Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 26 : Huyễn Thuật

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26 : Huyễn Thuật


-“Ngươi nói gì, nói lại cho ta xem?” Vũ Nam Sơn cả người như con thú hoang, nhảy thẳng về phía thân ảnh nhỏ bé Lâm Phàm, tay giương quyền đánh thẳng về phía hắn.

-“Ha…Ha…Ha… Đổ hết tội lỗi cho ngươi? Chẳng phải ngươi đang đổ hết tội lỗi cho bọn ta sao? Ngươi cũng khác gì Lâm Phàm hắn, đều cùng một giuộc, đều là những kẻ giả nhân giả nghĩa, người ra tay với U Sa chính là ngươi cùng những tên khác, chứ không phải ta.” A Đại đứng gần đó nghe thấy vậy liền tức giận nói.

-“Đơn giản như vậy?”

-“Đúng vậy a, giờ nghĩ lại mới thấy có điều không đúng, không thể nào có chuyện cùng một sự việc xảy ra, thế nhưng lại cho ra nhiều kết quả như thế, trừ khi….” Tiểu Ngưu Nhi như phát hiện ra gì đó liền nói.

-“Rắm thí, ngươi đừng ở đây tỏ vẻ cao cao tại thượng, trong lòng ngươi thế nào, ngươi tự biết lấy, chính mắt ta đều nhìn thấy ngươi cùng những tên khốn kh·iếp này, xuống tay với U Sa không chút do dự, vào ngay lúc đó, trái tim ta như dừng đập khi nhìn thấy các ngươi ghim từng đoản dao đấy lên người U Sa, vậy mà bây giờ các ngươi lại ở đây đổ hết tội lỗi cho ta?” Vũ Nam Sơn cười lạnh nói.

-“Lâm tiểu hữu, ngươi không bị làm sao chứ? Vết thương trên mặt cùng tay của ngươi…” Trương Minh nhìn thấy Lâm Phàm mang thương tích trở về nhà, không khỏi bất ngờ liền nói.

-“Cũng không dám chắc, thế nhưng dựa theo những gì đang xảy ra, tám chính phần mười là như vậy.” Lâm Phàm gật đầu cho ra đáp án.

-“Trừ khi thế nào?” A Đại gấp gáp nhìn sang hỏi.

-“Các ngươi đừng ồn ào nữa, Lâm Phàm tới rồi.” Triệu Ngọc Nhi nhìn thấy tỉnh cảnh dần trở nên hỗn loạn, liền chen miệng cắt ngang.

Chương 26 : Huyễn Thuật

-“Đúng vậy a, hôm qua ta không thấy có chuyện gì xảy ra, vẫn thấy mọi người sinh hoạt bình thường, chỉ có khác lạ ở chỗ liền không nhìn thấy các ngươi mà thôi.” Triệu Ngọc Nhi gật đầu đáp.

-“Huyễn Thuật? Nó là cái gì?” Lâm Phàm ngơ ngác không hiểu.

-“Nói như vậy ngươi cũng trong vùng n·ghi p·hạm, đừng nói như việc ngươi không liên quan đến chuyện này.” Vũ Nam Sơn cười nhạo nói.

-“Đúng vậy, chính là thế, ý ta là như vậy.” Lâm Phàm xấu hổ nói.

-“Không thể nào…. Không thể nào có chuyện đó được.” Vũ Nam Sơn nghe thấy vậy liền lớn tiếng phản bác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Trong chuyện này có gì đó quỷ dị, cho đến lúc này, liền không thể nào xác định được ai nói dối, ai nói thật, thế nên liền dừng tại đây, chuyện quan trọng bây giờ chính là Ôn Tuệ, theo những gì ta nhớ thì người tiếp theo có thể chính là ngươi, từ hôm qua đến giờ, ngươi có cảm nhận thấy có điều gì đó bất thường diễn ra xung quanh ngươi không?” Lâm Phàm hai mắt nhìn về phía Ôn Tuệ, âm giọng có phần lo lắng liền nói.

Lâm Phàm cùng đám người nghe thấy vậy liền đình chỉ lấy hành động, không ngừng suy nghĩ lại những thứ mà mọi người vừa nói, quả thật có chút gì đó không đúng như lời Triệu Ngọc Nhi nói, cùng là một câu chuyện, thế nhưng lại cho ra nhiều kết quả khác nhau, nói một cách đúng hơn liền mỗi bản thân một người liền trở thành nhân vật chính trong câu chuyện xảy ra, những người khác liền không phải.

-“Ta cũng thế.” A Đại gật đầu nói.

-“…..”

-“Ngươi đừng hiểu lầm, ý ta là dựa theo vị trí có mặt tại lần trước, sau Thông Can, U Sa, tiếp đến liền là ngươi rồi, chính vì thế, ta có phần lo lắng ngươi sẽ là người tiếp theo xảy ra chuyện.” Lâm Phàm đưa tay ra hiệu, liền nói.

-“Sao ngươi lại dám chắc rằng chuyện đó liền không thể nào? Trải qua mấy ngày vừa qua cùng chuyện đó, không có gì là không thể nữa cả.” Lâm Phàm cười lạnh nói.

-“Ừm?”

-“Ngươi thì sao?” Vũ Nam Sơn đưa mắt nhìn về Lâm Phàm nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Đính chính rõ ràng là ngươi cùng những tên khác, không phải ta.” Tiểu Ngưu Nhi đứng kề cạnh cười lạnh đáp.

-----------------

-“Xin tiểu hữu cứ việc nói, nếu bần đạo biết, bần đạo sẽ nói.”

-“Ừm? Khoan đã, có gì đó không đúng, đều cùng một câu chuyện, thế nhưng kết quả lại cho ra khác nhau, thế cuối cùng ai là người nói thật ai là người nói dối? Ta cảm thấy trong chuyện này liền có gì đó uẩn khúc, các ngươi bình tĩnh suy nghĩ lại kĩ càng xem.” Triệu Ngọc Nhi hai đầu lông mày liền chau vào nhau, suy nghĩ liền nói.

-“Không có gì, chỉ là một chút v·ết t·hương ngoài da, không đáng lo ngại, đạo trưởng này, ta có đôi việc muốn thỉnh giáo.” Lâm Phàm khẽ ngồi xuống ghế, mắt nhìn về phía bên trong phòng, thấp giọng nói nhỏ.

-“Bằng cách tìm ra người đi đến được kết cục thật của sự việc diễn ra, tránh xảy ra mâu thuẫn không cần thiết, lấy cái này giao cho người đó, để chính tay người đó đốt lấy, cho vào nước uống, phân cho mọi người uống liền sẽ phá giải được Huyễn Thuật.”

-“Thật?”

-“Liền xoay người bỏ đi, tâm trạng cực kì khó chịu, đầu óc trở nên trống rỗng, bước đi trong vô hồn liền trở về nhà.” Tiểu Ngưu Nhi có hơi suy nghĩ, nhớ lại chuyện tối qua liền đáp.

-“Nói như vậy, người dính vào Huyễn Thuật sẽ không biết được đâu là sự việc diễn ra thật, đâu là sự việc diễn ra giả, cứ như vậy, thật giả lẫn lộn không biết được?” Lâm Phàm nhíu mày nói.

-“Ta? Xuống tay tàn độc với U Sa? Ha… Ha… Ha… Xảo biện thật hay, tất cả đều là những tên khốn kh·iếp, bây giờ lại đùn đẩy lấy trách nhiệm cho nhau đã đành, dội nước bẩn lên người ta, lương tâm các ngươi thật bị c·h·ó tha rồi sao?” Lâm Phàm nghe thấy vậy liền gầm lớn, tay siết chặt quyền, tức giận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Ta cũng vậy.”

-“Bất thường sao? Hình như không có, mà khoan đã, sao người tiếp theo lại là ta, ý ngươi là sao?” Ôn Tuệ thoáng chốc liền giật mình, không khỏi tức giận nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Ta cũng vậy.”

-“Đúng vậy, lúc đó ta còn thấy hắn cầm lấy từng đoản dao cùn, xuống tay không chút do dự với U Sa.” Tiểu Ngưu Nhi hai mắt đầy phẫn nộ nhìn về phía Lâm Phàm đáp.

-“Chuyện là, giả sử trong một sự kiện xảy ra, thế nhưng lại cho ra nhiều kết quả khác nhau, từng người từng người lại nhận được mỗi góc nhìn cùng kết quả khác, sau đó, liền xuất hiện thêm một kết quả nằm ngoài sự kiện xảy ra… Chuyện đó nên giải thích thế nào?” Lâm Phàm có chút khó giải bày, liền nói một cách lung tung đầy khó hiểu.

-“Ừm? Ngươi nói gì, ngươi không biết chuyện gì xảy ra vào hôm qua?” Lâm Phàm như bắt được chi tiết gì đó, hai mắt trở nên hoảng sợ liền nói.

-“Chuyện này…. Ý tiểu hữu muốn nói trong một câu chuyện xảy ra nhưng người trong câu chuyện lại cho ra nhiều kết cục khác nhau, dẫn đến câu chuyện bị chia rẽ thành nhiều hướng khác nhau đúng không?” Trương Minh cau mày lại đáp.

-“Có chút phiền phức a… Làm thế nào để có thể giải được Huyễn Thuật?” Lâm Phàm đau đầu nói.

-“Lâm Phàm? Đến hay lắm, trong chuyện này hắn cũng có một phần liên quan.” Vũ Nam Sơn nghe thấy vậy liền cười lạnh nói.

-“….”

-“Về vấn đề này, bần đạo không thể nào đưa ra được đáp án chính xác cho tiểu hữu được, thế nhưng theo bần đạo biết, cái này trong giới tu đạo bọn ta gọi chính là Huyễn Thuật.” Trương Minh suy nghĩ liền đưa ra nhận định của mình.

-“Quả thật có gì đó không đúng, cùng là một câu chuyện xảy ra, thế nhưng sao ta lại thấy khác, ngươi lại thấy khác, ngươi lại thấy khác… Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?” Vũ Nam Sơn không khỏi trầm ngâm suy nghĩ nói.

-“Đủ rồi, hai người dừng lại đi, đã từng là huynh đệ với nhau, cớ sự gì hôm nay lại xảy ra như thế, còn các ngươi, thấy hai người bọn hắn như vậy cũng không liền ngăn cản, đứng đó xem vui, ta thật không hiểu trong lòng các ngươi, liệu tình cảm huynh đệ bao năm qua chỉ đáng giá ngần ấy thôi sao?”

-“Triệu Ngọc Nhi, ngươi cút ra, chuyện này không liên quan gì đến ngươi, ngươi đừng xen vào, đám c·h·ó c·hết bọn hắn, đều không phải là con người, đến cả huynh đệ của mình mà bọn hắn còn dám xuống tay tàn độc cùng người khác thì đừng nói đến việc khác.” Lâm Phàm hai mắt đầy căm phẫn, nhìn thẳng về phía Vũ Nam Sơn cùng những người khác.

-“Sau khi chứng kiến chuyện đó, các ngươi liền làm gì tiếp theo?” Lâm Phàm không khỏi suy nghĩ nói.

-“Mặc dù ta không biết chuyện gì đã xảy ra với các ngươi cùng U Sa, thế nhưng dựa theo những gì mọi người nói, ta cả gan đoán rằng, các ngươi chắc hẳn đã lọt vào mê thất hoặc đại loại thứ gì đó giống vậy.” Triệu Ngọc Nhi lắc lắc hai bím tóc liền nói.

Một quyền từ Vũ Nam Sơn đánh thẳng về phía Lâm Phàm cực kì nhanh đầy bất ngờ khiến hắn không tài nào tránh né được, liên tục lùi về phía sau không ngừng, cả người có phần choáng váng, khoé miệng liền rỉ từng giọt máu. Cảm nhận thấy khoé miệng mình có chút đắng cùng tanh, Lâm Phàm liền đưa tay kiểm tra, phát hiện thấy máu bên khoé miệng đang rỉ từng hồi không khỏi nghiến chặt răng, tay siết quyền, lao thẳng về phía Vũ Nam Sơn một ăn thua đủ.

-“Cũng không hẳn là thế, trong số những người trúng phải Huyễn Thuật, chắc chắn sẽ có một người đi đến được kết cục thật của sự việc diễn ra, thế nhưng chính vì chỉ cho ra được một phần kết quả đúng trong hàng trăm hàng vạn kết quả sai, dẫn đến người đi đến được kết cục thật của sự việc diễn ra liền không phân được rõ ràng mình là đúng hay sai, để rồi lạc vào mê thất thật thật giả giả bên trong đó.” Trương Minh tay gõ trên mặt bàn đầy tiết tấu, giải thích.

-“Trừ khi trong số chúng ta, chỉ có một người nói đúng, những người khác chỉ đang bị dẫn dắt vào trong câu chuyện này mà không hề hay biết… Hoặc cũng có khả năng, tất cả những gì chúng ta thấy, đều không phải là sự thật, mà sự thật chính là tất cả chúng ta đều xuống tay với U Sa…” Lâm Phàm hai mắt trở nên ngưng trọng lại, trầm giọng đáp.

-“Cũng như thế, không khác gì các ngươi, phải mất một lúc sau mới liền bình tĩnh trở lại, c·hết tiệt, chuyện ngày càng trở nên phiền phức, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?” Lâm Phàm tay siết chặt quyền nện thẳng xuống mặt đất, khiến mu bàn tay liền chịu v·ết t·hương không nhỏ, máu chảy dài ướt đẫm mặt sàn.

-“Huyễn Thuật là một loại thuật pháp, khiến người trúng phải liền mắc vào một huyễn cảnh mờ mờ ảo ảo, không phân rõ được đâu là thật đâu là giả, cứ thế bản thân bị chìm đắm trong đó không tài nào thoát khỏi. Những người mắc phải Huyễn Thuật, không một người nào sẽ giống người nào, có người sẽ trải qua một câu chuyện khác bên trong một sự việc đang diễn ra, có người lại trải qua một câu chuyện khác nữa bên trong câu chuyện cùng sự việc của người kia đã trải qua… Chính vì thế khi dính vào loại thuật pháp này, tất cả đều trở nên điên loạn, ảo ảo thật thật không hồi kết.” Trương Minh không nhanh không chậm giải thích.

-“Được rồi, chuyện hôm nay tới đây, Ôn Tuệ, nếu ngươi cảm thấy có gì đó bất thường xảy ra, liền tìm đến bọn ta, bọn ta sẽ giúp ngươi tìm cách giải quyết, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của ngươi.” Lâm Phàm thấp giọng nói liền xoay người bỏ đi, hướng về phía Bạch Linh Thôn.

-“Chuyện quái gì đang diễn ra vậy? Đau đầu thật, nói một lúc nữa ta liền không thể nào phân biết được thật thật giả giả.” Vũ Nam Sơn tay xoa lấy hai vầng thái dương, nheo mày nói.

Mắt nhìn thấy cả hai muốn giải quyết bằng nắm đấm, Triệu Ngọc Nhi liền xen giữa can ngăn, miệng liền nói lớn.

Trong chốc lát, bầu không khí tại nơi này liền trở nên trầm lặng, không một ai dám lên tiếng, ai nấy vẻ mặt đều thấp thỏm lo sơ trước những gì sắp diễn ra tới đây, bỏ mặt Triệu Ngọc Nhi đang ngơ ngác đứng đó, mười phần không hiểu chuyện gì đang xảy ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26 : Huyễn Thuật