Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 115: Chương 115

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 115: Chương 115


Tiếp đó đi đến phòng bếp, nhìn thấy canh gà ấm áp bên trên lò than thì cô cũng bất chấp tất cả mà tìm một cái bát, ngồi ở trên ghế nhỏ, bắt đầu ăn ở trong phòng bếp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Kết quả nhìn thấy hai đứa nhỏ chưa từng gặp.

Có lẽ là đứa nhỏ này bị sốt, chỉ cần uống thuốc để chảy mồ hôi là có thể khỏe.

Tần Sương nhìn Hoắc Đình Châu rồi đi mở cửa.

Ngô Địch nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, có chút sợ nói: “Xin hỏi chị Tần Sương ở nơi này sao? Tôi đến tìm chị ấy.”

“Vậy sao, vậy cậu mau c** q**n áo của thằng bé rồi đặt lên giường đi, đợi chút nữa uống thuốc, ăn gì đó là có thể khỏe lại.”

Nhưng mà khi trông thấy tình trạng của Hổ Tử thì lập tức hỏi: “Ngô Địch, Hổ Tử sao vậy?”

Hoắc Đình Châu nghe nói là tìm Sương Sương thì lên tiếng: “Hai người các cậu vào đi, cô ấy đang ở bên trong, nhưng mà đứa trẻ này bị gì vậy? Ngã bệnh sao?”

Nhìn người đàn ông đầu đầy mồ hôi, Tần Sương vẫn có chút đau lòng. Nhưng mà nếu người yêu của cô không thì làm thì sau này cô cũng phải đi làm. Lập tức nói tiếp: “A Châu, buổi chiều sau khi trở về, anh liên lạc với cấp trên giúp ba em, trong tay ông ấy có mang theo đồ quay về, nếu không phải do bị thương, không có thư giới thiệu thì cũng sẽ không thể không quay về được.”

“Nhưng mà, ba à, ba đừng tỏ thái độ mãi nữa, ai cũng không ngờ tới chuyện này, sau này con sẽ chú ý một chút là được.”

Chương 115: Chương 115

Một mình ông ấy như thế nào thì cũng không đáng kể, cũng không thể tiếp tục liên lụy đến con gái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Hắc hắc, con biết ngay là ba hiểu con nhất, nhưng mà chuyện của ba thì phải nhanh chóng liên hệ với người ta thì mới được.”

“Con gái à, sao con không vào nhà chính ăn, để ba bưng cho con thì sẽ tốt hơn biết bao nhiêu chứ.”

Nhìn thấy vợ nhỏ đi bộ ở trong sân thì cũng vội vàng đi qua nói: “Sao em lại xuống giường rồi, cẩn thận miệng vết thương.”

“Xin lỗi chị, chỉ là em cảm thấy chúng em không thể dựa dẫm vào chị mãi, cảm thấy nếu thực sự không còn cách nào thì cứ chờ chị qua thì tính.”

Văn kiện mang về từ bên kia, chắc chắn là đồ quan trọng với quốc gia. Sau đó nói: “Cứ giao chuyện này cho anh, buổi chiều trở về, anh sẽ giúp chú liên lạc, nhất định là sẽ có người nhanh chóng đến đến chú.”

“Chị yên tâm, em nhân lúc trong nhà không có ai cho nên mới cõng Hổ Tử đến đây.”

Tần Sương nói xong thì lập tức đi về phòng lấy thuốc.

Tần Sương đi đến cửa chính, khi nhìn thấy Ngô Địch thì mới nhớ ra lâu rồi mình chưa đến bên kia, cũng không biết tiền giấy và lương thực còn đủ hay không.

Nhưng mà nếu con gái đã thích như thế thì ông ấy còn có thể nói gì.

Ngay khi hai người đang nói chuyện, cửa lớn đột nhiên bị gõ vang.

Vẫn là Hoắc Đình Châu nhìn thấy vẻ mặt của cậu bé vô cùng nghi hoặc thì mới giải thích nói: “Gần đây chị của mấy đứa bị thương, không thể ra ngoài cho nên đừng giận cô ấy không đến thăm mấy đứa.”

Tần Phong suy nghĩ một chút thấy cũng phải: “Vậy thì chờ cậu ta về thì sẽ nói chuyện.”

“Chú Tần, đứa nhỏ này bị sốt, Sương Sương đã đi tìm thuốc.”

Tần Sương đi qua, sờ lên trán cậu ấy một cái, phát hiện rất nóng.

Thấy con gái hỏi thằng nhóc kia, Tần Phong cũng có chút đen mặt nói: “Cậu ta đi lên núi đốn củi rồi, cuối cùng cũng không thể cứ ngồi trong nhà mà không làm việc được.”

Kì thực là muốn vào trong cửa hàng bách hóa mua thuốc hạ sốt cho Hổ Tử.

Tiếp đó hỏi: “Nhóc Hoắc, đứa nhỏ này bị sao thế?”

“Không có việc gì, cũng là vết thương nhỏ, anh đi chặt cây khô một ngày, vất vả cho anh rồi.”

“Các cậu tìm ai?”

Mặc dù hiện tại anh không biết mối quan hệ của Tần Sương và mấy đứa nhỏ này như thế nào.

“Nhưng mà gần đây thời tiết đang lạnh dần, bọn em không có đủ tiền và phiếu, có rất nhiều người không có áo dày cho nên bọn họ mới lây bệnh cho Hổ Tử.”

Chỉ cần không phải bệnh nặng thì uống thuốc xong là tốt.

Cũng may mặc dù đứa nhỏ hôn mê, nhưng vẫn có thể nuốt được.

Sau đó nói: “Em đợi chị một chút, chị đi lấy chút tiền cho em, chờ chị khỏe lại, chị sẽ đến cho các em lương thực.”

Tần Sương nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh giải quyết nhu cầu sinh lý rồi đi tìm Hoắc Đình Châu.

Thiên hạ không có bức tường nào không hở, nếu như bị người hữu tâm biết thì nhất định sẽ gặp nguy hiểm.

Chờ Tần Sương cầm thuốc tới, Hoắc Đình Châu liền dùng nước ấm vừa đun cho đứa nhỏ uống thuốc.

Kết quả tìm một vòng cũng không trông thấy người.

Đúng là không thể giữ văn kiện mà nguyên thân tìm được ở mãi bên cạnh.

Nghĩ thầm, chẳng lẽ chị gái bị thương? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không thể làm gì khác hơn là nói: “Thôi bỏ đi, con cũng là con gái, con xem rồi tự xử lý đi, ba mặc kệ!”

Trên đời này có ngàn vạn đàn ông, sao con gái cứ không phải anh là không thể.

Tần Sương cảm khái, đứa nhỏ này thực sự quá hiểu chuyện.

Nhưng khi thấy Sương Sương đưa tiền cho mấy đứa nhỏ này thì liền biết mấy đứa nhỏ này là cô nhi.

Tần Sương nuốt thịt gà trong miệng xuống: “Ba à, con ăn ở đây là được, nhưng mà ba có nhìn thấy A Châu không? Chẳng lẽ đi từ sớm rồi?”

Lập tức nói với Hoắc Đình Châu: “A Châu, anh ôm cậu bé vào phòng của ba em, em đi tìm thuốc đã.”

“A Châu vẫn rất tốt, ba cũng không muốn con gái ba là cẩu độc thân cả đời vào kiếp trước, đời này vẫn còn là cẩu độc thân chứ!”

Ngô Địch nghe thấy Tần Sương nói vậy thì lúc này mới phát hiện ra sắc mặt của chị ấy không tốt lắm.

Không cần suy nghĩ nhiều, anh liền biết đây là người do vợ nhặt được.

“Con thấy chờ A Châu trở về, liền bảo anh ấy liên lạc giúp ba, như vậy thì ba ở chỗ con suốt ngày cũng không có vấn đề gì.”

Tần Sương nghe Ngô Địch nói xong thì mới nhận ra gần đây mình thực sự quên mất chuyện của mấy đứa nhỏ này. Tiếp đó có chút nói xin lỗi nói: “Xin lỗi Ngô Địch, gần đây chị có chút bận bịu, quên đến thăm các em, nhưng mà các em có địa chỉ của chị, tại sao lại không đến chỗ chị hỏi tiền?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chẳng lẽ đây chính là con rùa đậu xanh mắt đối mắt, không thể không là đối phương sao?

Chờ đến khi sắp xếp tốt cho đứa nhỏ xong thì Tần Sương mới nhìn Ngô Địch nói: “Bọn họ có biết em tới đây không?”

Ngô Địch không biết anh cho nên cũng không đáp lời,chỉ nói: “Tôi muốn gặp chị ấy.”

Nghĩ thầm, sao cẩu nam nhân này chưa chào hỏi gì mà đã đi rồi?

Nghe thấy có mang theo đồ trở về, Hoắc Đình Châu cũng lập tức căng thẳng.

“Chị ơi, Hổ Tử ngã bệnh, trong tay của em không còn nhiều tiền lắm, cậu ấy cứ đòi muốn gặp chị, em không thể làm gì khác hơn là cõng cậu ấy đến chỗ này.”

“Hơn nữa, em cũng không muốn người khác phát hiện em đi tìm chị, nếu không thì sẽ gây rất nhiều phiền toái cho mọi người.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tần Phong thấy con gái đi nửa ngày mà vẫn chưa quay về, kết quả xem xét, khá lắm. Vậy mà lại ngồi ăn ở trong phòng bếp, đây rốt cuộc là đói đến mức nào chứ.

“Không khổ cực, đây là chuyện anh nên làm.”

Tần Phong nghe con gái nói đỡ thay thằng nhóc kia thì trong lòng vô cùng tức giận.

“Được, vất vả cho anh rồi.”

“À, là vậy sao, bảo sao con không nhìn thấy người.”

Tiếp đó chờ Tần Sương cơm nước xong, Hoắc Đình Châu cũng quay về rồi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 115: Chương 115