Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Thán Khảo Tra Tra
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 146: Chương 146
Nhưng trong lòng nghĩ như vậy thôi, ông ấy nói: “Chuyện này thì ông phải đích thân hỏi người có liên quan, tôi không phải họ hàng cũng không phải cấp trên của người đó, hỏi tôi có ích gì.”
Đường Thành nhướng mày nói: “Thật sự chỉ cần đọc mấy cuốn sách là có thể làm được, vậy nên nhân viên trong nhà máy của ông nên đọc sách nhiều hơn đi, học tập nhiều một chút.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đường Thành nhìn thành phẩm trong tay, nở nụ cười trên môi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đương nhiên, nếu bọn họ biết Tần Sương chỉ đọc mấy cuốn sách thì tiêu luôn.
Giám đốc nhà máy Cung nghe Đường Thành nói, cảm thấy quả thực đã đến giờ ăn.
Sau khi ăn trưa xong, Giám đốc nhà máy Cung bảo người đưa họ đến phòng khách nghỉ ngơi một lát.
“Nếu là như vậy thì kiểu người này thật là đáng sợ.”
Giám đốc nhà máy Cung nhìn thấy Đường Thành đi tới, lập tức sai thư ký pha cho mình một tách trà.
Sau đó ông ấy đứng dậy đi tới phòng làm việc của giám đốc nhà máy Cung, để Tần Sương một mình ở chỗ này nghỉ ngơi.
“Sau bao nhiêu năm làm việc trong lĩnh vực công nghệ, cuối cùng cũng không bằng người bình thường, cũng không sợ bị chê cười. “
Dù lo lắng đến đâu, ông ấy cũng không thể bỏ đói Tiểu Tần vừa mới tới.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai dám tin đây là một đứa trẻ làm ra.
“Haizz, chuyện này tôi cũng không tính được. Mối quan hệ của hai người tốt hơn tôi rất nhiều, anh thấy đó, kỹ năng của con bé tốt hơn nhiều so với nhân viên kỹ thuật của nhà máy chúng tôi. Anh có nghĩ rằng con bé thực sự chỉ đọc vài cuốn sách là có thể thực hành được không?”
Tần Sương đi tới phòng khách, ngồi xuống ghế sofa, ngả người về phía sau, nheo mắt ngủ thiếp đi.
“Chúng ta xuống canteen đi, hôm nay Tiểu Tần đã vất vả rồi, chú Cung cho cháu một miếng thịt kho, coi như khen thưởng trước.”
Ngoại hình chỉ để cho người ta ngắm nhìn.
Ông ấy cũng muốn xem chiếc máy đã được biến đổi như thế nào.
Mặt các nhân viên kỹ thuật đỏ bừng khi nghe những lời của Đường Thành
Con gái mà ăn được thì phải cố gắng ăn, dù sao nhà ăn của ông ấy cũng có rất nhiều đồ ăn, ông ấy sợ con bé ăn còn không hết.
Hay bọn họ mới là người cần nâng cao trình độ?
Mặc dù điều này là sự thật, nhưng quả thực có chút xấu hổ khi họ có tuổi và không tài giỏi bằng một cô bé.
Cô nghĩ nếu ăn không no, cô chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu khi bận rộn vào buổi chiều.
Ông ấy tự nhủ mình vẫn là một đứa trẻ chưa lớn, có thể ngủ ở bất cứ đâu.
Nếu như không phải vì bản thân cô cũng có chút tài năng có thể kiếm tiền, chứ kiểu người như này thì nuôi không nổi.
Giám đốc nhà máy Cung lắng nghe những lời của Đường Thành và nghĩ rằng những nhân viên kỹ thuật này thực sự nên được đào tạo thêm về tổng thể.
Khi thành phẩm đầu tiên ra mắt, giám đốc nhà máy Cung cuối cùng cũng bật cười.
Khi mọi người cùng nhau xuống căng tin dùng bữa, nhiều nhân viên đã rất sốc khi nhìn thấy khuôn mặt của Tần Sương.
Chương 146: Chương 146
“Cũng được, nhưng nếu có một hạt giống tốt như vậy, tôi định mời con bé đến đây làm nhân viên kỹ thuật, anh có nghĩ con bé sẽ đồng ý không?”
Giống như cô đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra.
Có lẽ họ sẽ c.h.ế.t tập thể.
Đường Thành nhìn thời gian, sau đó nói: “Hôm nay chúng ta tới đây, giữa trưa rồi, nếu có thắc mắc thì buổi chiều chúng ta tiếp tục. Dù sao, thành phẩm đầu tiên đã ra mắt, thành phẩm tiếp theo cũng sẽ ổn thôi.”
Nếu một cỗ máy cổ xưa như vậy không được sửa chữa đàng hoàng, cô sẽ xấu hổ khi nói rằng mình là người xuyên việt.
Trong lòng nghĩ, vậy là xong rồi sao?
Lúc đầu cô ăn hai bát cơm và hai chiếc bánh hấp, nhưng những người khác không để ý lắm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trước khi rời đi, ông ấy trầm tư đóng cửa phòng lại.
Vì vậy, dù thế nào đi chăng nữa, chỉ cần lấp đầy dạ dày trước tiên cô mới có sức lực để làm việc.
Họ tự hỏi đây là cô gái này là ai và tại sao cô lại trông xinh đẹp đến vậy.
Đại khái chỉ có Tần Sương đứng đây với dáng vẻ vô cùng bình tĩnh.
Khi hai giờ dần dần trôi qua, bộ phận cuối cùng đã được lắp ráp xong, Tần Sương cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán: “Được rồi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Anh Đường, anh nhìn xem, thành phẩm này so với cỗ máy cũ của chúng ta tinh tế hơn rất nhiều. Anh thật sự tìm được nhân tài. Bây giờ chúng ta không còn lo lắng đến mức rụng tóc nữa.”
Mà Tần Sương cảm nhận được ánh mắt của mọi người, dù sao cũng không có chút xấu hổ nào, linh hồn của cô cũng không phải đến từ thời đại này, người khác nhìn cô thì cô sẽ ngượng ngùng.
Ngay cả Giám đốc nhà máy Cung cũng chỉ cười và không nói gì thêm khi nhìn thấy điều này.
Hiệu suất của nhà máy máy móc tuy không liên quan gì đến ông ấy, nhưng ông ấy cũng không thể chịu đựng được đây là chuyện làm mất mặt đất nước.
Công nghệ của người nước ngoài có đơn giản vậy không?
Nhìn cỗ máy mới toanh, mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc.
“Không, sẵn tiện nói chuyện với cậu luôn, ngày mai chúng tôi sẽ không qua đây nữa.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tần Sương bận rộn cả buổi sáng, bây giờ cô vô cùng đói bụng.
Nói xong, quản đốc phân xưởng lập tức đi cắm nguồn điện.
Sau khi kết nối nguồn điện xong, Tần Sương sai người mang một ít nguyên liệu tới, rất nhanh, máy mới nướng bắt đầu quay.
Suy cho cùng, cô cũng là thế hệ sau từng chơi đùa với đồ công nghệ cao.
Trong lúc ăn trưa, giám đốc nhà máy Cung cũng không vội hỏi Tần Sương mấy vấn đề, chỉ đợi cô ăn xong mới thương lượng.
Hơn nữa có thể đi cùng giám đốc nhà máy, thân phận của cô chắc chắn không đơn giản.
Lúc này chỉ có giám đốc nhà máy Cung cười nói: “Hahahaha, không tệ, nhanh cắm nguồn điện thử xem có hiệu quả không?”
Nhìn thấy cô như thế này ở Đường Thành cũng lắc đầu một cách hài hước.
Đường Thành ngồi xuống, thản nhiên nói: “Tôi là một người đàn ông trưởng thành, và tôi không có thói quen ngủ trưa, hơn nữa tôi lại đang ở cùng một cô bé đang nghỉ ngơi trong phòng khách thì sẽ gây ảnh hưởng không tốt.”
“Anh Đường, sao anh không nghỉ ngơi? Bây giờ vẫn còn sớm, một giờ nữa công nhân mới quay lại làm việc.”
Sau đó ông ấy nói: “Vừa rồi mọi người cũng đã xem quá trình thao tác của Tiểu Tần. Những máy móc còn lại đều trông cậy vào mọi người. Có cái gì không hiểu thì nhanh chóng đặt câu hỏi khi người ta còn ở đây. Đừng giả vờ hiểu, nếu làm hỏng việc thì mất chén cơm đấy.”
“Ôi trời, đầu óc của tôi, sao lại quên chuyện quan trọng như vậy, để tôi tìm một phòng khác cho anh nghỉ ngơi nhé?”
“Vậy thì cháu không thể không nhận lời rồi.” Tần Sương cười nói.
Mọi người nhìn máy chạy rất nhanh.
Khi giám đốc nhà máy ngồi vào chỗ, Tần Sương cũng ngồi cạnh Đường Thành.
Nhưng khi Tần Sương lại yêu cầu 5 cái bánh bao, Đường Thành mới phát hiện ra sao con bé này có thể ăn ngon như vậy.
Từ đầu đến cuối, chỉ cần bọn họ không đặt câu hỏi, Tần Sương cũng không nói một lời.
Bất quá Tần Sương cảm nhận được ánh mắt Đường Thành, cô chỉ là ngước mắt cười nói.
Đường Thành nghe vậy muốn cười, lời mời của chính quyền thành phố con bé còn chưa đồng ý, cậu nói xem con bé sẽ đồng ý ở đây chứ.
Với thành phẩm như vậy, không còn phải lo lắng bị những người đó ép giá nữa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.