Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Thán Khảo Tra Tra
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 114: Chương 114
Hoàn toàn không còn vẻ phách lối bá khí lúc bước vào lúc nãy.
“Nhanh đi đi, đừng kéo tới vết thương, nhanh.”
Trải qua khoảng thời gian trị liệu này, bác sĩ đã phát hiện anh ta đang từ từ chuyển biến tốt đẹp, tỉnh lại chỉ là vấn đề thời gian.
Cô rời giường mặc quần áo tử tế, cẩn thận che lấy vết thương đi ra khỏi phòng.
“Anh cả tôi còn chưa có c·h·ế·t, vậy mà đã nhanh chóng hủy hôn tái hôn, đây nếu là đã kết hôn, anh cả xảy ra chuyện, chẳng phải là cô ta sẽ lập tức tái giá sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô ấy cũng chỉ có một người thân duy nhất như thế, kết quả ông trời còn tàn nhẫn như thế.
Mục Nghiệp Kiêu lau nước mắt, đứng dậy trả lời: “Là tôi, các người có ý kiến?”
Sở dĩ Mục Nghiệp Bằng còn chưa tỉnh táo là do lúc đó đầu anh ta đập vào tảng đá rồi bị thương.
“Bác nói xem, lời này ác độc như thế, tôi không đánh cô ta thì đánh ai?”
Cô ấy đỏ mắt đi đến trước giường bệnh của anh trai: “Anh cả, em là Kiêu Kiêu đây, em đến thăm anh rồi, anh tỉnh một chút có được không, nếu anh còn không tỉnh lại thì sẽ không còn ai thương em nữa.”
“Biết là anh ấy bị thương vì chiến công, nhưng không biết còn tưởng rằng đây là một nhóc đáng thương đấy.”
“Bây giờ anh cả cũng đã bị bệnh như thế, mà lãnh đạo chiếu cố anh ấy như vậy sao?”
Cuối cùng, bà ta không thể làm gì khác hơn là lôi kéo con gái xám xịt rời khỏi nơi này.
Dáng dấp này thực sự khiến người ta một lời khó nói hết. Lập tức chất vấn: “Là cô đánh con gái tôi sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngay khi Mục Nghiệp Kiêu khóc đến đỏ bừng mắt. Vương Thiến lại dẫn người xông vào phòng bệnh lần nữa.
“Nếu như tôi là cô ta, sau khi làm ra chuyện ngu xuẩn như thế thì đã sớm đóng cửa không dám ra ngoài!”
“Các người ghét bỏ tôi, tôi còn ghét bỏ các người ấy.”
Sau khi mấy người bọn họ rời đi, Mục Nghiệp Kiêu mới hỏi lần nữa: “Chị Tuyết Mai, phòng bệnh của anh cả không có ai đứng gác sao? Tại sao ai cũng có thể đi vào?”
“Trời ơi, con không ở trong phòng mà đi ra ngoài làm gì, bên ngoài lạnh như vậy, con đừng để bị cảm, có chuyện gì mà không thể gọi một tiếng sao?”
Nghe con gái nói như thế thì Tần Phong cũng đau đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“May mà con gái tôi không gả cho anh trai cô, bằng không nếu có loại em chồng như cô thì đúng là đen tám đời!”
Bây giờ người nào cũng có thể vào phòng bệnh của anh cả, loại cảm giác bị mặc kệ này giống như c·h·ó con bị vứt bỏ, tự sinh tự diệt!
Có phải là người nhà này không có đầu óc không, rõ ràng là em gái nhà người ta đang muốn xả giận cho anh trai.
“Nếu còn tới quấy rầy anh cả nghỉ ngơi lần nữa thì cũng đừng trách tôi đi đến khu bộ đội tìm lãnh đạo nói chuyện.”
“Mà Vương Thiến cũng nhân lúc không có ai trông nom mà đi vào, cho nên em nhất định đừng suy nghĩ nhiều.”
Cho dù vẫn chưa học được cách mắng chửi người tinh túy, nhưng vẫn học được chút da lông.
Dù sao thì đúng là nhà bọn họ đuối lý trong chuyện này, ngay cả chồng bà ta cũng bị hạ một cấp vì chuyện này.
“Cô ta không quan tâm anh trai, bỏ rơi anh trai, vậy thì đây là con gái của bác làm sao?”
“Anh cả của tôi vừa bị thương là các người đã từ hôn, tôi còn chưa đến nhà các người nói rõ lí lẽ thì các người đã tự tìm đến cửa.”
Không trách cô ấy chửi bậy, thật sự là đã tới nửa ngày mà ngoại trừ hai người phụ nữ này thì không còn ai khác.
Chương 114: Chương 114
Vương Tuyết Mai thấy cô ấy khóc vô cùng đau lòng thì an ủi nói: “Em gái, em chớ khóc, bác sĩ nói anh ấy vẫn còn khả năng tỉnh lại, nói không chừng sau khi em tới thì anh ấy sẽ nhanh chóng tỉnh lại.”
Hơn nữa, Mục Nghiệp Kiêu nhìn hai người không biết xấu hổ cười nhạo nói: “Bác gái, con gái của bác nói năng l* m*ng, nói tôi là một người tới theo đuổi nữa, còn nói người đàn ông cô ta không cần lại có nhiều người đến theo đuổi.”
“Tôi nhổ vào…!” Mục Nghiệp Kiêu sắp bị mấy người không biết xấu hổ này làm tức c·h·ế·t.
Tần Sương ngủ một giấc đến giữa trưa, vẫn là bị đói đến tỉnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng mà nhìn thấy mặt con gái bị đánh, bà ta vẫn còn có chút tức giận trả lời: “Cho dù nhà chúng tôi từ hôn thì cô cũng không thể đánh người, nhìn gương mặt của con gái tôi xem, cô mau xin lỗi, bồi thường tiền thuốc men, chuyện này cứ tính như vậy đi.”
Mẹ Vương Thiến thấy cô gái trẻ nói chuyện khó nghe như vậy thì cũng có chút tức giận quát: “Cô nói cái gì thế? Con gái tôi làm gì cô mà cô lại ra tay phá hủy mặt của con gái tôi! Sao cô có thể ác độc như thế!”
Luôn cảm thấy thế giới là của nhà bọn họ, bọn họ nói cái gì cũng đúng.
Mẹ Vương Thiến nhìn đứa con gái phía trước, nghĩ thầm đây là em gái của Mục Nghiệp Bằng?
Cô ấy đã ở nông thôn một khoảng thời gian dài, ngày nào cũng đi nói chuyện luyên thuyên, bát quái với các bác các thím trong thôn.
“Anh hùng cũng sẽ bị người khác bắt nạt như thế sao?”
Tiếp đó trong đại não có m.á.u bầm đè vào dây thần kinh, chỉ có thể chờ đến khi cục m.á.u tiêu tan thì anh ta mới có thể tỉnh lại.
Mục Nghiệp Kiêu thực sự không muốn nói chuyện cùng loại người này, dù sao thì loại người này cũng không có đầu óc, dù có nói gì thì bọn họ cũng không nghe lọt.
“Hơn nữa con muốn đi vệ sinh, có thể đừng cản con hay không, nếu còn cảm là con sẽ tè ra quần!”
Đủ để đối phó với mấy người không biết xấu hổ này!
“Mẹ, chính là cô ta đã đánh con, mẹ nhìn mặt của con xem, đều đã bị phá hủy, bây giờ con còn có thể lấy chồng như thế nào chứ!”
“Hôm nay tôi nói rõ ràng cho các người biết, coi như anh cả tôi có tỉnh lại thì Vương Thiến cũng không thể nào làm chị dâu của tôi, thừa dịp tôi còn chưa nổi điên thì cút nhanh lên!!!”
“Còn nữa, xin các người lập tức cút ra ngoài cho tôi, tôi không muốn gặp lại bất cứ người nào trong nhà các người.”
Hơn nữa anh cả còn bị thương vì chuyện trông, vậy mà lại không có ai đến trông nom để anh cả không bị ai quấy rầy sao?
“Đều đã từ hôn với anh trai của tôi mà còn đến bệnh viện giả vờ thâm tình, đây là diễn cho ai xem?”
Mẹ Vương Thiến thấy cô gái này chẳng những có dáng dấp khôi ngô mà miệng cũng độc như vậy. Thì trong lúc nhất thời bà ta tức giận đến mức không nói ra câu nào.
“Oa...” Mục Nghiệp Kiêu càng nghĩ càng khổ sở. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vốn là người ta xả giận, cũng cứ tính như vậy là được, kết quả còn dám tới tìm cảm giác tồn tại.
Nghe thấy cô ấy giải thích, lúc này trong lòng Mục Nghiệp Kiêu mới thoải mái hơn không ít.
Mà Vương Tuyết Mai thấy cô ấy hỏi như vậy thì cũng có chút chột dạ trả lời: “Cái kia em gái à, bên cạnh anh trai em có cảnh vệ chiếu cố, là do lúc chị đến, chị đã bảo anh ta đi ăn cơm trưa.”
Mục Nghiệp Kiêu càng nghĩ thì trong lòng càng tức giận.
“Xùy ~!” Mục Nghiệp Kiêu bị chọc giận quá mà cười lên, ngay cả Vương Tuyết Mai hóng chuyện ở một bên cũng được làm mới tam quan.
“Làm tiện nữ còn muốn lập bài phường, ai yêu thương các người được!”
Nghe Mục Nghiệp Kiêu nói vậy thì mẹ Vương Thiến cũng có chút chột dạ.
Tần Phong nghe thấy tiếng mở cửa, vừa quay đầu lại thì đã thấy tổ tông nhỏ của mình đi ra.
“Một bông hoa thủy tính, đứng núi này trông núi nọ, cô ta còn không xứng với anh cả tôi.”
Tần Sương thấy sắc mặt lo lắng của cha già thì có chút bất đắc dĩ nói: “Ba à, con cũng chỉ bị thương nhẹ, không cần thượng cương thượng tuyến như thế.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.