Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 145: Chương 145

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 145: Chương 145


Nhìn các bộ phận được sản xuất tại xưởng của họ, cô nghĩ rằng công nghệ thực sự hơi lạc hậu. Chẳng trách họ phải đưa công nghệ nước ngoài vào.

“Được rồi đi thôi. “ Tần Sương trả lời,

“Được rồi được rồi, nếu đã như vậy thì chúng ta hãy đến nhà máy luôn được không?”

Tần Sương nhìn dòng chữ phía trên, cô nghĩ thầm, đây không phải là tiếng Đức sao?

Lúc này tài xế Tiểu Vương mang theo quà tặng đi tới nói: “Đồng chí Tiểu Vương, cảm ơn đồng chí đã cứu tôi ngày hôm đó. Món quà này là một chút tấm lòng của tôi. Mong đồng chí sẽ sớm bình phục.”

“Đúng lúc các thợ máy đều đang tập trung ở đó. “ (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cho dù anh đọc hiểu được chút thì cũng không chuyên nghiệp bằng Tiểu Tần, anh nói có phải không?”

Mọi người xung quanh đều im lặng, không có ai quấy rầy Tần Sương sửa đổi, ngoại trừ thanh âm yêu cầu đồ vật, không ai nói một lời.

Tất nhiên, điểm quan trọng nhất là nguyên lý cấu tạo của chiếc máy này rất đơn giản nên chỉ cần nhìn một cái là cô sẽ biết cách kết nối.

Thay vì lãng phí thời gian như thế này thì để cô làm và chỉnh sửa lại toàn bộ.

Không, trên đường đến tiệm sách Đường Thành, tài xế mang theo quà xuống xe.

Nghe những lời này, giám đốc nhà máy Cung nhìn về phía Đường Thành, như kiểu ông nghĩ xem lời Tiểu Tần đáng tin không?

“8 điểm, ít nhất so với bây giờ tốt hơn.”

Tuy nhiên, bây giờ cô không cần phải vội, cô sẽ ở nhà học từ từ vào mùa đông.

Giám đốc nhà máy Cung nhìn thấy Đường Thành gật đầu, lập tức gạt đi sự hoài nghi, nói thẳng: “Nếu cháu đã nắm chắc thì cứ thử xem. Dù sao để đó cũng thành phế thải. Cháu không cần cảm thấy áp lực, sửa được thì tốt, chú Cung sẽ thưởng cho cháu, đảm bảo cháu sẽ không chịu thiệt đâu.”

“Vâng, xong ngay đây.”

Nhìn hành động quyết liệt của Tần Sương, ngay cả Giám đốc nhà máy Cung cũng sáng mắt lên.

Cô đang tự hỏi liệu mình có nên giúp họ không.

Tần Sương đang ở trong tiệm sách, đọc cuốn sách thiếu nhi để g.i.ế.c thời gian.

Sau đó chú nói: “Nếu không có chuyện gì thì chúng ta đi trước đi.”

Đáng lẽ những người thợ máy nhìn thấy cô còn trẻ như vậy, chắc chắn họ đã khoe khoang và không coi trọng cô chút nào.

Sau đó, dưới bàn tay khéo léo của Tần Sương, các mảnh ghép nhanh chóng được ghép lại với nhau như chơi xếp hình.

Người thường không thể hiểu được, nhưng càng nhìn thì mắt người trong cuộc càng sáng hơn.

Vì vậy, ông ấy tin rằng Tiểu Tần có thể làm được.

Dù có nói những điều vô nghĩa đến đâu thì nó cũng không thuyết phục bằng hành động thực tế.

Giám đốc nhà máy Cung nghe được Tần Sương lời nói, hỏi: “Cháu có bao nhiêu tự tin có thể sửa được?”

Sau đó Tần Sương cất quà vào trong kho bảo quản của hiệu sách, sau đó đi theo Đường Thành đến xưởng cơ khí.

Đương nhiên, Tần Sương không coi trọng ánh mắt nghi ngờ của những người này, được hay không thì thủ hạ cũng sẽ cố gắng hết khả năng.

Lúc này Tần Sương đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

Dù sao ông ấy cũng đã quen biết với Tiểu Tần lâu như vậy, nếu không chắc chắn thì đứa trẻ này chắc chắn sẽ không nói ra.

Suy cho cùng, đây cũng là đất nước của cô, chỉ khi đất nước mạnh mẽ, người nước ngoài mới không nhìn chằm chằm như hổ đói mà ngồi yên ở nhà của mình.

Quản đốc phân xưởng nhìn thấy giám đốc nhà mấy đưa người tới, lập tức bước tới nói: “Giám đốc nhà máy, sao anh lại đến đây? Anh có chuyện gì muốn dặn dò sao?”

Khi một nhóm người đến nhà may, bên trong đều có công nhân, cả nam lẫn nữ, nhưng nam thì nhiều hơn.

Sau đó Giám đốc nhà máy Cung và một nhóm nhân viên kỹ thuật trong xưởng nhìn thấy Tần Sương đang tháo dỡ từng bộ phận của cái máy ra.

Giám đốc nhà máy Cung thấy họ đến thì rất nhiệt tình.

“Được, được, cháu thế nào? Tại sao không ở lại thêm hai ngày nữa?”

Tất nhiên, điều đáng ngạc nhiên nhất là Đường Thành, không ngờ Tiểu Tần chỉ đọc được vài cuốn sách và tay nghề lại giỏi như vậy.

“Dù sao thì cháu cũng đã hứa với trưởng thôn rồi, khi trở về sẽ tổ chức cho dân làng trong thôn bắt đầu đi săn mùa đông.”

“Được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đường Thành nghe vậy, không ngờ cô lại tổ chức cuộc săn mùa đông trong làng, xem ra cuộc sống trong thôn cũng không tệ.

Giám đốc nhà máy ra lệnh cho cấp dưới đi làm việc, trong khi Tần Sương đi loanh quanh khắp nơi.

May mắn là cuối cùng không có nguy hiểm gì, Tiểu Tần còn tự mình bắt được kẻ xấu.

Chương 145: Chương 145

Nhìn giám đốc nhà máy khách khí như vậy, Tần Sương cười nói: “Cháu đã khỏe rồi, chỉ cần không vận động quá sức là được. Chú đừng lo lắng. “

Tần Sương nhướng mày, cho rằng người này giờ mới nhớ tới chuyện cô cứu anh ấy, xem ra ngày đó anh ấy nhất định là bị dọa cho sợ c.h.ế.t khiếp.

Nếu không phải giám đốc nhà máy trấn áp bọn họ ở đây, bọn họ nhất định sẽ không ngoan ngoãn như vậy.

Nghe thấy có người bước vào, cô ngước mắt nhìn ra cửa.

“Ồ, tôi đi ngay đây. Máy ở trong kho phía sau. Tôi nhờ người mang ra được không?”

Cô còn tưởng phải là một ngôn ngữ mà cô chưa từng thấy trước đây.

Đây là lần đầu tiên cô sử dụng loại máy này nếu không đọc nhiều sách về nguyên lý như vậy thì cô thực sự sẽ không biết cách sử dụng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giám đốc nhà máy Cung nghe Đường Thành nói xong, ông ấy có chút xấu hổ nói: “Tôi cũng không biết, chỉ là đám nhóc nói không hiểu, cho nên tôi còn tưởng rằng là một ít văn tự chưa từng thấy qua.”

Nhìn thấy bộ dáng nghi hoặc của ông ấy, Đường Thành trực tiếp gật đầu nói có thể thử một lần.

Chuyện ngày hôm đó ông ấy đã biết rồi, lúc đó cũng nghe nói như vậy. Sau đó, ông ấy toát mồ hôi lạnh.

Ngay cả Đường Thành sau khi đọc xong cũng tức giận nói: “Không phải ngôn ngữ viết trên máy là tiếng Đức sao? Tính ra mọi chuyện đâu rắc rối như vậy, tôi có thể đọc hiểu một chút.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau khi đọc xong, cô mới bắt đầu nhờ người khác giúp đỡ.

“Được rồi, đem máy móc tới chỗ trống bên phải, nhanh lên. “

Tần Sương không để ý bọn họ đang nói gì, cô chỉ tập trung xem văn tự viết trên đó.

Đường Thành không khách khí trợn mắt trắng: “Cậu nói xem!”

“Giám đốc nhà máy Cung, nếu chiếc máy này muốn chạy bình thường thì nó cần một số sửa đổi đơn giản. Cháu không biết liệu chú có thể tin tưởng cháu không.”

Tần Sương đặt cuốn sách thiếu nhi xuống, đứng dậy đáp: “Cháu không sao, hai ngày nay chắc bên đó cũng nóng lòng lắm rồi, hơn nữa cháu đã đọc xong hết số sách chú đưa cho, nên làm việc xong sớm về sớm.”

Sau đó mỉm cười đáp: “Vậy em không khách sáo đâu, cảm ơn anh Vương.”

Sau đó cười nói: “Đồng chí Tần Sương đã xuất viện rồi? Ăn uống thế nào rồi? Cháu có muốn nghỉ ngơi thêm không?

Tần Sương nhận được sự cho phép và nhờ các thợ máy giúp cô lấy những bộ phận cô cần.

Hơn nữa lại có rất nhiều người đang xem ở đây, và nếu không có kỹ năng gì thì làm sao có thể giả vờ ngầu ở đây?

Mọi thứ đã sẵn sàng, cô mặc chiếc tạp dề dự phòng trong xe, bắt đầu hành động.

“Tiểu Từ, máy móc này cậu mua ở đâu? Cậu gọi tất cả nhân viên kỹ thuật đến, tôi đã dẫn người phiên dịch chuyên nghiệp qua để họ đến học hỏi. “

“Chào buổi sáng, chú Đường.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau khi máy móc bên đó được vận hành xong, họ tản ra tạo khoảng không gian rộng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 145: Chương 145