Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Thán Khảo Tra Tra
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 230: Chương 230
Tần Sương nghe thấy động tĩnh, cũng đi ra cổng, thấy họ tới liền nói: “Đại đội trưởng, chia thịt theo quy tắc đã thống nhất trước đó, công điểm có thể ít hơn một nửa so với lúc bình thường, nhưng mà những người tuyệt đối không thể cho, nếu để cháu biết chú không làm theo, thì sau này cháu sẽ không săn bắt lợn nữa.”
“Không biết, may mà phát hiện kịp thời, nếu không Hổ Tử bị nguy hiểm rồi, hai người xong việc bên đó chưa?”
Tần Sương chôn kĩ đầu rắn, lấy ra hai viên đ·ạ·n bên trong, rồi đem thân rắn bỏ vào giỏ đeo lưng.
Hai người Dương Minh Trạch sau khi tốn sức g.i.ế.c c.h.ế.t lợn rừng, liền nhanh chóng chạy về.
Nhìn Hổ Tử đứng ngây ra ở đó, Dương Minh Trạch đi tới hỏi: “Có chuyện gì vậy? Vừa nãy ai nổ s·ú·n·g?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau đó mấy người xuống núi, vứt hai con lợn rừng ở cổng, rồi mang các đồ săn được khác vào trong sân.
Có người không được chia, họ tất nhiên sẽ được chia nhiều hơn một chút, dù sao chịu thiệt cũng không phải là họ là được, mấy chuyện phiền phức đó để cho đại đội trường sắp xếp là được.
Bời vì cả quá trình sức chú ý đều đặt lên lợn rừng, mấy người cũng vừa vặn bỏ lỡ một bữa cơm trưa, lúc này thoải mái hơn mới cảm thấy bụng đang sôi ùng ục.
Cứ nghĩ tới lần trước mấy nhà này không chỉ xem náo nhiệt, mà còn châm chọc khiêu khích suýt nữa mất mạng người, cô liền tức giận.
“Không ạ, mọi người ăn đi, chúng cháu tự ăn là được, buổi chiều chúng cháu không đi làm nữa, nãy giờ mệt toàn thân không còn sức lực, bụng cũng đói rồi ạ.”
Đặc biệt hiện nay cấp trên bắt đầu liên tục cho phục hồi quay lại thành phố, mấy người này càng không thể xảy ra chuyện ở đây.
Cô không thích ăn thịt lợn rừng lắm, khẩu vị không ngon bằng thịt lợn nhà, nhưng không dễ gì bắt được, cũng phải ăn một bữa mới được.
Lời đại đội trưởng vừa dứt, thôn dân ở đó lại lần nữa hoan hô vang dội.
Cô ghi thù, còn là người có thù tất báo, tuy mấy người đó không đến mức c·h·ế·t, nhưng mỗi lần nhìn thấy mấy người đó cô liền ghê tởm buồn nôn.
“Được, làm theo lời thanh niên trí thức Tần, đợi chia thịt xong, chú cho người mang cho cháu, món sát trư buổi tối các cháu có muốn ăn không?”
Đại đọi trưởng vừa nghe đã thực sự bắt được lợn rừng về, nhanh chóng hét lên: “Mấy người khỏe mạnh tới đây, thanh niên trí thức Tiểu Tần bắt được lợn rừng, chúng ta mang tới sân lúa đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô kinh hoảng nhìn khoảng cách giữa hai người, sợ Hổ Tử xảy ra chuyện, không nói lời nào liền móc ra khẩu s.ú.n.g nhằm b.ắ.n vào con rắn kia, lập tức quát to: “Hổ Tử nhảy xuống, mau!”
“Ừ, lợn rừng đã c.h.ế.t rồi, chúng ta bây giờ xuống núi chứ?”
May mà nãy phát hiện sớm, nếu không đã không còn em trai rồi.
Quả nhiên muốn ăn thịt vẫn phải dựa vào thanh niên trí thức Tần.
“Được được, tiếp theo các cháu nghỉ ngời đi, hai con lợn rừng này chú mang đi.”
Hai người đàn ông đều đói rồi, Tần Sương tất nhiên cũng tiện đi đâu nữa.
“Chị Sương, chị không sao chứ? Ở đây sao lại có rắn lớn như vậy?”
“Xuống núi, hai người khiêng một con, tôi vác một con, nếu còn không đi thì lát nữa lại thu hút sự tới anh chàng to lớn.”
Cậu bé chơi trong thôn đã lâu, cũng coi như quen thuộc với địa hình nơi đây, sau đó khi tìm được đại đội trưởng liền gọi: “Chú đại đội trưởng, chỉ cháu bắt lợn rừng về rồi, chị bảo cháu nói với chú đưa người tới mang đi, đang ở cổng nhà chúng cháu.”
Cho đến khi con rắn lớn bị b.ắ.n rơi xuống đất, Tần Sương lúc này mới thu s.ú.n.g lại, cầm d.a.o bầu đi qua. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Con rắn bị b.ắ.n một phát, thấy con mồi đã mất rồi, cũng có hơi điên cuồng không ngừng đập đuôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người nông thôn giống như bọn họ, có lúc cho dù có phiếu thịt thì cũng không mua được thịt lợn.
“Vâng, thuận tiện cũng đưa một chút cho chuồng bò, chọn ra một cái đùi sau để đưa qua đó đi, mấy người họ sắp phải đi rồi, chú cũng cọi như bán chạy.”
Đại đội trưởng đưa người hung hung hổ hổ mang lợn rừng tới sân thóc, thợ g.i.ế.c mổ hai con mắt bắt đầu phát sáng.
Sau đó gọi Hổ Tử đến bên cạnh xem, rồi vác lấy chân sau của lợn rừng bắt đầu xuống núi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đại đội trưởng thấy cô nói thế, cũng không giận, dù sao người trong thôn đông như vậy, ông ấy cũng không thể vì một cá nhân mà ảnh hưởng đến phúc lợi của cả thôn.
Tần Sương chỉ nhận lời giúp đỡ săn lợn rừng kiếm bữa ăn ngon, nên những đồ hoang dã khác đều là của riêng cô ấy.
“Còn về chúng cháu, chỉ cần một bên giẻ sườn, 20 cân thịt ba chỉ, còn lại mọi người tự chia, cứ vậy đi ạ!”
Hổ Tử nhận được mệnh lệnh liền đi ra cửa ngay để tìm người.
Quỷ biết phía sau người ta có còn con cháu đời sau biết được chuyện này, thì sẽ báo phù họ hay không.
Dương Minh Trạch nghe xong, nhìn về phía em gái, thấy em gái đang cắt đầu rắn, nhìn con rắn dài như vậy, hai người Dương Minh Trạch và Hoắc Đình Xuyên cũng hơi sợ hãi.
Nếu không tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường cũng không ngủ được.
“Vâng, chú mang đi đi ạ.”
Cất để đồ đạc xong, Tần Sương liền dặn dò Hổ Tử đi tìm đại đội trưởng, nói là đã bắt lợn rừng về, để họ đưa người tới mang đi.
Xem ra lần sau vào núi vẫn phải chú ý nhiều hơn mới được, nếu không xảy ra chuyện, cô ấy lại tự trách c.h.ế.t mất.
“Được, hai bọn anh giờ đi khiêng lợn rừng.”
Hổ Tử không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn chị nổ s·ú·n·g, lúc này mới phát hiện trên cái cây to mà mình vừa ngồi lên lại có một con rắn dài như vậy.
Tần Sương dứt lời, liền dắt Hổ Tử quay về sân, họ không chỉ muốn tắm rửa mà còn thay giặt quần áo, lên núi một chuyến cả người đều là mùi m.á.u tanh.
Tần Sương đỡ lấy Hổ Tử, lật người qua một bên, thấy cậu không sao mới thở phào một hơi.
G·i·ế·t lợn thì không để ý việc khác, dù sao thì đại đội trưởng nói thế nào thì cô làm theo như thế.
Tuy là mấy người này đều là được điều xuống đây, nhưng nhiều năm rồi vẫn bị vứt bỏ ở đây tự sinh tự diệt, cũng không để người khác đi bắt nạt bọn họ, cũng coi nhưng là đã làm đủ bổn phận.
Tần Sương đặt Hổ Tử sang một bên lúc này mới lại cầm s.ú.n.g lên, b.ắ.n bảy phát vào con rắn lớn trên cây.
“Anh, là chị, có rắn to lắm!”
Cậu bé thấy sợ hãi, cũng đồng thời cảm thấy mình may mắn nghe lời chị.
Ông đáp ngay: “Cháu yên tâm, mấy người đó chú sẽ không chia.”
“Anhbajn, hai con lợn này cộng lại phải hơn 400 cân thịt, thanh niên trí thức Tần thật lợi hại.”
Thực ra là đói đến khó chịu, lại không biết nấu ăn, chỉ có thể ăn bánh điểm tâm lót dạ trước.
Mắt trừng trừng nhìn người khác c·h·ế·t, thì có thể là người tốt gì chứ, cô thà rằng cho c·h·ó săn, cũng không cho họ ăn.
Việc có thể làm đã làm rồi, mấy người họ lấy ra chút bánh điểm tâm, ngồi trong sân để ăn.
Chương 230: Chương 230
“Ừ, là tôi nhờ Tiểu Tần giúp đỡ săn lợn rừng, mọi người gần đây đều gầy đi không ít, lát nữa sẽ dùng đổi lấy công điểm, so với trước đây trao đổi ít đi một nửa, còn về mấy nhà trước đây ở chuồng bò m.á.u lạnh bàng quan, không cho đổi cho họ, s·ú·c sinh không xứng ăn thịt.”
Hổ Tử không biết xảy ra chuyện gì nhưng chị nói phải nhảy, cậu bé không cần suy nghĩ liền trực tiếp nhảy xuống.
Sau đó đại đội trưởng mang một hàng mười mấy người tới nhà Tần Sương.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.