Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 18 : Xẻo thịt người

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18 : Xẻo thịt người


-“Tranh thủ giải quyết cho xong… Thứ này nên giải quyết thế nào đây...” Thanh Tử miệng cắn lấy một phần huyết nhục vừa nói.

Chất dịch nhờn bám trên huyết nhục không ngừng tuông ra, từng lớp màu mỡ vàng ươm, chảy khắp cơ thể nhỏ giọt từng chút ướt đẫm một vùng sàn đất, mười phần buồn nôn cùng kinh dị.

-“Liền tối nay ta sẽ hành động, ước tầm ngày mai ngày mốt liền có thể, khi đó ta liền sẽ báo các huynh một tiếng.” Dương Tử suy nghĩ liền đáp.

-“Nhìn cho thật kĩ, đây chính là hậu quả của việc dám làm loạn, về sau, ai có tâm mưu loạn, liền sẽ như thế này…” Đào Đạo Nhân hai mắt liền trở nên lạnh dần, gằn giọng từng chữ liền nói.

-“Ai… Kẻ nào?” Đào Đạo Nhân bất chợt gầm to, vẻ mặt trở nên dữ tợn, nhìn thẳng về phía vị trí đám người Lâm Phàm đang ẩn nấp.

Trải qua thời gian không lâu, cả cơ thể Thông Càn liền không còn gì sót lại ngoài phần đầu đang nằm lăn lóc ngay trên sàn, năm người khoé miệng nhuốm đầy máu, một tay vẫn còn cầm một phần n·ộ·i· ·t·ạ·n·g cơ thể, một tay cầm kiếm xẻo lấy từng phần trên đó cho thăng vào miệng, cảnh tượng vô cùng buồn nôn, khiến những người xung quanh trở nên mười phần khó chịu xoay người bỏ đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Thật sao?” Đào Đạo Nhân hai mắt híp lại, như thể muốn nhìn thấu lấy bên trong Dương Tử, trầm giọng.

-“Thiên địa tuần hoàn, giáp tuất canh hợi, áp tinh vu hồn, thân bính lục d·ụ·c, đinh sửu minh mão….”

-“Sư huynh yên tâm, ta có nắm chắc liền làm, không nắm chắc sẽ không góp mạng mình đem vào…” Dương Tử khẽ gật đầu đáp.

-“Aaa….”

-“Sư huynh nói đúng… Thật sảng khoái, tiếc là chỉ có một tên… Phải chi thêm vài tên nữa thì…. Khặc… Khặc… Khặc…” Âm Tử nở nụ cười đầy quỷ dị.

-“Nếu có quen biết thì càng tốt, xử lý thật gọn gàng, đóng hàng gửi đi…” Đào Đạo Nhân tay nớ lỏng sức, thả lấy Dương Tử, xoay người hướng về phía trong nhà.

-“Để ta nghĩ… Hay là đem đầu hắn treo ngay cửa thôn, để nó hấp thụ lấy âm khí của mặt trăng, lợi dụng khí của người sống, luyện hoá nó thành Thôi Quỷ…” Dương Tử suy nghĩ liền nói.

Từng đạo âm thanh cắn xé vang lên, cả năm người như trở nên điên loạn, biểu cảm trở nên dữ tợn, tranh nhau từng mớ huyết nhục Thông Càn, có người tay cầm lấy một phần huyết nhục ghiêm thẳng vào mũi kiếm, cho thẳng vào bên trong miệng với vẻ mặt đầy tận hưởng, có kẻ miệng liền áp sát cơ thể không ngừng hút lấy chất dịch bên trong đó, hai mắt như híp lại, sảng khoái vô cùng….

Dứt lời, đạo nhân liền tiến thẳng về phía Dương Tử, nâng lên bàn tay có phần gầy gò, ngay tại vị trí đầu ngón tay, những đầu móng tay bén nhọn trong khe được lắp đầy chất dịch đen hướng thẳng về phía đầu hắn mà xoa, đám người có mặt tại căn phòng nhìn thấy cử chỉ của sư phụ mình liền trở nên ngưng trọng, ánh mắt không khỏi tập trung nhìn về phía vị sư huynh mới được ban phong hôm qua, chờ đợi xem sư phó liệu sẽ làm gì với gã.

-“Hết cách… Chỉ có thể đặt tại vị trí đó mới có thể khiến nó có được âm khí từ mặt trăng nhanh nhất, nếu đặt tại nơi này, âm khí liền sẽ bị loãng với những thứ xung quanh, khiến thời gian liền dài hơn, tới khi đủ thì chiếc đầu này đã thối rửa mất rồi.” Dương Tử nhún vai nói.

-“Có muốn nhiều hơn cũng không có a… Không phải lúc nào cũng được nếm mùi vị của vật này đâu… Gần như tất cả đều được đem làm dược dẫn cho ông ta… Khó lắm mới có được mà hưởng…” Minh Tử một tay cầm lấy phần tim, một tay đưa trường kiếm cắt xẻ từng mảnh nhỏ, cho thẳng vào miệng.

-“Suỵt… Yên lặng… Đừng gây ra tiếng động… Giữ nguyên vị trí… A… Thông Càn… Ngươi làm gì đó…” Lâm Phàm đưa tay ra hiệu, bỗng nhiên nhìn thấy Thông Càn cả người liền xoay người hướng về phía gian trước nhà bỏ chạy, sắc mặt không khỏi trở nên hoảng loạn, khẽ rít giọng.

-“Bổn đạo gia ta nói cho các ngươi chuyện này, ai giúp ta thành tiên, có được đại công đức, đạo gia ta ắt sẽ không quên, còn nếu như kẻ nào có ý đồ làm hỏng chuyện tốt của ta… Hừ hừ… Đừng trách bổn đạo gia ta ra tay tàn độc…” Đào Đạo Nhân cả người toát lên lệ khí, âm thanh trầm lạnh nói.

-“Bẩm sư phó… Thật có biết, nhưng đó là chuyện trước kia, giờ đã không, mong sư phó đừng hiểu lầm.” Trước sức lực từ đạo nhân, Dương Tử không khác gì một con gà đang bị nhấc lên, vẻ mặt đầy khó khăn liền nói.

-“Khặc… Khặc… Khặc… Từ đâu liền xuất hiện một con chuột nhắt… Vừa hay liền dùng nó để thử nghiệm thuật pháp mà ta vừa mới học được…” Đạo nhân nở nụ cười đầy quỷ dị, hai mắt trở nên âm lãnh, gằn giọng nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Được, sư đệ cần phải cẩn thận, Thôi Quỷ không phải là thứ dễ kiểm soát, mặc dù nó có thể giúp chủ nhân của nó giải quyết những chuyện khó làm, thế nhưng cái giá phải trả cũng không phải nhỏ… Ta từng nghe sư phó kể lại rằng, trước kia có môn đệ đã từng dùng thứ này, mục đích để làm những chuyện thoả mãn d·ụ·c vọng của chính mình, nhưng vì không thể thoả mãn được nhu cầu đói khát của Thôi Quỷ, liền bị chính nó ăn lấy không còn một mẩu…” Huyền Tử trầm giọng nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Hửm? Ngươi quen biết bé con này sao?” Đào Đạo Nhân phát hiện ra biểu cảm có phần kì quái của Thông Càn, xoay người, đưa tay siết chặt cổ Dương Tử liền nói.

-“Làm tốt lắm, làm tốt lắm… Không uổng công ta đã nâng đỡ ngươi… Đây, nhận lấy, viên đan được này thưởng cho ngươi, về sau không cần phải làm những chuyện linh tinh khác, an vị tại bên ta là được…”

-“Suỵt… Im lặng, cố gắng chịu đựng… Ngươi mà lên tiếng lúc này… Chúng ta liền sẽ người kia…”

-“N…h…ị…C…ẩ…u” Thông Càn ú ớ, miệng khó khăn phát ra từng âm giọng.

Vừa dứt lời, năm đạo bóng ảnh liền thoáng chốc liền xuất hiện kề cạnh Đào Đạo Nhân, xoay mặt hướng về phía Thông Càn, ánh mắt đầy lạnh lẽo, Thông Càn mắt nhìn thấy năm người mặc đạo bào, đầu đội mũ quan bỗng nhiên xuất hiện trước mắt mình, liền giác có chuyện không lành, hai mắt liên tục nhìn về phía đạo nhân cầu tình. Trông khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, ánh mắt Thông Càn bỗng nhiên ngưng tụ về phía một trong số năm người, trong chốc lát biểu cảm trở nên mừng rỡ, nhưng thể bắt được cọng rơm, hai mắt không ngừng ra hiệu về phía người đó.

-“Huyền Tử… Dương Tử… Âm Tử… Minh Tử… Thanh Tử…” Đạo nhân hai mắt bỗng nhiên híp lại, miệng liền đọc ra một loạt cái tên.

Về phần Thông Càn, mắt nhìn thấy năm người trước mắt liên tục xẻ lấy từng mảnh thịt của mình mà không thể gào thét hay kêu la, khiến hắn trở nên điên loạn, da đầu như thể muốn tróc ra, hai mắt nổi lên từng sợi gân máu nhìn thẳng về phía năm người như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ.

-“Nhưng liệu trong một đêm liền kịp không, chưa kể còn dương khí của người sống nữa?” Âm Tử không khỏi phân vân liền nói.

Vào đúng lúc này, cả năm người tay cầm trường kiếm, hướng thẳng về phía Thông Càn chém tới, động tác của năm người vô cùng nhuần nhuyễn, đường kiếm vô cùng nhẹ nhàng uyển chuyển như những chiếc lá được thổi rơi sau ngọn gió nhẹ. Ngay tại vị trí đường kiếm đi qua liền rơi rớt một mảnh thịt mỏng, cứ thế thời gian trôi qua không bao lâu, từng lớp da phủ trên cơ thể Thông Càn cứ thế rơi rãi khắp mặt đất, cả người hắn bây giờ chỉ còn một màu huyết nhục. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Về chuyện đó, không cần phải lo, ta có cách giải quyết của ta, các huynh cứ yên tâm giúp ta lập đàn cùng vẽ phù để ta luyện nó thành Thôi Quỷ là được.” Dương Tử gật đầu đáp.

-“Muốn chạy… Đâu có dễ như vậy… Đã vào đây rồi thì đừng mơ tưởng mà trở ra… Các ngươi cùng tiến đến xem con chuột này như thế nào…” Đào Đạo Nhân phấc lấy đạo bào hướng về phía gian trước mà bước đi, phía sau các môn đệ cũng vì thế đuổi theo không nói một lời.

Chương 18 : Xẻo thịt người (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Aaaa…” Một nữ đệ tử đứng gần đó, liền không thể nào khống chế được nỗi sợ, liền hét toáng, xoay người hướng về phía cửa ra mà chạy.

-“Hừ… Hừ… Mới thế mà đã không chịu được… Dương Tử….” Đào Đạo Nhân cả người như thể trở nên điên loạn, sắc mặt cực kì kém, gầm lớn.

Phần đầu lăn trên từng bậc thềm được một lúc liền dừng lại tại khoảng sân trống xoay thẳng về phía đám người Lâm Phàm, hai mắt mở to, miệng há rộng, biểu cảm vô cùng đáng sợ khiến cả đám người liền c·hết điếng, Tiểu Ngưu Nhi há miệng định hét lớn liền một bàn tay từ Lâm Phàm che lấy, nhỏ giọng nói.

-“Thôi Quỷ nha…. Cũng không phải là không được… Thế nhưng thứ này rất khó khống chế a… Chưa kể đến việc đem chiếc đầu này treo ngay tại vị trí đó, không khác gì thông cáo cho bọn hắn biết…” Huyền Tử nhíu mày đáp.

-“Vậy được, bọn ta sẽ giúp ngươi lập đàn, vẽ phù để luyện hoá nó, ngươi định khi nào thì bắt đầu, để bọn ta biết mà chuẩn bị.”

Vào lúc đám người nghĩ rằng vị sư phó này sẽ dùng thủ đoạn hiểm độc gì để xử lý vị Dương Tử sư huynh này thì b·iểu t·ình Đào Đạo Nhân bỗng chốc trở nên thư giãn, bầu không khí u ám cùng ngưng trọng trong nháy mắt liền tan biến.

Đạo nhân hai tay bấm khẩu quyết, từ dưới chân, hàng loạt bóng đen biến dị nhúc nhích xuất hiện, những bóng đen không ngừng vặn vẹo biến thành những bàn tay hướng về phía Thông Càn lao đến, vào lúc Thông Càn liền tiến về phía gian trước nhà, động tác liền bị đình chỉ, cả người đứng trơ như pho tượng. Về phần Thông Càn, nhìn thấy tất cả hành động của mình liền bị trú định, hai mắt trở nên hoảng sợ, cả người mồ hôi liền tuông như mưa, miệng không ngừng ú ớ phát ra từ ngữ không trọn vẹn.

-“Sư phó có dặn… Thứ này không nên dùng quá nhiều, bằng không chúng ta liền sẽ trở thành lũ kia, người không ra người, ma không ra ma, quỷ không ra quỷ…” Dương Tử miệng vẫn còn ngậm lấy một phần mắt của Thông Càn, cả người ngồi trên bàn gỗ, liền nói.

-“Khặc… Khặc… Khặc… Bé con a… Ngươi tại sao lại vào chỗ này… Ngươi có biết nơi này không được phép loạn vào hay không… Quy cũ của bổn đạo giáo có viết… Kẻ nào loạn bước vào chỗ này… Liền g·iết không tha….” Đào Đạo Nhân đưa lấy bàn tay xương xẩu vuốt lấy khuôn mặt nhỏ bé Thông Càn, ánh mắt vô cùng trìu mến nhìn lấy hắn.

-“T…h…a…” Thông Càn nhìn thấy đám đạo nhân liền tập trung xung quanh mình, miệng liền cố gắng gặn lấy từng chữ nói.

-“Soạt… Soạt… Soạt….”

Dương Tử cả người như con báo đốm, chân điều động linh khí, vận sức đạp sàn đất phóng thẳng về phía nữ đệ tử đang bỏ chạy, hai mắt liền nheo lại, tay siết chặt trường kiếm, hướng thẳng về phía sau gáy nàng vung nhát chém. Nương theo lực kiếm, đường kiếm sắc bén dễ dàng sượt ngang qua gáy nữ đệ tử, khiến động tác không khỏi liền dừng lại theo nhịp kiếm, đầu liền rơi ra, hai mắt mở trân chứa đầy nỗi sợ hãi.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đám người còn lại hai tay liền đưa lấy che mắt, nội tâm không ngừng hối hận vì đã chứng kiến cảnh tượng kinh dị ấy, có người gần như không thể kiềm chế được cơn buồn nôn của mình, liền xoay người hướng về một góc nhà, liên tục nôn bãi, khiến nơi này trở nên tanh hôi khó chịu hơn bao giờ.

-“Thật ngon a… Những thứ tươi sống, thật bổ dưỡng…” Huyền Tử hai mắt tràn đầy d·ụ·c vọng liền nói.

Không dừng lại ở đó, cả năm người Huyền Tử, Dương Tử, Âm Tử, Minh Tử, Thanh Tử khoé miệng liền nở nụ cười quỷ dị, khiến những người xung quanh nổi cả da óc, cả năm người tiến thẳng về phía Thông Càn, đặt hắn ở vị trí trung tâm bao bộc lấy. Cả năm người hạ thấp người ngang phần ngực Thông Càn, há miệng đưa lấy những chiếc răng được xếp đầy bên trong, hướng thẳng về phía thân gã cắn xé không ngừng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18 : Xẻo thịt người