn mặt Quách phu nhân vô cùng dị dạng, từng mảng thịt bên trên khuôn mặt bị loan lở ra từng mảnh, có mảnh liền tróc rơi rãi xuống mặt sàn, hai mắt để lộ ra cả bên ngoài như sắp rơi xuống, chiếc miệng kéo xệch về một phía, mất đi một khoảng da thịt bên trên, tô môi son đỏ nhìn vô cùng đáng sợ.

-“Ha…Ha…Ha… Muộn rồi…” Trương Minh cười dài một tiếng cuồng tếu nói.

-“…..”

-“Đuổi theo… Mau đuổi theo hai thằng nhãi đó…. Mau…” Bà lão miệng hét lớn nhìn về phía Quách Phú Thành cùng đám người, tay siết chặt lấy trái tim Trương Minh cho cả vào miệng nhai ngấu nghiếng, máu tươi từ tim chảy khắp khuôn mặt lão.

-“Khởi.” Nhìn thấy động tác từ Lâm Phàm, Vũ Nam Sơn liền bắt chước làm theo, thân ảnh đồng thời biến mất theo cùng Lâm Phàm, để lại một người Trương Minh tại Quách thị.

-“Đi mau.”

-“Tìm thấy rồi nha….” Vào lúc Lâm Phàm đang suy nghĩ tìm cách để rời khỏi nơi quỷ quái này, giọng nói đầy quỷ dị bỗng nhiên vang lên về một phía, khiến tim hắn như bị treo ngược.

-“Thế nhưng, dựa vào hai người bọn ta, sao có thể rời khỏi nơi này…” Vũ Nam Sơn vào lúc này không màn đến chuyện ai sống ai c·h·ế·t, vội vàng nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Không sao… Đừng vội… Rồi sẽ đến… lượt hắn… Không phải gấp.” Quách phu nhân giọng nói có phần cười nhạo, khoái chí đáp.

Vào đúng lúc này, âm thanh xương gãy vụng vang lên khiến Trương Minh đau đớn không thôi, thế nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc, kìm nén lấy cơn đau từ cổ tay gãy nát, tiếp tục dùng hết sức lực để vặn lấy bánh răng bên trên la bàn, nhằm muốn giúp hai người Lâm Phàm cùng Vũ Nam Sơn có thêm nhiều thời gian để bỏ chạy.

-“Hai người có nhìn thấy hai con sư tử đá nằm phía bên trong từ đường không? Nếu bần đạo đoán không sai, thì hai con sư tử đá này chính là thứ mấu chốt để đám Thực Quỷ bên ngoài không có cách nào tiến vào nơi này, nếu chúng ta có thể phá vỡ được trận pháp từ hai con sư tử đá, làm ra động tĩnh lớn đánh động đến đám quỷ yêu bên ngoài, tạo ra sự hỗn loạn…” Trương Minh hai mắt liếc nhìn về phía hai con sư tử đá đang toả ra những sợi linh khí vô cùng mỏng nói.

-“Bần đạo… Bần đạo sẽ cố gắng câu kéo thời gian cho hai người rời khỏi nơi này… Suy cho cùng, mọi chuyện đều do bần đạo đã kéo hai người vào chuyện này… Ta… xin lỗi… thực sự có lỗi với hai người…” Trương Minh hai hàng nước mắt chảy dài hai bên má, giọng nỉ non nói.

-“Aaaaa…. Lâm Phàm… Lâm Phàm… Cứu ta…” Vũ Nam Sơn gào thét lớn, ra hết sức vùng vẫy muốn thoát khỏi đôi bàn tay dơ bẩn của Quách phu nhân.

Những thân cây này cọ ngoạy nhúc nhích như những con giòi đang ngoe ngoảy bên trên mảng thịt hư thối, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, ba người Lâm Phàm sắc mặt không còn một chút máu, đối mặt với thứ này, ngay cả Trương Minh, một người tu đạo có thâm niên vô cùng lâu cũng có chút không chịu đựng được sự buồn nôn khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.

-“Tránh mau.” Lâm Phàm khẽ hơi xoay người, một chân đạp về phía Vũ Nam Sơn, cả hai bắn về hai phía.

-“Khởi.”

Về phần Lâm Phàm cùng Vũ Nam Sơn, sau khi phục dụng hai lá bùa, hai người bọn hắn ra sức điên cuồng chạy về phía lối ra Quách thị, chạy được một lúc, cả hai phát hiện phía sau âm thanh liên tục kêu gọi tên hai người, tiếng kêu một ngày càng gần hơn bao giờ hết, khiến bọn hắn hoảng sợ không thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Ầm.”

-“Thế… Thế còn ngài… Đạo trưởng?” Lâm Phàm nghe thấy thế không khỏi bàng hoàng đáp.

-“Không ổn… Mau ngăn chặn hắn…” Quách Phú Thành nhìn thấy hành động của Trương Minh, liền cảm thấy một tia nguy hiểm, miệng hét lớn, hai tay cử động điều khiển những cái cây quỷ dị tấn công Trương Minh.

Dứt lời, la bàn bỗng nhiên phát sáng, chiếu rọi khắp khuôn viên Quách thị, ánh sáng từ la bàn phát ra như thể những ngọn lửa, đốt cháy hết tất cả những thứ mà nó chạm tới, khiến đám người Quách thị điên cuồng gào thét, kẻ ôm lấy đầu, người che lấy khuôn mặt cùng hai mắt, tán loạn khắp mọi nơi. Chưa dừng lại ở đó, Trương Minh răng cắn chặt, khoé miệng bắt đầu có dấu hiệu chảy máu, tay phải tiếp tục dùng sức, vặn lấy từng bánh rãnh bên trên la bàn, miệng hét lớn về phía Lâm Phàm.

-“Răng rắc…”

-“Khốn khiếp, tên đạo sĩ khốn khiếp… Ta sẽ băm ngươi ra thành trăm mảnh cho c·h·ó ăn…”

-“Cầm lấy hai cái này, hai thứ này có thể giúp hai người rời khỏi đây, thế nhưng thứ này chỉ có thể phát huy công hiệu trong một thời gian ngắn, hai người buộc phải dùng hết sức lực chạy được ra ngoài, cho dù có nghe được gì từ sau lưng cũng không được phép quay đầu lại nhìn, bằng không tất cả sẽ uổng phí.” Trương Minh đưa tay lấy từ y phục ra hai lá bùa úa vàng, có chút cũ kĩ nhét vào tay Lâm Phàm, gạt đi hai hàng nước mắt, vẻ mặt đầy trịnh trọng nói.

-“Những cây này không đơn thuần chỉ là cây làm cảnh, trồng cho đẹp mắt đâu, nhìn vẻ mặt các ngươi liền biết chắc sẽ không bao giờ biết đến thứ này, để ta cho các ngươi thấy hình dáng thật của bọn chúng.” Quách Phú Thành lải nhải nói.

-“Có chút trình độ…” Dần dần chủ nhân của đôi bàn tay gớm ghiếc liền xuất hiện giữa gian phòng tối, chủ nhân của đôi bàn tay này không ai khác chính là phu nhân của Quách thị, cũng chính là nương tử của Quách Phú Thành.

Mắt nhìn thấy Trương Minh liều mạng để bảo vệ cho hai người bọn hắn rời khỏi nơi này, Lâm Phàm khẽ cắn chặt lấy miệng, cho ngón tay vào bên trong cắn rỉ máu, quẹt ngón tay dính máu lên thân lá bùa, hai ngón tay kẹp chặt lấy, bắt chước lấy động tác từ Trương Minh, miệng hét lớn. Lá bùa bỗng nhiên phát sáng, cả cơ thể Lâm Phàm như hoà vào thiên nhiên, thân ảnh nhoè sang bốn phía biến mất khỏi khoảng sân không một dấu vết.

Trương Minh cầm lấy túi vải của mình đeo bên cạnh nhét cả vào tay Lâm Phàm đẩy lùi về sau, trong tay chỉ cầm lấy chiếc la bàn cổ bằng đá hình bát quái, bên trên được khắc nhiều kí tự cổ, ở giữa liền là những khoá rãnh vặn xoay, ở giữa có ba lỗ tròn vừa đủ cho đầu ngón tay của một người trưởng thành cho vào.

-“Các ngươi đang suy tính gì đó… Khặc… Khặc… Khặc… Vô ích thôi, các ngươi chú mệnh đã định sẵn liền tại nơi này, các ngươi có biết tại sao nơi này xung quanh được gieo trồng muôn hình kiểu dạng loại cây không?” Quách Phú Thành nở điệu cười đầy quỷ quái nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 38 : Hoảng loạn