Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Thán Khảo Tra Tra
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 109: Chương 109
Mặc dù chỉ trúng đ·ạ·n ngoài ra, nhưng nếu để đ·ạ·n ở trong cơ thể lâu thì sẽ tạo thành tổn thương không nhỏ cho cơ thể. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc Tần Phong trông thấy anh em nhà họ Hoắc tiến vào thì phải gọi là sắc mặt âm trầm.
Theo tiếng g.i.ế.c heo truyền ra, Hoắc Đình Xuyên chỉ có thể tự nhận xui xẻo.
Cũng may lần trước ba vợ còn không biết, nếu không thì em trai của anh chắc chắn sẽ bị ba vợ đuổi ra khỏi cửa, ăn P đi.
Chờ đến khi đưa người vào phòng bệnh, Hoắc Đình Châu quay lại chỗ công an ghi khẩu cung.
Cũng may, bọn họ sớm chia nhà, nếu không gì nhà họ Chu thực sự bị hủy hoại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dù sao thì xem kịch cũng phải xem mình có được phép xem không.
Nhìn thấy Hoắc Đình Châu thì trực tiếp chào một cái, nói: “Thủ trưởng, bây giờ có tiện lấy lời khai không?”
Dù sao, nếu như anh chú ý chút thì đã không có chuyện này xảy ra.
“Đừng gọi tôi là ba, tôi không có con trai!”
Bây giờ chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng ba vợ biết chuyện thì anh đã vô cùng đau đầu.
Tiếp đó hỏi: “Con gái tôi ở phòng nào, tôi đi thăm một chút.”
Chờ Tần Sương bên này vừa băng bó kỹ xong thì người của công an bên kia liền đến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mà mấy công an nhìn thấy Tần Phong giáo huấn thủ trưởng thì đều bị dọa sợ, cũng không dám thở mạnh.
Lúc đó cũng trắng bệch như vậy, về sau nuôi rất lâu thì mới có thể điều dưỡng khỏe lại.
Chỉ có các anh trai Chu Đình Đình biết em gái làm ra chuyện như thế thì cả kinh, chảy đầy mồ hôi lạnh.
Nếu như thực sự có chuyện lớn xảy ra thì anh cũng không biết giải thích với ba vợ như thế nào.
Chờ đến khi Hoắc Đình Châu đánh đủ thì mới thu tay lại nói: “Chờ lát nữa xin lỗi chú Tần, nếu như chú Tần không tha thứ thì em c.h.ế.t chắc!”
Nếu làm không tốt thì sẽ rất dễ bị diệt khẩu.
Nhìn sắc mặt tồi tệ của con gái, Tần Phong đau lòng ghê gớm.
“Hai người các cậu có thể đi về, tôi sẽ tự chăm sóc tốt cho con gái mình, ở đây không cần các câu, vừa nhìn thấy là đã thấy phiền!”
Tiếp đó cúi đầu trả lời: “Ba, Sương Sương không sao, bay giờ đã ngủ, nếu ba có tức giận thì đợi trở về rồi phát tác được không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bây giờ Tần Phong thực sự bị làm tức c·h·ế·t.
Tiếp đó dưới ánh mắt của người nhà họ Chu và toàn bộ thôn nhân, hai người liền bị công an mang đi.
…
Ba Chu mẹ Chu thấy con gái bị dẫn đi như vậy thì khóc vô cùng đau lòng.
Nhưng mà mấy năm gần đây, nhà họ Chu bọn họ cũng là đừng nghĩ đến chuyện gả cưới.
Thật không biết nên nói gì cho tốt.
Bản thân vốn đang ở thời kỳ khảo sát, vừa có chút chuyển biến tốt đẹp, bây giờ lại quay về điểm xuất phát.
“Hoắc Đình Châu, con gái tôi đâu? Cậu bảo vệ con bé thế sao?”
Chờ mấy người Hoắc Đình Châu vừa đi, cô liền nhắm mắt ngủ thiếp đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tần Phong thấy mọi người đều đã đi thì mới gọi Hoắc Đình Xuyên lại: “Bây giờ cháu dẫn chú lên trấn, chú muốn đi thăm con gái, nếu còn nói nhảm nữa, lão tử sẽ đánh gãy chân c·h·ó của cháu!”
Mà một bên khác, Tần Sương được Hoắc Đình Châu đưa đến bệnh viện thì lập tức tìm bác sĩ tiến hành phẫu thuật cho cô.
Xách cái cổ của Hoắc Đình Xuyên xuống lầu.
Hoắc Đình Châu thấy Tần Sương còn có tinh thần nói chuyện phiếm thì trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Kết quả, Hoắc Đình Châu còn không chưa khai khẩu cung xong thì đã thấy em trai dẫn ba vợ tới.
“Để cháu đưa chú đi.”
Sau đó quay đầu dặn dò Tần Sương: “Bây giờ em nghỉ ngơi trước, anh đi một chút rồi quay lại.”
Bởi vì Hoắc Đình Châu báo công an cho nên anh phải đi làm thủ tục,
Giờ khắc này, ông ấy lập tức nhớ để cảnh tượng con gái trúng đ·ạ·n vào kiếp trước.
Chờ đến khi đi đến địa phương không người, Hoắc Đình Châu hỏi: “Nói một chút, Chu Đình Đình này, đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Có phải là đã có chuyện quan trọng gì chưa nói với anh không?”
Nhìn cô gái mình yêu mến bị thương vì em trai mình lần thứ hai, anh thực sự muốn xách Hoắc Đình Xuyên về thành.
Mà Hoắc Đình Châu nghe thấy lời của em trai xong thì trên mặt cũng có tia hắc tuyến.
Ông ấy sờ vào trán của con gái, thấy không nóng rần lên thì mới ngồi ở bên giường yên lặng chờ đợi.
Nghe ba vợ giáo huấn, Hoắc Đình Châu không dám phóng chút P nào.
Hoắc Đình Châu biết bây giờ ba vợ đang tức giận, nói ít vẫn tốt hơn chút.
Hơn nữa chuyện này cũng không đơn giản như vậy.
Hoắc Đình Xuyên thấy chú Tần nói như vậy thì không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nói: “Vậy thì cháu sẽ lái xe đạp chở chú đi.”
Anh thực sự không nghĩ tới, vậy mà lại là hoa đào nát vụn của em trai.
Đương nhiên, Hoắc Đình Xuyên bị đám người coi là không khí, lúc này chỉ có thể ngoan ngoãn làm cửa thần ở trước cửa phòng.
Chỉ cần không bị thương ở bộ phận quan trọng thì sau này bồi bổ một chút là được.
Tiếp đó không đợi Hoắc Đình Xuyên phản ứng lại, cậu ấy liền nghênh đón trận đánh tơi bời của anh cả.
Thấy mặt anh cả đen lại, Hoắc Đình Xuyên không thể làm gì khác hơn là nói ra hết những chuyện trước đây, không giấu diếm gì cả.
Sau đó, Hoắc Đình Châu đi đến cung tiêu xã mua một chút thuốc bổ và hoa quả rồi mới dẫn em trai về phòng bệnh của Tần Sương.
Mà bác sĩ giải phẫu cho Tần Sương lần này, sau khi nhìn thấy bệnh nhân thì cũng trêu chọc nói: “Cô Tần, nhanh như vậy mà đã lại gặp mặt, cô nói xem có phải chúng ta có thù không, lần nào gặp nhau cũng là trúng đ·ạ·n, không thể đổi sang bệnh khác sao?”
Cô mất m.á.u quá nhiều, đúng là lúc này mắt có chút không mở nổi.
Hơn nữa bên trong chuyện này còn có vết tích của người yêu.
Tần Sương nghe thấy bác sĩ trêu chọc thì cũng bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng không muốn, quỷ mới biết tại sao mấy người này luôn có s.ú.n.g đ·ạ·n, thật không biết bây giờ quốc gia đang quản lý như thế nào.”
Nhưng mà bởi vì em trai mà vợ bị thương lần hai, anh vẫn rất tức giận.
Nếu như lúc này mà có xổ số thì cô nhất định sẽ đi mua.
Chương 109: Chương 109
Bây giờ cô cũng buồn rười rượi, bị đ·ạ·n b.ắ.n hai lần, tỉ lệ trúng thưởng đúng là cao thái quá.
Vừa nghĩ tới sắc mặt của chú Tần, Hoắc Đình Châu liền vô cùng bực bội.
“Ừ, đi đi, đúng lúc em có chút buồn ngủ.”
Cũng may, không phải bị thương nặng cho nên còn có thể hòa dịu một chút.
Nếu không phải là Tần Sương thường xuyên rèn luyện, tố chất thân thể tốt hơn thì có lẽ đã sớm ngất đi.
Bây giờ cậu ấy có chút hối hận, nếu biết người phụ nữ này trở về sẽ báo thù thì cậu ấy đã sớm ra tay.
Thực sự là không làm được gì, nhưng mà gây chuyện lại là người đứng đầu.
“Ngay cả con gái tôi mà cũng không bảo vệ được, cần cậu làm cái gì!”
Chỉ cần không bị đưa đến Tây Bắc, còn có thể trở về là được.
Nhìn vẻ mặt chột dạ của em trai, anh thực sự là giận không có chỗ phát tiết.
Còn chưa kết hôn mà đã gọi ba liên tục, thật không biết sao da mặt người này lại dày như thế!
Một người có s.ú.n.g ngắn, còn dám g.i.ế.c người giá họa, vừa nhìn là biết tái phạm. Lập tức trả lời: “Chúng ta đi ra bên ngoài nói.”
“Có nhiều người như thế, đều ăn phân hết rồi à?”
Chủ yếu nhất là, có vẻ như đ·ạ·n đã làm tổn thương mạch máu, sắc mặt lúc này của Tần Sương trắng đến mức dọa người.
Đại đội trưởng nghe thấy lời của Hoắc Đình Xuyên thì cảm thấy giáo d·ụ·c bảy ngày đã là rất tốt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.