Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 19 : Đầu người

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19 : Đầu người


-“Các ngươi… Rời khỏi đây rồi nói được không… Ở đây thêm một lúc nữa… Ta sợ ta chịu không nổi…” Tiểu Ngưu Nhi sắc mặt cực kì khó khăn, hai chân run rẩy liền nói.

-“Ta… Ài… Chuyện này thật không liên quan đến ta… Đừng nghe A Đại nói bừa…” Lâm Phàm nhìn thấy khí thế hùng hồn Liêu Vũ liền có phần sợ hãi, thở dài lắc đầu nói.

Không lâu sau, bốn người Lâm Phàm liền nương theo cách cũ, rời khỏi khuôn viên đạo nhân, đứng bên kia bờ tường, đám người nhìn thấy bọn họ trở ra, ai ai cũng tiến lại hỏi thăm tình hình, bỗng nhiên, vào lúc này, giọng nói có phần nam tử, nhỏ yếu phát ra trong đám đông.

Người thanh niển buồn bức, hai đầu lông mày chau lại, ngẩng đầu nhìn về phía trên, đập vào mắt hắn liền một thứ tròn tròn, tóc tai rũ rượi, hai mắt mở to, miệng mở rộng đang được một thanh gỗ nhỏ cắm xuyên họng dựng đứng treo thẳng ngay tại trên thành cửa lối vào Bạch Linh Thôn trong tình trạng vô cùng đáng sợ.

-“A Đại… A Đại… A Đại đâu…” Thông Bình hai mắt đảo nhìn xung quanh, trạng thái vô cùng không bình thường.

-“Nói như thế, ngươi hẳn đã vào nơi này rồi?” A Đại không khỏi cau mày đáp.

-“Thật sự có chuyện đó, không phải là đang phô trương quá sao?”

-“Đứng lại, ngươi định đi đâu?” Liêu Vũ nghe thấy thế, cả người liền vội xoay lại, phóng thẳng về phía vị trí A Đại chỉ, chặn ngang đường Lâm Phàm, ánh mắt g·iết người, lạnh lùng nói.

-“Có chuyện gì thế? Thông Càn hắn bị làm sao, các ngươi nói đi chứ.” Ôn Tuệ nhìn thấy biểu cảm của Lữ Nguyên càng trở nên gấp gáp, liên tục hối thúc bốn người.

-“Ngậm miệng… Ta nói cho ngươi biết Liêu Vũ, nếu con ngươi quả thật có liên quan đến chuyện này, ta sẽ khiến nó bồi táng theo tiểu Càn… Ha… Ha… Ha…” Thông Bình một tay giữ chặt A Đại, mặt ngẩng cao hướng về phía trời xanh cười lớn.

Trong chốc lát, một đạo thiểm điện xẹt ngang qua đầu bọn họ, đạo thiểm điện loé quang mang chiếu sáng cả Bạch Linh Thôn, khiến tất cả những ai có mặt tại nơi này không khỏi giật mình hoảng sợ, phía trên trời, từng đợt mưa giông sau đạo thiểm điện liền đổ ào không một tín hiệu báo trước. Đám người Lâm Phàm đầu đội mưa, yên lặng trước cơn giông đang dần kéo đến, không một ai liền đủ can đảm phá tan bầu không khí trầm lặng này đủ sự bình tĩnh để bước ra khỏi con hẻm, nơi khiến hắn có thể sẽ không tài nào quên được những gì đã xảy ra tại ngày hôm nay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Aaaaa….” Người thanh niên nhìn thấy thứ được ghim chặt ngay phía trên lối vào, biểu cảm liền trở nên hoảng sợ, tay liền vứt lấy chiếc cuốc đồng, xoay người hướng về phía trong thôn mà chạy.

-“Làm thế nào đây? Thông Càn hắn….” Vũ Nam Sơn sắc mặt liền trở hoảng sợ nhìn về phía Lâm Phàm nói.

Nhìn thấy cái gật đầu đầy khó khăn của Lâm Phàm, Lữ Nguyên như rơi vào hầm băng, cái gật đầu đó như một nhát búa, đóng sâu phần đinh ghim thẳng vào tâm hắn, khiến hắn trở nên hoảng sợ, liên tục lùi bước về phía sau cho đến không thể lùi được nữa, lưng áp sát mặt tường, cả người liền đổ sập xuống, ánh mắt đầy mờ mịt, không diễn tả được thành lời.

Liên tục âm thanh bàn tán diễn ra không ngừng, trong chốc lát, nơi này liền trở nên ồn ào hơn bao giờ hết, có người liền bất ngờ trước câu chuyện, có người liền hoảng sợ, có người liền chưa tin tưởng lấy hoàn toàn,… Về phần Thông Bình, khi nghe được toàn bộ câu chuyện cả người liền c·hết đứng, ánh mắt trở nên vô hồn trong tích tắc liền chứa đầy sự phẫn nộ, tay siết chặt lấy cán dao bầu, buông lấy A Đại, cắm đầu hướng về phía nhà Đào Đạo Nhân mà đi.

-“Không biết… Nhưng chắc chắn lành ít dữ nhiều… Ngay từ đầu, ta đã can ngăn các ngươi, thế nhưng ngươi lại một mực không nghe, giờ xảy ra chuyện lớn rồi, chuyện Nhị Cẩu còn chưa giải quyết xong, lại kéo đến chuyện của Thông Càn.” Lâm Phàm hai mắt đầy căm phẫn, nhìn về đám người, đặc biệt liền Vũ Nam Sơn, gằn giọng.

-“Chuyện này….”

-“Dừng tay… Ngươi làm gì A Đại, mau buông thằng bé ra, bằng không đừng trách ta ác…” Đạo âm thanh có phần trầm trầm từ phía sau liền xuất hiện.

-“Thế sao ngay từ đầu ngươi không nói rõ ràng, để cớ sự xảy ra chuyện như thế này…” Vũ Nam Sơn tức giận liền nói.

Không lâu sau, đám người liền có mặt tại lối vào Bạch Linh Thôn, về phần chiếc đầu đã được người dân trong làng tháo dỡ, chủ nhân của chiếc đầu này không ai khác chính là Thông Càn, nhìn thấy nhi tử mình chỉ còn lại một phần đầu không toàn vẹn, hai vợ chồng Thông Bình đau khổ muôn phần, cả người liền không thể chịu được cú sốc, ngồi bệt xuống nền đất, thu lấy đầu hắn kẹp vào trong người, gào thét không ngừng. Tiếng thét ai oán vang vọng cả Bạch Linh Thôn, khiến những ai chứng kiến lấy cũng trở nên đau lòng không kém….

-“Ta biết ngươi đang rất tức giận, mong muốn được báo thù, thế nhưng, chuyện này chúng ta chưa rõ thực hư, ngươi xông vào nhà người ta, chém chém g·iết g·iết, lỡ may không phải liền oan uông một mạng người, ta nghĩ tiểu Càn cũng sẽ không muốn nhìn thấy phụ thân nó trở nên như vậy.” Thôn trưởng hai mắt đầy già nua, giọng khàn khàn nói.

-“Ta… Quả thật có chuyện như thế… “ Tiểu Ngưu Nhi đứng gần đó, vẻ mặt đầy hoảng sợ khi được nhắc đến tên, ấp úng nói.

Tại những nơi nào đó, từng đạo âm lãnh ánh mắt hướng nhìn về phía Bạch Linh Thôn, khoé miệng liền nhếch xéo, đưa lấy chiếc lưỡi dài đỏ thẳm liếm lấy vòng miệng, nở nụ cười đầy quỷ dị liền biến mất.

----------------

-“Không… Không phải ta… Ta không biết gì cả…” A Đại liên tục vùng vẫy trong bất lực, nước mắt liền chảy dài khắp khuôn mặt, đầu liên tục lắc về phía hai bên.

-“Ừm… Tiểu Ngưu Nhi nói đúng đấy… Nên rời khỏi đây thôi… Ta cảm giác ở thêm một lúc nữa… Chúng ta liền khó mà thoát khỏi nơi này…” Lâm Phàm khẽ gật đầu đồng ý.

-“Rắm thí! Theo lời đứa con gái của Triệu lão đầu nói, tiểu Càn liền hôm qua ở cùng thằng ranh con này, nếu nói chuyện này không liên quan đến nó, thì còn ai liên quan nữa? Ngươi là muốn tìm c·ái c·hết sao?” Thông Bình biểu cảm dữ tợn, tay siết chặt lấy cổ A Đại, gầm lớn.

-“Thông Bình… Đợi đã… Chuyện chưa chứng thực hư, không thể nào tự ý xông vào nhà người khác được…” Trưởng thôn mắt nhìn thấy hành động của Thông Bình, lắc mình sang ngăn cản, giữ chặt lấy tay hắn, giọng đầy khuyên nhủ.

Chương 19 : Đầu người

-“Là ai, nói mau.” Liêu Vũ gấp đến độ không giữ được bình tĩnh, hướng về phía A Đại hét lớn.

-“…..”

-“Chuyện này bây giờ đã không còn quan trọng nữa… Vấn đề hiện tại là làm thế nào để nói với cha mẹ Thông Càn…” Lâm Phàm cắt ngang lời, vẻ mặt lạnh lùng nói.

-“Nói? Nói cái gì? Nói là ta thấy được một cục thịt biết đi biết nói chuyện, cùng một người bị mất đi phần thân à? Đổi lại là các ngươi, các ngươi có tin những chuyện đó la thật hay không? Hay vẫn muốn đi kiểm chứng?” Lâm Phàm cười lạnh.

----------------------

Trước câu nói từ A Đại, tất cả mọi người đều trầm mặc, bầu không khí bỗng nhiên trở nên u ám, mây đen kéo đến, xung quanh trở nên ảm đạm, đắm chìm trong yên tĩnh.

--------------

-“Ngươi… Ngươi đừng ngậm máu phun người… Thông thúc… Tất cả là do Lâm Phàm, là do hắn nên Thông Càn mới c·hết… Chuyện không liên quan đến ta…” A Đại hai tay chỉ về phía Lâm Phàm, đổ hết tội danh.

-“LÂM PHÀM…” Thông Bình hét lớn, tay vẫn không buông bỏ A Đại, vung qua vung lại như một món đồ chơi.

-“Tê….”

-“Đau…. Là ngay tại quán nước ngay tại ngã tư nhà Đào gia… Lúc đó, ta thấy huynh thấy ở cùng với đám người A Đai.” Triệu Ngọc Nhi liền nhíu mày, miệng rên lên một tiếng, đau đớn nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Ngươi nói láo… Nếu hôm qua, không phải ngươi không nói, thì Thông Càn liền sẽ không như thế này, Thông thúc, nếu thúc không tin cứ đi tìm Vũ Nam Sơn, Tiểu Ngưu Nhi, hai người bọn họ cũng biết.” A Đại tức giận nói.

-“Là Lâm Phàm… Là hắn… Tất cả là tại hắn…” A Đại hai mắt âm lãnh, tinh ranh, đưa tay chỉ về một phía, nơi Lâm Phàm đang đứng liền nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nghe thấy Thông Bình tìm lấy mình, A Đại thoáng chốc liền trở nên hoảng sợ, xoay người hướng về phía ngược lại bỏ trốn, thế nhưng vừa bước được vài bước, một đạo lực có phần thô bạo từ phía sau, túm lấy phần vai của hắn kéo về sau, khiến hắn không thể nào chống cự được, liền bị kéo như một món đồ chơi.

-“Phải rồi, nhắc mới nhớ, từ nãy giờ không thấy hắn đâu cả, thường ngày mấy chuyện như thế này, hắn hay là người khoe khoang đầu tiên, thế nhưng hôm nay lại im bặt vậy.” Ôn Tuệ hai mắt đảo nhìn xung quanh liền hỏi.

-“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì… Các ngươi nếu hôm nay không nói rõ một hai, liền đừng trách Bạch Linh Thôn liền nhuộm đầy máu…” Thông Minh trở nên điên loạn, không kiểm soát được bình tĩnh, tay cầm lấy dao bầu, vung loạn xạ.

-“Ngươi bình tĩnh… Có gì từ từ nói… Chuyện này chắc chắn có hiểu lầm gì đó, A Đại không thể nào là người như thế…” Liêu Vũ thoáng chốc cả người liền căng thẳng, đưa hai tay về phía Thông Bình, ra hiệu bình tĩnh.

-“Ngươi… Rốt cuộc ngươi đã làm gì tiểu Càn, ngươi đã làm gì thằng bé…” Thông Bình như một con thú dữ, tay bắt lấy A Đại, miệng gầm lớn.

Về phần đám người Lâm Phàm, mặc dù đã đôi phần biết trước được kết quả, thế nhưng khi chứng kiến hiện trạng của đồng bạn mình ngay tại trước mắt đều trở nên hoảng sợ, mặt trắng bệt không còn một giọt máu, hai tay cùng chân run rẩy không ngừng, liền không dám ngước nhìn đối mặt với gia đình Thông Càn.

Một đêm cứ thế liền trôi qua, ngày thứ ba sau sự kiện ‘Đồng Văn Tử’ liền đến, ngay tại vị trí lối vào Bạch Linh Thôn, một thanh niên có phần thô kệch, trên thân đều là cơ bắp, độ tầm hơn ba mươi, trên người vác lấy chiếc cuốc đồng, chân bước thẳng về phía lối ra đầu thôn. Đi được một đoạn, khẽ cảm nhận được ngay tận phía trên đỉnh đầu mình, liền có thứ gì đó nhỏ giọt rơi trúng, người thanh niên tay sờ lấy đỉnh đầu kiểm tra, phát hiện quả thật ngay phía trên, có thứ gì đó đặc đặc, nhầy nhụa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“K-Không… liên quan đến ta… Là… Là…” A Đại mở miệng đầy khó khăn.

-“Ừm.” Đáp lại câu nói từ Lữ Nguyên, Lâm Phàm nặng nề gật đầu không nói.

-“Đừng… Đừng nói là… Thông Càn… hắn….”

Trước những câu hỏi từ mọi người, Lâm Phàm cùng những người khác không một ai lên tiếng, bầu không khí thoáng chốc trở nên ngưng trọng, như thể cảm nhận được sự khác lạ từ bốn người, Lữ Nguyên có phần bất an, khẽ run giọng, ánh mắt sợ hãi hướng về phía Lâm Phàm.

-“Thông Càn… Thông Càn… Hắn khả năng… đã…c·hết…” A Đại mở miệng đầy khó khăn.

-“Ừm…”

---------------------

-“Thôn trưởng, ngài bỏ ra, ta phải báo thù cho tiểu Càn…” Thông Bình đầu nghiêng về phía thôn trưởng, lạnh lùng nói.

-“….”

-“Sao lại thế này… Hôm qua… chẳng phải Thông huynh vẫn còn sống đấy sao…” Triệu Ngọc Nhi đứng gần đó, nhìn thấy tình cảnh Thông Càn, thì thào nói.

-“Thông thúc bình tĩnh… Được rồi… Chuyện này hôm đó….” Lâm Phàm nhìn thấy Thông Bình dần mất đi sự kiểm soát, cả người liền trở nên căng thẳng, bắt đầu thuật lại toàn bộ sự việc xảy ra tại ngày hôm đó.

-“Khoan đã… Hình như có gì đó không đúng… Thiếu một người… Thông Càn đâu?”

-“Ngọc Nhi, cháu nói gì, hôm qua cháu vẫn còn thấy thằng bé? Ở đâu, lúc nào?” Thông Bình ánh mắt trở nên dữ tợn, hai tay chộp lấy đôi vai gầy của nàng, siết chặt, gằn giọng.

-“Thôn trưởng, ngài không cần phải khuyên nhủ ta, ta tự biết tất trách làm việc, chuyện ta làm, ta sẽ tự chịu trách nhiệm, không để người khác chịu ảnh hưởng…”

-“Ầm ầm…”

-“Ta… Ta không biết… Đừng hỏi ta…” Vũ Nam Sơn nghe thấy mình liền bị kéo vào, cả người lùi bước về sau, mở miệng đầy khó khăn.

-“Cha… Cứu ta… Cứu ta… Ta không muốn c·hết…” A Đại liên tục xoay đầu hướng về phía chủ nhân của đạo âm thanh, mở miệng kêu cứu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Ài…. Trước đó ta đã đề tỉnh các ngươi, thế nhưng các ngươi lại mặc nhiên không nghe lấy, tự ý hành động, để xảy ra chuyện, liền trách sang ta… Các ngươi làm vậy không cảm thấy có lỗi với Thông Càn sao? Tâm các ngươi, chẳng lẽ cũng đã bị thối nát theo đám bọn chúng?” Lâm Phàm tức giận hét lớn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19 : Đầu người