Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Thán Khảo Tra Tra
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 108: Chương 108
Nếu như con gái có chuyện bất trắc thì ông ấy nhất định sẽ phá hủy nhà họ Hoắc.
Lý Ngọc vừa nghe nói mình cũng phải đến cục công an thì có chút sợ: “Thanh niên tri thức Hoắc, tôi thật sự biết lỗi rồi, tôi cũng là người bị hại, nể tình chúng ta cùng là người cùng thôn, còn xin anh tha thứ cho tôi.”
Dù sao thì cũng là vì cậu ấy nên chuyện mới thành ra như vậy.
“Ô ô...”
Cứu con!
“Hơn nữa, vừa rồi người đàn ông này còn muốn g.i.ế.c Lý Ngọc, giá họa cho tôi, cho nên các người nhất định phải dẫn hai tội phạm g.i.ế.c người này về điều tra kỹ!”
“Có phải là các người nhìn lầm rồi không? Sao con gái tôi có thể có s·ú·n·g!”
“Hoắc Đình Xuyên, cháu nói xem, cậu ấy có nói thật không, Sương Sương của chú bị thương phải không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mà Hoắc Đình Xuyên nghe chú hỏi như vậy thì cũng có chút lúng túng không biết nên nói thế nào.
Vừa nghe đến mấy chữ tội phạm g.i.ế.c người, Tần Phong liền dừng bước lại, nhìn về phía hai người.
G·i·ế·t người giá họa, người thời này cũng biết chơi như thế sao?
“Công phu của chị Sương tốt như vậy, vừa rồi chỉ là có chút sơ xuất, hơn nữa còn có anh cả cháu ở đó, sẽ không sao đâu.”
Đầu nguồn của chuyện này cũng là bắt nguồn từ thằng nhóc này.
“Cũng may, anh ta chỉ dẫn đường, đã biết mình sai, cũng coi như đã hối lỗi sửa sai, các người dẫn đi lấy khẩu cung đi!”
Hoắc Đình Xuyên thấy thế thì đá người đàn ông ở dưới đất một cái rồi nói: “Con gái của bác cấu kết với người đàn ông này, muốn g.i.ế.c Lý Ngọc giá họa cho tôi, kết quả ta chị Sương và anh tôi xuất hiện cho nên hai người này mới không thành công.”
Nhưng mà, cho dù nói như thế nào thì đây cũng là người trong thôn mình, ông ấy cũng chỉ có thể cố gắng giảm tổn thất: “Thanh niên tri thức Hoắc, Chu Đình Đình g.i.ế.c người, tôi không còn gì để nói về chuyện này, nhưng mà đứa bé Lý Ngọc này, nếu không phải do gia đình nghèo quá thì cũng sẽ không nhận tiền làm chân chạy cho người ta.”
Ngay cả Tần Phong cũng có vẻ mặt nghi hoặc.
Mà ba mẹ Chu Đình Đình nghe thấy con gái mình dùng s.ú.n.g b.ắ.n người khác thì nét mặt hoảng sợ.
Hai anh em nhà họ Hoắc này, thực sự là một kẻ tai họa, một người phế vật, nhìn thế nào cũng thấy khó chịu.
Chương 108: Chương 108
Nhưng mà, sau một quá trình thì cuối cùng ông ấy cũng hiểu ra.
Nhìn thấy con gái bị trói gô trói trên mặt đất thì mẹ Chu lập tức khóc ròng nói: “Các người làm cái gì vậy, tại sao lại trói con gái tôi, con bé đã làm chuyện gì?”
Lúc này Tần Phong thực sự bị làm tức c·h·ế·t.
Trong thôn có một thủ phạm g.i.ế.c người, một đồng bọn, vậy là đại đội của bọn họ hoàn toàn đánh mất danh hiệu tiên tiến.
“Cho nên, sao con gái các người lại có s.ú.n.g thì cứ chờ công an tới là sẽ tự biết.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh ta vừa mới nói xong thì Tần Phong lập tức la lên: “Cậu nói cái gì? Ai bị thương?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặc dù tính cách con gái ông ấy có chút lãnh đạm nhưng đây là đứa trẻ do một tay ông ấy nuôi lớn cho nên ông ấy hiểu rõ.
Bây giờ cậu ấy chạy trốn còn kịp không?
Kết quả là cậu ấy còn chưa nói thì cái chày gỗ Lý Ngọc đã mở miệng nói: “Thanh niên tri thức Tần vừa mới cứu chúng tôi bị Chu Đình Đình dùng s.ú.n.g bắn, hẳn là lúc này đang đi bệnh viện...”
Hoắc Đình Xuyên thấy Chu Đình Đình bắt đầu không thành thật thì cũng có chút tức giận nói: “Không thể thả người này, cô ta dùng s.ú.n.g b.ắ.n chị Sương, bây giờ chị Sương còn đang cứu chữa trong bệnh viện, lần này cho dù các người có làm gì thì cũng không thể thả được.”
Cho nên, dù sao thì ông ấy cũng cảm thấy con gái mình không liên quan đến chuyện này.
Cậu ấy nói vô cùng cường ngạnh, nếu không giải quyết người phụ nữ này triệt để thì quỷ mới biết cô ta sẽ động kinh vào ngày nào.
Mặc dù loại nhân cách chính trực này rất tốt nhưng mà cũng sẽ có lúc khiến cho bản thân bị thương.
“Đánh rắm! Anh cả cháu ở đó mà Sương Sương của chú còn bị thương, cậu ta làm ăn kiểu gì thế? Cậu ta là phế vật sao?”
Ngay cả nét mặt ba Chu cũng có vẻ chất vấn.
Lần này nhận tiền của người ta, có lẽ cũng là vì muốn kiếm chút tiền sinh hoạt mà thôi.
“Còn cả Lý Ngọc này nữa, lúc đầu còn nhận tiền của bọn họ lừa tôi lên núi, cũng là đồng phạm.”
Nghe thấy lời của Hoắc Đình Xuyên thì không chỉ người nhà họ Chu nghĩ mãi mà không rõ.
Nếu không phải là không bị thương, chân thuận tiện thì còn dễ nói, mấu chốt là bây giờ chú Tần chống gậy, nếu như kích động làm vết thương rách ra lần hai thì sẽ rất phiền toái.
“Phạm nhân ở đâu? Chúng tôi vừa nhận được tin báo án của thủ trưởng và thanh niên tri thức nói là có người cầm s.ú.n.g g.i.ế.c người.”
Mà Hoắc Đình Xuyên nghe thấy lời của đại đội trưởng thì nói: “Chú đội trưởng, mặc dù anh ta cũng vô tội trong chuyện này, nhưng mà cũng bởi vì sự l* m*ng của anh ta mà chị Sương bị thương.”
Vẫn là Hoắc Đình Xuyên nói tiếp: “Chú Tần, bây giờ chú không thể đi, không tiện, chú tin cháu, chị Sương thật sự không bị thương nặng, hơn nữa tội phạm g.i.ế.c người còn đang ở nơi này, chú phải giúp chị Sương trừng trị hai người này.”
Mà lúc Chu Đình Đình trông thấy ba mẹ thì hết sức kích động đứng lên.
Vừa nghĩ tới chuyện con gái bị thương, ông ấy liền vô cùng gấp gáp, muốn lên trấn tìm người.
Nếu không phải là đứa nhỏ hiếu thuận thì ba anh ta đã sớm c.h.ế.t trên giường.
Mẹ Chu thực sự không thể tin con gái nhà mình sẽ làm ra chuyện này.
Ngay khi Hoắc Đình Xuyên còn chưa mở miệng giải thích thì ba mẹ nhà họ Chu nghe tin đã chạy tới.
Cô ta hối hận, cô ta không muốn c·h·ế·t.
Nhìn thấy Tần Phong tới, Hoắc Đình Xuyên lập tức cảm thấy lo lắng.
Co dù ông ấy có từng làm lão đại thì cũng không làm loại chuyện thất đức như vậy.
Người trong thôn đều biết tình huống nhà Lý Ngọc.
“Chú, anh cả và chị Sương đi vào trấn.”
“Cậu, cậu nói cái gì?”
Bây giờ cậu ấy thực sự là không dám nói chị Sương bị thương.
“Tại sao các người có thể trói người như thế, mau thả con gái tôi ra.” Ba Chu cũng sốt ruột nói.
Thẳng đến khi Vu Viên Viên dẫn theo công an trở về thì trong thôn mới được tính là ồn ào.
Nếu như chú Tần biết thì chắc chắn là bây giờ sẽ đi lên trấn.
“Cho nên nể tình cậu ta vi phạm lần đầu và là người bị hại, có xử nhẹ một chút không.”
“Tại sao cô ta lại muốn g.i.ế.c người? Có phải có chuyện gì mà chú không biết không?”
Hoắc Đình Xuyên: “...”
“Bản thân làm sai thì chắc chắn phải tự gánh hậu quả!”
Cho nên, xem như đại đội trưởng, ông ấy vẫn phải cố gắng tìm cho anh ta một đường thoát.
Có nhiều người như vậy, lại còn để cho con gái đi cứu người, quả thật đều là thùng cơm.
“Trong nhà cậu ta còn cha già, nếu như cậu ta thực sự xảy ra chuyện thì ba của cậu ta cũng chỉ có thể chờ c·h·ế·t.”
Con gái của ông ấy sẽ không vô duyên vô cớ kết thù với người khác. Trừ phi là bởi vì người bên cạnh thì mới có thể xuất thủ cứu giúp.
“Đương nhiên, chị Sương nói, có thể xử lý nhẹ, chỉ cần giáo d·ụ·c một tuần là được, cho nên chú đội trưởng đừng nói nữa, cháu sẽ làm theo sắp xếp của chị Sương.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hoắc Đình Xuyên nhìn thấy người tới thì cũng không nói nhảm, nói thẳng: “Anh công an, hai người bọn họ đang ở chỗ này, người phụ nữ trộm s.ú.n.g của người đàn ông b.ắ.n thanh niên tri thức Tần trong thôn chúng tôi.”
Đứa bé này cũng đáng thương, sau khi ba anh ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì mẹ của anh ta liền trộm tiền rời đi.
Đại đội trưởng nghe thấy lời của thanh niên tri thức Hoắc thì sắc mặt càng thêm khó coi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.