Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 229: Chương 229

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 229: Chương 229


Tần Sương nhìn đứa trẻ ngoan ngoãn, cũng cười nói: “Hổ Tử, năm nay tết, chị đưa em đến Kinh Đô, đợi một thời gian nữa, cả nhà chúng ta có thể dọn đến đó, em có vui không?”

Cô cũng gọi Hổ Tử tới bên cạnh, đưa cậu cùng lên núi đi chơi.

Chương 229: Chương 229

“Chị cố lên, chị cố lên, đánh c.h.ế.t nó, ăn thịt!”

Ba người leo lên cây cao, Tần Sương lúc này mới đi lên phía trước men theo dấu chân lợn rừng.

Tần Sương vừa khiêu khích, vừa dẫn sắt lợn rừng sang một hướng khác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hoắc Đình Xuyên trải qua rèn luyện thời gian, cũng vừa nỗ lực bắt được hai con thỏ, chỉ có Dương Minh Trạch không biết ném đá, chỉ đành họ bắt còn anh ấy đi nhặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tần Sương nghĩ thầm, đợi thi đại học xong, sẽ để Ngô Địch thi vào đại học ở Kinh Đô, nếu như không đỗ, cô sẽ nghĩ cách khác.

Cho đến khi hai con lợn rừng kết thúc chiến đấu, đi về phía cô, Tần Sương mới lên tiếng thu hút sự chú ý của đối phương.

Động tác của cô ấy rất nhanh, dù gì sức lực của cô lớn, cũng thường săn bắt, nên chẳng mấy chốc, con lợn đực đã bị cô ấy đánh c·h·ế·t, may là lần này ngoài việc trên quần bị b.ắ.n vài giọt m.á.u lợn ra, còn trên người hoàn toàn không bị.

“Đến đây, đuổi tao đi, hai con lợn ngốc!”

Mà lợn rừng thấy có loài thú hai chân đến khiêu chiến hai bọn chúng, cũng khụt khịt khụt khịt tỏ ra bất mãn.

“Ừ, anh thấy cũng được.” Dương Minh Trạch tỏ ra đồng ý.

Thứ nữa là lát nữa thực sự bắt được lợn rừng, cũng có người giúp đỡ mang xuống núi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Bắt đầu!”

Mấy người càng đi càng vào sâu, Tần Sương cũng nhân tiện bắt vài con thỏ và gà rừng.

“Hai người phải cẩn thận, xem xem ai động tác nhanh hơn.”

“Em biết rồi anh Tư.”

Cô đi lại tìm mấy lần, cuối cùng mới phát hiện rah ai con lợn rừng ở ở trong một bụi cây.

Nếu thật sự đúng như anh tư nói, người phụ nữ này nhiều khả năng là như vậy, đã biết bối cảnh gia đình Đình Xuyên.

Đang là ban ngày, hai bọn chúng ân ái tạo ra nhóc con, thật sự cũng được hay sao?

Tần Sương vừa đi vừa nói: “Đình Xuyên, người phụ nữ hôm nay em phải cần thận một chút, chị cảm thấy cô ta sẽ còn rat ay, hơn nữa còn là chiêu thức đê tiện, gần đây em ở cùng với Hổ Tử trong căn phòng mới bên chị đi, để tránh giống lần trước bị người ta chuốc thuốc mê.”

Để tránh lát nữa còn phải đi xa đến khênh bọn chúng về.

Hơn nữa vợ của em chồng, sau này chính là chị em dâu với cô, nếu thật sự có một người như thế vào cửa, vậy tuyệt đối sẽ làm mẹ chồng tức c·h·ế·t.

Khi nhìn thấy em gái vui vẻ chạy về, còn thấy lợn rừng đuổi theo, lập tức mắt sáng lên.

Thấy lợn rừng thực sự đã ngạt c·h·ế·t, Tần Sương mới ngẩng đầu nhìn Hổ Tử.

Sở dĩ mang theo hai người họ, một là để xem hai người họ gần đây có học bài không.

Rút cuộc sau khi quay về, cô cũng xác định cần phải có trợ thủ để chuẩn bị cho công việc kinh doanh sau này.

Sắp bước vào tháng tám, thời tiết lúc này đã bắt đầu mát mẻ.

Cậu bé vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bức tranh như vậy, cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy lợn rừng, cậu bé tràn đầy lòng hiếu kì, hóa ra là lợn rừng trông như vậy, thật xấu!

Cho tới khi đã vào sâu được một đoạn xa, Tần Sương mới mở miệng nói: “Lên cây, ở đây có dấu chân lợn rừng, tôi đi xem xem, mọi người ở đây chờ, Hổ Tử cũng phải ngoan ngoãn ở trên câu đừng có hành động bừa bãi.”

Nhưng vừa nhìn thì suýt chút nữa đã dọa c.h.ế.t cô.

Tần Sương nghe thấy Hổ Tử la hét, cũng cười trả lời: “Được rồi, chị lập tức làm luôn.”

Nếu không phải là nể mặt A Châu, em chồng như thế này thật sự tức đến muốn đánh cho anh ấy một trận.

Hơn nữa cô cũng không muốn phụ thuộc vào người khác, nên đợi sau khi quay về, vẫn phải để ba vất vả vài năm, đợi việc kinh doanh ổn định rồi mới để ông về hưu dưỡng lão được.

“Em có ngốc hay không, em không động thủ đánh phụ nữ, lẽ nào không biết mắng người ư? Ở cạnh chị lâu như vậy, làm sao vẫn ngốc nghếch thế này?”

“Vâng, chị Sương, nhưng cứ trốn tránh như vậy cũng không phải là tốt, người phụ nữ này cứ như cao dán vậy, quấn người không buông.”

Một người phụ nữ chạy theo vinh hoa phú quý, có thể là cái dạng gì tốt đẹp.

Theo tiếng ra lệnh cảu Tần Sương, ngoài Hổ Tử vẫn thành thật ngồi trên cây xem, Đình Xuyên và Minh Trạch vội vàng nhảnh xuống vây, cầm theo d.a.o bầu chạy về phía lợn rừng.

Cô ấy có hơi cạn lời nấp ở bên cạnh, nghĩ hay thôi đừng quấy rầy cũng, nhưng rút cuộc đợi một lúc là bị bắt rồi, trước lúc c.h.ế.t để cho hai bọn chúng được vui sướng một lát.

Đôi mắt Hổ Tử sáng bừng khi xem cả quá trình chị thể hiện thân thủ, vẻ sùng bái đó chỉ thiếu điều quỳ lạy.

Nhìn xem, cô mới hiểu lòng người biết bao.

Lúc này Dương Minh Trạch nói: “Em gái, người phụ nữ này tới từ Kinh Đô, tám phần là trước đây quen biết Tiểu Xuyên Tử, nếu không sẽ không vừa tới đã trực tiếp nh vào cậu ta.”

“Đình Xuyên, anh Tư, hai người g.i.ế.c một con, em g.i.ế.c một con, chuẩn bị!”

“Ngoan, anh Ngô Địch của em cũng sẽ đi đến đó, tới lúc đó, chúng ta sẽ ở gần nhau, như thế em sẽ không cần khó xử.”

Hổ Tử giống như là người lớn, nghe họ nói chuyện không chen vào dù chỉ một câu.

Ba người hai con lợn rừng bắt đầu chiến đấu, Hổ Tử xem mà mặt đầy hưng phấn.

Hoắc Đình Xuyên đợi rất lâu trên cây nghe thấy động tĩnh đến, lúc này mới ngồi dậy nói: “Tới rồi, tới rồi, chắc chắn là chị Sương dẫn lợn rừng tới, chúng ta chuẩn bị nào!”

“Chị Sương, người này da mặt rất dày, trước đây cũng đã từng mắng, nhưng cô ta cứ như không nghe thấy vậy, em chưa từng thấy người da mặt dày như vậy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Như vậy đi, chúng ta sắp tới trước tiên quan sát, chị cố gắng tìm người theo dõi từng hành động của cô ta, nếu thật sự dám ra tay, chị sẽ tặng cô ta cho người độc thân già trong thôn.”

Nhiều thịt như vậy, tối hôm này nói gì cũng phải ăn một bữa thịnh soạn.

Không biết từ lúc nào, phía sau Hổ Tử lại xuất hiện một con rắn.

Ở đây cách chỗ bọn anh Tư cũng hơi xa, vẫn phải dẫn bọn chúng qua đó rồi mới g.i.ế.c thì hơn.

Đã cách xa lâu như vậy, mà ở bên này cũng không thuận lợi, chỉ có thể nói kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.

“Như vậy ạ.” Tần Sương trầm ngâm suy nghĩ.

“S·ú·c sinh, bà cô mày ở đây, tới đây đuổi tao đi!”

“Vâng, chị, em biết rồi, em sẽ ngoan ngoãn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tuy là thân phận của bố chồng đã bày ra đó, nhưng sử dụng phần nhân tình này không thể bằng sự tự do khi tự mình làm.

Bên ba cô gần đây cô cũng nghĩ, tự mình muốn làm kinh doanh lớn thì phải có nhân tài ở bên trên mới được.

Dương Minh Trạch vừa nghe cũng lập tức nhìn về phía trước.

“Vui ạ, chỉ cần có thể ở cạnh chị, em liền vui, nhưng mà anh Ngô Địch sẽ đi chứ?”

Họ tuy không phải là người xấu, nhưng cũng không phải là người tốt, dám tính kế họ, thì phải nghĩ xem có chấp nhận được hậu quả không.

Cậu bé thích chị, nhưng cũng thích anh Ngô Địch, ban đầu nếu không có anh ấy, thì cậu bé đã sớm c.h.ế.t rồi, nên trong lòng cậu cả hai người đều quan trọng như nhau.

Bên này Tần Sương đưa hai người về nhà, không nói câu thứ hai liền lấy công cụ rồi ra khỏi nhà bắt đầu lên núi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 229: Chương 229