Tiên Dị Quỷ Phàm
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 25 : Lòng người
-“Chuyện này thì không cần, vận mệnh của ta, do ta tự nắm bắt lấy, tự giải quyết, nếu như biết trước được tất cả, thì đời người còn gì niềm vui, phải tự mình trải nghiệm lấy thì mới đúng một kiếp người.” Lâm Phàm đưa tay từ chối liền nói.
-“Có sao? Bần đạo không rõ ràng lắm.” Trương Minh đưa tai lên nghe ngóng xung quanh dò xét.
-“Không có việc gì, chẳng qua đang nghĩ đến một số thứ, khá thú vị.” Trương Minh khẽ đáp.
-“A… Lâm Phàm… Lâm Phàm…” Âm thanh có phần trong trẻo, hướng về phía Lâm Phàm cùng Trương Minh kêu lớn.
-“Ừm? Chuyện đó liên quan gì đến ta, ta cùng bọn hắn kể từ hôm qua liền đã không còn dính dáng gì với nhau, chuyện sống c·hết bọn hắn, cứ để bọn hắn tự định đoạt.” Lâm Phàm cười lạnh nói.
Lâm Phàm có chút bất ngờ liền bễu môi đáp, dù sao hắn cũng là người hiện đại, về những thuật thức bói toán này, tại thế giới kia của hắn, cũng không phải là không có, thế nhưng tính hiệu quả cùng chuẩn xác lại không được cao lắm, gần như mười kẻ thì hết tám chín kẻ là dùng những lời hoa bướm để lừa gạt, người còn lại, coi như có chút bản lĩnh, có thể mò ra được gì đó.
-“Vấn đề không phải là tin hay không tin, mà nằm ở chúng ta, chúng ta tin thì nó sẽ là thật, còn không tin liền là giả, bói toán thực chất chỉ là một thứ lừa gạt dựa trên sự kém hiểu biết của một người bị một người lời ngon xảo trá dụ dỗ.” Lâm Phàm có chút cười nhạo liền nói.
-“Rốt cuộc có chuyện gì? Bình tĩnh kể lại, đừng gấp.” Lâm Phàm vẻ mặt trở nên ngưng trọng liền nói.
-“Ừm?” Lâm Phàm không khỏi bất ngờ liền xoay người nhìn về phía Trương Minh đang đứng gần đó, ánh mắt vẫn đang quan sát nhìn lấy từng món đồ bên trên sạp hàng, như thể không màn đến bên đây.
-“A… Là Triệu Ngọc Nhi…” Lâm Phàm hai mắt nheo lại, nhìn về phía xa, phát hiện ra đạo bóng ảnh quen thuộc, liền nói.
-“Ừm? Hình như có ai kêu mình thì phải, đạo trưởng có nghe thấy không?” Lâm Phàm nhướng tai nghe dò xét.
-“Ừm, bần đạo cũng nghe thấy.” Trương Minh khẽ gật đầu đáp.
Đào Đạo Nhân âm giọng liền tăng mạnh, thái độ trở nên căng thẳng, giương một tay chỉ về phía vị đệ tử đang nằm thoi thóp dưới mặt đất, không rõ tình trạng sống c·hết, chân liền nhấc cao hướng thẳng về vị trí hộp đầu, dồn nén hết lực đạo, giẫm mạnh. Âm thanh xương đầu cũng tiếng đạp dẹp vang vọng khắp căn phòng, não, máu cùng những gì chứa bên trong, dưới lực đạo từ đạo nhân không bị nghiền nát thành bột nhão liền văng vương vải khắp căn phòng.
-“Hai người cứ việc nói, bần đạo cùng tiêu Kinh đi qua kia một chút.” Trương Minh nhìn thấy hành động của Triệu Ngọc Nhi liền hiểu chuyện, cầm tay Kinh Kha hướng về một phía khác bước đi.
-“Ừm? Ý sư phó là người thanh niên Lâm Phàm?” Kinh Kha cầm trong tay thanh kẹo, miệng vừa ăn vừa nói.
-“Người quen tiểu hữu?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Ừm? Theo bần đạo thấy, có vẻ như Lâm tiểu hữu đây không tin tưởng thuật bói toán cho lắm?” Trương Minh hai mắt nhìn về Lâm Phàm nói.
-“Đáng sợ quá… Ta… Ta thật không muốn ở nơi quỷ quái này nữa… Ta muốn về nhà…” Vị nữ đệ tử nào đó hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, miệng thều thào nói.
Trước cơn lửa giận từ đạo nhân, vị nữ đệ tử không còn cách nào khác liền khom người, đưa tay nhặt lấy phần ô uế mà mình vừa nôn ra, cho thẳng hết vào miệng, khó khăn nuốt lấy, nước mắt hai hàng liền chảy ra không ngừng. Đám người còn lại nhìn thấy cảnh tượng kinh tởm này liền chịu không được, cố gắng đưa tay bụm lấy khuôn miệng để bản thân không phải nôn ra những thứ bên trong cơ thể.
-“Ngươi, liếm sạch hết chỗ đó ngay, tại từ đường của đạo môn, lại nôn uế bừa bãi…” Đào Đạo Nhân ánh mắt đưa về phía nữ đệ tử, gầm to.
-------------------
-“Suỵt… Im lặng, ngươi muốn c·hết a, chuyện đã như thế này, ngươi còn buông lời cẩu thả, cho dù có như thế nào, những lời như thế, vẫn nên chôn giấu bên trong mình, đừng nên nói ra, bằng không ngươi không nằm trên vò đá liền sẽ như thế này.” Vị nam đệ tử đứng bên cạnh nghe thấy thế, sắc mặt liền trở nên khó coi, đưa tay ra hiệu im lặng, nói nhỏ.
Giải toả được cơn tức giận, đạo nhân liền phấc tay đạo bào, xoay người bỏ vào gian trong, để lại chúng đệ tử vẻ mặt đầy hoảng sợ, không dám cử động, phải đợi đến một lúc sau đó, cảm thấy an nguy đã được giải trừ liền có mới có người dám thở mạnh, tay chân liền bắt đầu hoạt động lại như cũ.
-“Lâm Phàm…” Âm thanh ngày càng gần hơn, bước chân cũng ngày càng dồn dập, hướng về vị trí hai người bọn hắn mà tới.
-“Ha… Ha… Ha… Đạo gia ta nói cho các ngươi biết, chuyện ta đưa cho các ngươi làm, đó chính là niềm vinh hạnh cho các ngươi, các ngươi tuân phục cũng được, không tuân phục cũng không sao, tất cả đều chôn hết ở trong lòng cho ta, nếu như để đạo gia ta biết được ai có m·ưu đ·ồ làm loạn, hay thể hiện sự bất mãn ra mặt, liền kết quả sẽ như thế này.”
-“Đám người Vũ Nam Sơn cùng A Đại đang cãi nhau kịch lịch tại bãi đất trống, kém chút nữa người sống ta c·hết, đang rất loạn ở chỗ đó, ta cản không được bọn hắn nên liền tìm đến ngươi, nếu ngươi không ra, ta nghĩ lát nữa lại xảy ra chuyện lớn.” Triệu Ngọc Nhi vẻ mặt đầy khổ sở liền nói.
-“Thân quen từ nhỏ, nhìn ngươi dáng vẻ vội vàng, tìm ta có việc gì a?” Lâm Phàm nhìn thấy biểu cảm Triệu Ngọc Nhi, không khỏi cười khổ nói.
-“Ừm, người thiếu niên Lâm Phàm đó, là một người rất thú vị, không biết vì sao, ta có cảm giác cậu ấy chính là người hữu duyên với ta, là người sẽ phá giải kiếp nạn mà ta gặp phải.” Trương Minh hai mắt đầy thâm thuý liền nói.
-“Đấy… Đạo âm thanh có phần nữ tính, từ bên này…” Lâm Phàm đưa tay chỉ về phía sau liền nói.
-“Ý đạo trưởng muốn nói, đạo trưởng thật tinh thông thuật bói toán?” Lâm Phàm có chút nghi ngờ liền nói.
------------------------
-“Phi… Ngươi đừng ở đó ngậm máu phun người, rõ ràng ta thấy ngươi cùng Lâm Phàm, cùng những người khác đã ra tay với U Sa cùng mẫu thân hắn, ngươi giờ ở đây lại dám đặt điều…” A Đại không yếu thế, cả người trở nên dữ tợn, hai mắt đăm đăm nhìn về phía Vũ Nam Sơn.
-“Ừm? Nói như tiểu hữu cũng không phải là không đúng, trên giang hồ xuất hiện rất nhiều kẻ tự xưng mình là đạo sĩ thuộc đạo gia, tinh thông bói toán, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, vân vân và mây mây,… Sau cùng tất cả cũng chỉ là những lời lừa dối, thế nhưng cũng không phải là ai đều như vậy.” Trương Minh hai tay chắp lại phía sau lưng, hai mắt đầy xa xâm liền nói.
-“Được rồi, mọi người giải tán tại đây, cứ tản ra mà hành sự, đừng gây động tĩnh quá lớn…” Huyền Tử gật đầu, đưa tay ra hiệu liền xoay người bỏ vào trong.
-“Hộc… Hộc…” Hơi thở có phần nặng nhọc, bước chân có phần vội vàng đảo dọc khắp con đường Bạch Linh Thôn.
-“Khặc… Khặc… Khặc… Ngoan lắm, biết nghe lời như thế phải tốt hơn không, đây, thưởng cho ngươi a…” Đào Đạo Nhân khoé miệng liền giương cao, nở nụ cười đầy tà dị, tay cầm lấy một phần ruột từ bên trong cơ thể của người đệ tử trước mắt, ném thẳng về phía nữ đệ tử như một phần thưởng.
-“Các ngươi nói thử xem, những nguyên liệu trên đây, chúng ta tìm chúng bằng cách nào, không tim cũng ruột, không ruột cũng máu, không n·ộ·i· ·t·ạ·n·g thì mắt mũi miệng, chung quy nhìn lại gần như toàn bộ phận bên trên cơ thể của một người rồi còn đâu.” Một người đệ tử không khỏi bất mãn, liền nói nhỏ.
-“Sư phó, người không có chuyện gì chứ?” Kinh Kha im lặng suốt quãng đường, liền lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng.
-“Vậy đi thôi, dẫn đường.” Lâm Phàm đưa tay ra hiệu dẫn đường nói.
-“Đ-Đ-Đa… tạ sư phó… đã… ban… thưởng…” Vị nữ đệ tử khó khăn đáp lại, đưa tay nhặt lấy phần thưởng được ban, cho thẳng vào bên trong miệng, ngấu nghiến nhai lấy.
-“Nói hay lắm, thật không ngờ, tiểu hữu chỉ ở từng tuổi này lại có thể nói ra những điều khiến người khác phải suy ngẫm đến như vậy.” Trương Minh vỗ tay khen ngợi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Ta cũng không biết, tóm lại, có thế nào thì chúng ta cũng buộc phải tìm đủ những nguyên liệu trên này, bằng không hậu quả thế nào chúng ta liền khó mà biết được.” Thanh Tử nhíu mày nói.
-“Ban nãy, ta có tính thử một quẻ, quẻ bói cho ra nhân quả của ta cùng một người khác tại nơi này có liên hệ với nhau, mặc khác quẻ tưởng còn nói ta buộc phải trải qua một kiếp nạn không thể nào trốn tránh được, mà kiếp nạn này không phải ai khác chính là tại Bạch Linh Thôn này.” Trương Minh nhức đầu, đưa tay sờ lấy vầng trán liền nói.
-“Lâm tiểu hữu, nếu không ngươi đi cùng vị cô nương này một chút, xem coi chuyện gì, dù sao cũng liên quan đến nhân mạng, không nên chỉ vì một chút ân oán cá nhân lại để một mạng người cứ thế mà biến mất.” Trương Minh đứng gần đó, tay bấm pháp quyết, miệng truyền âm đến tai Lâm Phàm.
-“Thế nhưng có chuyện gì?” Lâm Phàm nghiêng đầu đầy khó hiểu hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dứt lời, cả hai liền biến mất khỏi dòng người, Trương Minh đứng gần đó quan sát hết thẩy liền lắc đầu cười cười không nói, hai tay chắp lại phía sau, cùng Kinh Kha tiếp tục đảo bước trên con đường Bạch Linh Thôn, đầu ngẩng cao nhìn về phía chân trời như đang suy nghĩ về chuyện gì đó.
Thoáng chốc, tại bãi đất trống nằm phía ngoài Bạch Linh Thôn liền trở nên ồn ào không thôi, từng đạo âm thanh không ngừng gào thét hướng về những người khác vạch tội, Lâm Phàm cùng Triệu Ngọc Nhi vừa tiến đến liền bị những đạo âm thanh này khiến phiền não không ngừng. Lâm Phàm đứng tại vị trí không xa, thu hết tất cả vào mắt liền cười lạnh, hắn không nghĩ những kẻ này hôm qua vừa làm ra chuyện đáng kinh tởm như thế, hôm nay liền cùng nhau trở mặt, đùn đẩy tội ác của mình làm ra cho người khác, không những thế, còn kéo cả hắn xuống nước, bôi đen lấy mình.
-“….”
-“Đạo trưởng, ngài không phải nói sẽ rời khỏi nơi này từ sớm sao?” Lâm Phàm bước song song cùng Trương Minh, liền nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Ừm cái gì, ngươi còn đứng ở đây suy nghĩ, liền đi hay không nói một tiếng, thời gian không đợi được đâu?” Triệu Ngọc Nhi vẻ mặt đầy lo lắng liền nói.
-“Đúng vậy, cho dù thế nào thì chúng ta vẫn phải thu thập đủ nguyên liệu cho lão, bằng không sẽ không yên ổn.” Âm Tử nhún vai tuỳ tiện nói.
-“Ài nha… Chuyện hôm qua là chuyện hôm qua, mặc dù ta không biết các ngươi hôm qua đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng tình hình hiện tại rất căng thẳng, nếu ngươi không qua đó, liền sẽ x·ảy r·a á·n m·ạng không chừng.” Triệu Ngọc Nhi có phần gấp gáp liền nói.
Chương 25 : Lòng người
-“Cũng không phải là tinh thông, có biết được đôi chút da lông bên ngoài, nếu tiểu hữu không tin liền có thể để bần đạo xem thử một quẻ?”
-“Ngũ muội, ngươi không sao chứ…” Huyền Tử dời bước, tiến thẳng về phía vị nữ đệ tử phải nuốt lấy chính ô uế mà mình nôn ra, ân cần hỏi thăm.
-“Oắt con, ngươi phải cảm thấy bản thân mình may mắn mới được đạo gia ta giao trọng trách to lớn này, trái với sự mong đợi, ngươi lại tỏ ra bất mãn với những gì mà ta đưa ra? Khặc… Khặc… Khặc… Ngươi thật nghĩ đạo gia ta sẽ rút lại những gì mình đưa ra và thay đổi chỉ dựa vào ý kiến của ngươi sao, bé con a, ngươi quá ngây thơ…” Đào Đạo Nhân gằn giọng, nói một cách đầy quỷ dị.
-“Đánh rắm, rõ ràng ta đứng bên dưới, nhìn thấy được ngươi cùng những tên khốn kh·iếp này đã làm chuyện kinh tởm đó, ta thật không ngờ các ngươi lại dám ra tay với chính đồng loại mình.” Vũ Nam Sơn hai mắt đầy căm phẫn, nhìn A Đại cùng đám người, tay siết chặt quyền, gằn giọng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Oẹ….” Một nữ đệ tử đứng gần bên không thể kìm chế được sự kinh tởm trước mắt, liền nôn ngay tại chỗ.
-“K-K-Không sao… Một lát nữa sẽ ổn… Oẹ…” Ngũ Bình đưa tay ra hiệu không sao, liền xoay người nôn liên tục không ngừng.
-“Có chuyện lớn…” Triệu Ngọc Nhi hai mắt liếc nhìn về phía Trương Minh, khẽ thấp giọng.
-“Kế hoạch ban đầu là vậy, thế nhưng…” Trương Minh nét mặt không khỏi u sầu đáp.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.