Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 25
"Ngươi chẳng lẽ không có một chút tình cảm nào với nàng ta sao?"
Một lúc lâu sau, hắn mới tuyệt vọng hỏi: "Thanh Thanh, nàng vẫn luôn biết sao?"
Như vậy, hắn có thể tiếp tục nhắm mắt làm ngơ, hưởng trọn hạnh phúc?
Chỉ là ta thấy tò mò trong lòng…
Chương 25
Ta hỏi Tống Địch: "Lưu Thanh Thanh là ân nhân hay là đồ vật? Nàng ta sẽ oán trách không? Sẽ ghen tuông không? Sẽ đau lòng không?"
"Tướng quân có còn nhớ, lão phu nhân đã nói những lời này vào lúc nào không?" Ta hỏi Tống Địch.
Vừa rồi Tống Địch làm ầm ĩ không nhỏ.
40 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ta thở dài, khuyên hắn: "Ta khuyên Tống tướng quân mau chóng quay về đi. Đứng ở cổng thành cầm cung chặn người, sợ một lát nữa sẽ có lính canh đến hỏi thăm đấy." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ta và Tống tướng quân vừa hòa ly không lâu thì cả phủ tướng quân đều đã biết."
Đã làm ra chuyện dẫn người khác về phủ tướng quân rồi, tại sao trước mặt ta lại tỏ thái độ như vậy?
Ta cho rằng, sau khi biết ta biết được những chuyện đã qua, Tống Địch sẽ ít nhiều cảm thấy xấu hổ.
"Không biết Tống tướng quân muốn nói gì?" Ta đổi cách xưng hô với hắn: "Một thời gian trước, Tống tướng quân đã dẫn về một ân nhân cứu mạng, chuyện này cả Kinh Thành đều biết."
Mặc dù biết tính cách của ta và Hứa Kiều Đồng không giống nhau, nhưng hắn cũng nhận ra: Khi hắn đưa một người từ bên ngoài về, ta thực sự có thể rời xa hắn.
Hắn dựa vào đâu mà cho rằng ta không biết chứ?
Như vậy, hắn có thể coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra, hắn chưa từng đưa Lưu Thanh Thanh về.
Nhưng lúc đó chính là thời điểm tình cảm của chúng ta tốt nhất, ngay cả khi các nha hoàn nhận lệnh của mẹ Tống Địch, trăm phương ngàn kế quyến rũ Tống Địch, Tống Địch vẫn không hề lay động.
Những hành động mấy nay của Hứa Kiều Đồng đã khiến hắn sợ hãi.
"Ta và nương tử ân ái mặn nồng, cho dù là đồ chơi, cũng không thể chen chân thêm người thứ ba."
Hắn hẳn cho rằng ta sẽ an ủi hắn.
Dứt khoát nói thẳng ra là muốn đưa cho Tống Địch một thiếp thất.
Nhưng không ngờ, đối phương chỉ lắc đầu chán nản:
Mẹ Tống Địch không thích ta.
Lúc đầu, chỉ là nhét cho Tống Địch vài nha hoàn xinh đẹp.
Vì vậy, ta hỏi hắn: "Sao thế, chuyện đã đến nước này, tướng quân vẫn không muốn hòa ly với ta sao?"
Người đầu tiên đứng ra phản đối, lại chính là Tống Địch.
Khi nàng ở trong thân thể ta, chắc Tống Địch đã không ít lần nói những lời này với nàng.
Vì vậy, sau khi ta và Tống Địch mới cưới không lâu, mẹ hắn đã vội vàng nhét người vào phòng của Tống Địch.
Hắn không biết suy nghĩ trong lòng ta, còn cố gắng thuyết phục ta: "Mẫu thân đã từng nói nhiều lần, thiếp thất chỉ là thứ để hầu hạ người ta thôi, nàng không sinh được con, Thanh Thanh vừa vặn có thể sinh cho nàng một đứa con, chỉ cần nàng không vừa ý, có thể đuổi nàng đi bất cứ lúc nào!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ta vẫn là tướng quân phu nhân lo liệu việc nội trợ trong phủ của hắn.
Mà là... Niềm vui nỗi buồn của hắn không còn khơi dậy được niềm vui nỗi buồn của ta nữa.
"Ta đã có người mình thích, sẽ không phụ lòng người trong lòng của ta, càng không phụ nàng!"
39
Mặt Tống Địch xám xịt lại.
"Thanh Thanh, hồn ma đó không liên quan gì đến ta, cho nên muốn hòa ly cũng được thôi."
41
Cổng thành, bên bờ xuân trì.
Đúng rồi, tốt nhất là ta không nên biết.
Không phải là vì thấy hắn đáng thương mà đau lòng.
Trưởng bối ban cho, không thể từ chối.
Nhưng lúc này, mặt Tống Địch đột nhiên sầm xuống.
Mẫu thân Tống Địch liền nói ra câu "Thiếp thất chỉ là một thứ đồ chơi."
"Huống hồ, nàng ta là một thứ đồ chơi sao? Nàng ta biết cử động, biết suy nghĩ. Sẽ vì không được sủng ái mà oán trách, sẽ vì tình cảm không cân xứng mà ghen tuông, cũng sẽ vì thân phận thấp hèn mà đau lòng."
Lời như vẫn đang còn văng vẳng bên tai.
Nhưng khi thiếp thất xinh đẹp kia xuất hiện một cách kiều diễm...
38
Muốn kéo bản thân năm vừa mới cập kê đến đây, để nàng nhìn cho kỹ dáng vẻ của Tống Địch bây giờ.
Hắn muốn ôm ta, nhưng còn chưa kịp đưa tay ra thì đã bật khóc: "Thanh Thanh... Ta tưởng rằng, ta tưởng rằng nàng sẽ không bao giờ quay về nữa."
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Thậm chí để lấy lòng ta, hắn đã bán hết những nha hoàn đó.
Lúc đó Tống Địch đã trả lời thế nào?
Nhưng khi hắn thực sự đứng trước mặt ta với vẻ mặt suy sụp kia, ta lại phát hiện ra rằng, hóa ra không phải như vậy.
Mẹ Tống Địch mất mặt, liền gọi ta và Tống Địch đến trước mặt bà ta.
Thật khó khăn cho nàng khi phải nhịn cơn giận xuống, không lập tức cầm roi quất hắn.
Nhưng ta lại không muốn để hắn thoải mái.
Lần đầu tiên, ta muốn quay về quá khứ.
Rồi lại mếu máo.
Hứa Kiều Đồng đã nói gì ấy nhỉ?
Những lời này là mẹ Tống Địch nói vào lúc Tống Địch và ta mới cưới nhau không lâu.
Ta bật cười.
Hay là thẳng thắn một câu: "Có tỷ muội cùng hầu hạ phu quân, sinh con đẻ cái cùng thiếp là phúc khí của thiếp.”? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bây giờ hắn muốn nghe điều gì?
Những người đi đường thấy chúng ta đối đầu ở đây, đều dừng chân đứng xem.
Hoặc cho rằng ta hoàn toàn không biết những chuyện xảy ra gần đây.
"Nhưng nàng là thê tử của ta, chúng ta khăng khít từ thời thiếu niên, sao nàng nỡ lòng bỏ ta?"
Sau đó, ta thấy người hắn cứng đờ.
Liễu mới chưa mọc, người tiễn biệt dừng chân bên đình.
Cái tên c·h·ó má Tống Địch này, e là không cứu được rồi.
Hắn cứng họng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ta vốn tưởng rằng, khiến Tống Địch khó chịu thì ta sẽ thoải mái.
"Chàng khóc cái gì?" Ta hỏi hắn: "Chàng thực sự sẽ đau lòng vì ta không thể trở về sao?"
Như vậy có thể thấy được, Hứa Kiều Đồng lương thiện thế nào.
Ta lắc đầu.
Hoặc là, hắn sẽ biết khó mà lui.
"Ta chỉ đùa với phu quân thôi, biết gì chứ?"
Hắn cắn răng không chịu nạp thiếp.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.