Tiên Dị Quỷ Phàm
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 37 : Quách gia ( Thượng )
-“Nam Sơn, dậy mau, tỉnh lại, có chuyện rồi.” Tiến lại gần giường, Lâm Phàm hét lớn về phía Vũ Nam Sơn vẫn còn đang ngủ mê bên trong.
-“Gào…”
-“Làm thế nào đây? Chẳng lẽ không còn cách nào khác?” Lâm Phàm đầu óc suy nghĩ liên tục, sắc mặt trở nên gấp rút nói.
-“A… Cái quỷ gì thế… Đây là ai… Tại sao lại trở thành như thế này… Khoan đã… Thục Lương đâu?” Vũ Nam Sơn nhìn thấy tình trạng của người đang nằm bên cạnh mình, chợt bừng tỉnh, không còn chút buồn ngủ, sắc mặt trở nên hoảng sợ nhảy thẳng xuống giường.
-“Aaaaaa…..”
Nhai lấy mảng thịt được xé rách bên gương mặt Thục Lương, bóng đen không ngừng kêu gọi đồng bọn đang đứng nhìn bên cạnh tiến đến tận hưởng sự khoái lạc. Không để Thục Lương đợi lâu, từng đạo bóng đen di chuyển đến bên cơ thể hắn, người cắn lấy tay, người cắn lấy chân, người cắn lấy ngực,… thay phiên nhau ngấu nghiếng lấy cơ thể Thục Lương một cách đầy man rợn. Dưới cơn đau bất tận, hắn không còn cách nào khác ngoài việc ra sức cắn lấy lưỡi nhằm không muốn chịu cơn hành xác này, thế nhưng Thục Lương hắn lại không có đủ sự dũng khí để làm ra chuyện này, chấp nhận buông tay phó mặc cho những gì đang xảy ra trong tuyệt vọng.
Cả người Thục Lương như bị trối xích lại vào nhau, tay chân liền không thể nào cử động, miệng chỉ có thể phát ra những tiếng ú ớ đầy khờ dại, hai hàng nước mắt chảy dọc khắp gương mặt.
-“Theo những gì bần đạo thấy lúc nãy tại bên trong giếng, những thây khô cùng xương cốt ắt hẳn phải hơn trăm người mới có thể chất đầy lên gần miệng giếng như thế, chỉ nhiêu đó thôi, cũng đủ khiến bọn hắn trở nên nguy hiểm biết nhường nào.” Trương Minh hồi tưởng lại lúc nãy, khẽ rùng mình nói.
-“Ngươi nhìn bên cạnh ngươi mà xem, nếu bọn ta không đến kịp, người tiếp theo chính là ngươi.” Lâm Phàm lạnh giọng, hất mặt về phía Thục Lương nói.
Thời gian trôi qua liền không lâu, cả người Thục Lương bây giờ chỉ còn lại lục phũ ngũ tạng bên trong cùng lớp khung xương bên ngoài, tất cả da thịt bên trên đều đã biến mất, hay nói đúng hơn liền đã bị ăn sạch sẽ, không còn một chút gì sót lại. Gương mặt Thục Lương bây giờ trở nên muôn hình kì dị, xung quanh chỉ toàn là máu cùng máu, hai mắt bới móc để lại một lỗ đen nằm hai bên, một mảng da thịt bám víu đều không có trên gương mặt, mười phần buồn nôn.
Những bộ hài cốt này lớn có, nhỏ có, thân thể uốn lượn còng xuống, đầu lâu lớn, thân thể nhỏ, đầu lâu lớn, thân thể lớn, hài nhi người lớn thậm chí có những bộ đầu lâu thối rửa, mục nát, tất cả đều có đủ tại bên trong giếng. Nhìn thấy những thứ này, Trương Minh sắc mặt biến đổi liên tục, hắn không ngờ rằng bên trong chiếc giếng đá này lại chứa đựng một bí mật đáng sợ đến thế, tay chân không ngừng run rẩy, hướng mắt nhìn về phía Quách Phú Thành nói.
Một tên trong số đó như thể không kìm chế được bản thân mình, nước vãi chảy ra khỏi khoé miệng, rơi liên tục bên trên chăn mền hai người, khuôn mặt kéo dài xuống chạm thành giường, đặt sát người Thục Lương đang nằm bên ngoài, đưa lấy chiếc lưỡi vẫn nhốp nhép đảo dọc khắp khuôn mặt Thục Lương. Cảm nhận như có thứ gì đó đang chạm vào gương mặt mình, Thục Lương hơi mở hai mắt, phát hiện thấy trước mặt mình bỗng nhiên xuất hiện một bóng người quỷ dị đang kề mặt gần sát mình, cả người trở nên hoảng sợ giơ tay muốn đánh ra một chưởng, thế nhưng liền vô vọng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Thật ngon, thịt của người tu đạo a…. Các ngươi hãy lại tận hưởng đi…”
-“Nói như vậy, ba người bọn hắn đã phải ăn rất nhiều người mới có thể tích tụ được thành như thế?” Lâm Phàm mặc dù biết những tên này có sở thích ăn thịt người sống, thế nhưng từ trong miệng Trương Minh nghe ra, hắn vẫn có chút bị doạ sợ.
-“Những cái này… Đây là…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Khó khăn rồi… Phía trước tên Quách tộc trưởng cùng gia quyến của hắn, phía sau lại là người Quách thị, lần này khó mà thoát…” Lâm Phàm giọng nói có chút run rẩy.
Chương 37 : Quách gia ( Thượng )
Dứt lời, đám người Quách thị liền tản ra thành ba nhóm người, tiến thẳng về phía căn phòng của đám người Lâm Phàm Vũ Nam Sơn cùng Thục Phi đang nghỉ. Không mất nhiều thời gian, người Quách thị đã đứng trước cửa phòng, tay nhẹ nhàng đẩy nhẹ khung cửa tạo thành một khe hở nhỏ đủ để một cơ thể lách vào. Mắt nhìn thấy Vũ Nam Sơn cùng Thục Lương vẫn còn đang say giấc, những bóng đen không khỏi nở nụ cười đầy quỷ dị, chân bước rón rén không chút tiếng động đi thẳng về phía giường hai người bọn họ.
-“Khởi.”
Dứt lời Trương Minh liền kéo tay Lâm Phàm cùng Vũ Nam Sơn rời khỏi căn phòng chạy về phía từ đường Quách thị, hướng thẳng về phía cửa ra mà thoát thân. Vào ngay lúc cả ba người đặt chân ra khỏi căn phòng, Quách Phú Thành như biết được từ trước, hắn cùng gia quyến của mình đứng đợi ngay chiếc đình giữa sân, trong tay cầm lấy một thứ gì đó giơ cao, miệng hướng về phía bọn hắn mỉm cười.
Nhìn thấy con mồi liên tục tránh né khỏi bàn tay mình, Quách Phú Thành khẽ gầm lớn một tiếng kéo dài, nương theo tiếng gầm, bên trong từ đường Quách thị lấp ló xuất hiện nhiều đạo bóng ảnh kì dị, cao thấp lớn bé, tất cả hai mắt miệng đều giống hắn, một bước nhảy liền tiến gần Trương Minh. Về phần Trương Minh, nhìn thấy đối phương số lượng chênh lệch nhiều, hai mắt trở nên ngưng trọng, đưa tay vào bên trong y phục, lấy ra một lá bùa, miệng đọc chú pháp hét lớn.
-“Ngay bây giờ.” Trương Minh khẽ xoay đầu về phía sau thét lớn.
-“Đám người Quách thị này thì không thành vấn đề, mấu chốt là ở tên Quách Phú Thành, nương tử hắn, cùng bà lão kia mới là khó khăn, bần đạo cảm giác, ba người bọn hắn vô cùng nguy hiểm, huyết quang từ người bọn hắn lan toả vô cùng dầy đặc, khiến ta cảm thấy vô cùng khó chịu.” Trương Minh tay chỉ về ba người đang có mặt bên trong chiếc đình liền nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tấm bùa b·ốc c·háy, cả cơ thể Trương Minh như hoá vào không khí, cả người mờ mờ ảo ảo nhoè dần giữa sân trống, Quách Phú Thành cùng đám người nhìn thấy thế cả người liền động, nhảy bổ về phía thân ảnh Trương Minh, thế nhưng muộn mất một bước, lúc những ngón tay chạm được vào thân ảnh hắn cũng chính là lúc hắn biến mất khỏi đám người.
-“Khặc… Khặc… Khặc… Tính đi đâu a… Các ngươi sẽ không thể nào rời khỏi được nơi này, ngoan ngoãn ở yên đó trở thành đồ ăn cho bọn ta…” Quách Phú Thành âm thanh có phần biến thái, lúc cao lúc trầm lải nhải không ngừng.
Về phần cơ thể Thục Phi, đều đặt nằm trên chiếc bàn mà bọn hắn dùng bữa ban nãy, thay vì những món ăn có phần thịnh soạn thì lại chính là cơ thể của nàng ấy, đám gia quyền Quách gia không ngừng cắn xé lấy cơ thể nhỏ bé ấy, n·ộ·i· ·t·ạ·n·g bên trong cơ thể trải qua nhiều lần cắn xé liền để lộ ra bên ngoài, rơi rớt xuống mặt đất không ngừng.
-“Người đó chính là Thục Lương, về phần lý do tại sao hắn lại thành như vậy, đơn giản, chính là bị đám khốn kh·iếp này ăn sống.” Lâm Phàm vội vàng giải thích.
-“Khặc… Khặc… Khặc… Đừng khóc, để ta chăm sóc ngươi…” Bóng đen nhìn thấy biểu cảm Thục Lương càng trở nên khoái chí, giọng nói có phần không rõ ràng, hưng phấn.
Từ phía sau, Lâm Phàm nhảy bổ ra, tay cầm lấy chiếc gương đồng màu vàng thâu lục giác, trên khung gương được khắc vô số kí tự cổ xưa cùng nhiều khuôn hình kì dị, ở giữa liền là một mảnh gương nhỏ vòng tròn bóng loáng, có thể chiếu rọi được mọi thứ. Lâm Phàm tay cầm chặt gương đồng giơ cao về phía bóng đen, vào lúc này, chiếc gương bỗng nhiên phát ra ánh sáng màu vàng, chiếu thẳng về phía trước, ánh sáng màu vàng này phát ra lực lượng vô cùng đáng sợ, khiến những bóng đen chạm vào như thể bị đốt cháy.
Nhìn thấy người thiếu niên cùng lão đạo sĩ cầm trong tay pháp bảo, đám người Quách thị trở nên e ngại, cả người liên tục lùi về phía sau giữ khoảng cách, chờ đợi cơ hội liền ra tay động thủ với bọn hắn. Về phần Trương Minh cùng Lâm Phàm, hai người vẫn y nguyên giữ lấy tinh thần cảnh giác, người cầm lấy gương đồng giơ xung quanh căn phòng, người trong tay cầm lấy vài mao tiền, bất kì lúc nào cũng có thể ném ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Ừm? Lại chuyện gì nữa? Đừng nói với ta là đám Thực Quỷ xông vào nơi này rồi nhé.” Vũ Nam Sơn hai mắt khẽ mở, giọng đầy phiền muộn nói ra.
Trương Minh trong tay cầm lấy vài đồng tiền, ra sức ném thẳng về phía những bóng đen, những đồng tiền như có được ma lực cùng pháp thuật, chạm vào cơ thể bóng đen liền khiến bọn chúng gào thét đau đớn né tránh về một hướng, gương mặt trở nên dữ tợn, hai tay giơ cao nhảy về phía Trương Minh.
Nói xong, bóng đen đưa lấy hai hàm răng bị úa vàng về phía bên mặt Thục Lương, siết chặt lấy phần da thịt giựt mạnh một phát, máu tươi bắn phúng, một mảng da thịt dễ dàng nằm gọn trong miệng bóng đen, cảm giác đau đớn truyền đến tận đầu óc, thế nhưng Thục Lương lại không thể nào phát ra được âm thanh, những sợi gân máu nổi dọc khắp con mắt, khiến hắn trở nên đáng sợ.
Ánh mắt ba người tập trung nhìn về phía thứ đồ vật đang nằm trong tay hắn cả người đột nhiên trở nên cứng đờ, hai mắt mở to, Vũ Nam Sơn không dám nhìn thẳng xoay người về một phía n·ôn ó·i không ngừng. Thứ mà Quách Phú Thành cầm trong tay không phải thứ gì khác chính là phần đầu của Thục Phi đã bị cắt đứt, hai mắt mở to trợn ngược lên thương khung, khoé miệng cùng phần cổ bị cắt vẫn còn chảy dài máu tươi, chứng tỏ hắn chỉ vừa mới ra tay với nàng ấy.
-“Những tên này… Không phải là đám người Quách thị mà chúng ta đã thấy bên trong từ đường sao? Tại sao bọn hắn lại… lại…”
-“Các ngươi thì thầm to nhỏ gì đó, đang tìm cách chạy khỏi đây sao, khặc… khặc… khặc… Cho dù các ngươi có rời được nơi này, ngoài kia còn có những thứ còn đáng sợ hơn bọn ta gấp mười lần, các ngươi không trở thành đồ ăn tại đây, cũng trở thành đồ ăn cho đám ngoài kia, không bằng ở lại đây cho rồi.” Bà lão giọng nói vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến đám người Lâm Phàm cùng Trương Minh cũng phải kh·iếp sợ.
-“Thuật pháp? Tên này có chút đạo hạnh, các ngươi mau ra tay với những người kia, đừng để bọn hắn bỏ trốn.” Quách Phú Thành hai đầu lông mày chau lại, khó chịu nói.
-“Cách thì có một cách, chỉ là có chút mạo hiểm, nếu thành công liền rời khỏi đây, còn như thất bại, không cần phải bần đạo nói, tiểu hữu cũng rõ ràng a.”
-“Được.”
-“Không thể nào… Không lẽ chúng ta trở thành đồ ăn cho bọn chúng thật sao… Ta không muốn… Ta không muốn c·hết… Ta còn muốn tu đạo, trở thành tu sĩ… Ta chưa muốn c·hết…” Vũ Nam Sơn hai mắt vô hồn, giọng nói có chút hoảng loạn, nói năng loạn xạ.
-“Đi thôi, mau rời khỏi đây, bằng không sẽ không thể nào rời đi được.”
-“Bọn chúng căn bản ngay từ đầu không phải là người, nếu bần đạo đoán không sai, thì bọn chúng chính là Ngạ Quỷ, chuyên dụ lấy những người dễ tin, dẫn dắt bọn hắn mời vào nhà, liền ăn sống bọn chúng. Đám này không khác gì những tên Thực Quỷ bên ngoài là bao, chỉ là bọn chúng đầu óc có chút tinh thông hơn lũ kia một chút.” Trương Minh hai mắt nhìn chằm chằm về phía những người Quách thị liền nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Thiên sát, địa sát, ngũ linh chi khí, thiên linh chi hành, sát.” Ngay tại lúc này, phía ngoài cửa liền xuất hiện giọng nói có phần trầm khiến những bóng đen không khỏi bất ngờ nghiêng đầu nhìn ra.
-“Khặc… Khặc… Khặc… Bị phát hiện rồi a, cũng không ảnh hưởng gì mấy, sau cùng các ngươi cũng sẽ nằm bên trong đó mà thôi…”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.