Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 82: Yêu Cảnh - Huyền Vũ Yêu Cung (1)
…
Mắt hắn hơi híp lại.
Hiểu Vân thoáng chần chừ.
Mãng xà gồng mình.
Một khe hở vừa đủ hiện ra sau cú xoay đầu chậm của con mãng xà.
Một thanh kiếm mảnh dài được tạo ra từ yêu lực.
Nhát kiếm vừa rồi chỉ chém trúng phần thân của nó.
Và rồi…
Cô đâu ngờ… Diệc Thần ca ca đã thay đổi ý định phút cuối.
Lúc trước khi còn ở Quỷ Giới.
Họ đã rơi vào một không gian khác.
Cái đuôi khổng lồ quét ngang, mang theo lực nặng tựa cả một bức tường đá di động.
Cái thân dài hàng chục mét uốn lượn như roi thép, đầu rắn xé gió lao xuống như thiên thạch.
Một lát sau
Một là Nhền Nhện C·hết Chóc (Nhền Nhện).
Nhưng ngay cả vậy…
Rồi lẩm bẩm như thể đang nói với chính mình:
Yêu khí quanh người nhanh chóng chuyển động, không còn dồn vào kiếm.
Diệc Thần cũng bước vào bên trong bí cảnh.
Vẫn là cảnh giới Thất Huyền Cảnh.
Con mãng xà gồng mình một cái.
Toàn thân ổn định lại khí tức, tập trung tuyệt đối.
Ánh mắt cô lúc này sắc như lưỡi dao.
Hiểu Vân không đủ nhanh để thoát.
Thêm hai lần rẽ nữa.
Cũng không phàn nàn.
Không có đồng bằng, không có núi non, càng không có cây cỏ.
“Dò tầng rung.” — hắn gọi vậy.
Hắn thật ra… đã tính sai.
Nó không tĩnh, mà chuyển động nhẹ.
Nửa giây.
Cô gái tóc trắng đang đứng giữa chiến trường, lưng thẳng, thanh kiếm hạ xuống bên chân.
…
Khí tức vẫn còn lưu động, cho thấy nó chưa bị vỡ hạch hoặc tản lực sau c·ái c·hết của chủ thể.
Không hiểu Diệc Thần ca ca đang nói gì.
Cho đến khi…
Như chơi trò múa bóng trong mê cung.
…
Diệc Thần bắt đầu hành động.
Vậy mà… Hiểu Vân đã phản ứng kịp.
Hiểu Vân lập tức lùi lại, cơ thể xoay một vòng trên không, kiếm chắn ngang để triệt tiêu phần nào lực v·a c·hạm.
Mỗi đứa chúng nó đều có một bí cảnh riêng.
Là yêu đan kết tinh của con mãng xà kia.
Ai mà ngờ…
Ầm.
Chỉ đơn giản là: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mê Cung Vô Tận.
Chỉ có một con đường đá kéo dài thẳng tắp, hai bên là vách tường đá dựng đứng, lạnh lẽo.
Con mãng xà kia thực sự rất mạnh, nhưng mà nếu là boss thì c·hết như vậy, có hơi nhanh quá rồi không ?
Chỉ thấy Diệc Thần lúc thì cúi người, lúc thì nhón chân, lúc thì búng tay…
Nhưng có gì đó… không đúng.
Hiểu Vân đi phía sau.
Đôi mắt ấy to như mặt trống, tròn như chảo lửa, có vân hình tam giác sâu hoắm bên trong.
Quỷ khí luân chuyển, kéo dần lớp dịch đen ra khỏi v·ết t·hương.
Không cho ai thoát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vẫn là kiểu t·ấn c·ông của mãng xà cổ điển.” hắn nghĩ.
Vì thứ này - không phải mê cung.
Đầu nó lơ lửng trên cao, phần thân cuộn chặt dưới nền đá, chiếm gần nửa diện tích không gian.
Một kỹ thuật không giống ai.
Nhưng…
Vẫn là Hiểu Vân.
Thật sự mà nói thì… mấy cái trò giải đố mê cung này.
Nó không tự sinh ra.
“Em hãy t·ấn c·ông vào mắt.
Đi được một lúc, Diệc Thần bỗng khựng lại.
Chỉ một lần.
Một cú cước nhẹ.
Nếu là mê cung thật, thì phải có đường ra.
Hắn có cách của riêng mình.
Không cho kẻ địch có thời gian phản ứng.
Phần đầu quằn quại, đập loạn xạ lên vách đá, kéo theo từng mảng bụi rơi xuống ầm ầm.
“Ngươi làm mê cung cho vui à.”
“Đây là mê cung rồi.”
Cả hai người cứ thế đi tiếp.
Ánh mắt hắn từ nãy đến giờ vẫn dán chặt lên từng chuyển động của con mãng xà.
Không thể cứ đánh liều nữa.
Nhưng từng cử động đó, hắn đang dùng để vẽ ra cấu trúc thật sự của nơi này.
Không phải vì Hiểu Vân chiến thắng.
Bước thứ hai:
Đúng hơn là đang đi trong một cái hộp kín.
Diệc Thần nhíu mày, nhưng không tỏ ra quá bất ngờ.
Da của con mãng xà này quá cứng.
Nhưng ánh mắt lại thoáng có gì đó… bất thường.
Vì sao hắn lại rành ư ?
Không phải vì Diệc Thần thông minh giải được một hai cái là tự mãn đâu.
Mà phân tán thành từng tia mỏng, len lỏi ra khắp không gian xung quanh.
Không còn cách nào khác.
Lại quay về đúng nơi có viên đá bị nứt nhẹ mà hắn đã liếc qua khi nãy.
Từ mê cung đá, mê cung rừng rậm cho đến mê cung máu, mê cung ảo ảnh hay mê cung gương…
Diệc Thần giơ tay, đặt lên phần đầu rắn — đoạn hốc mắt bị phá hủy.
Tay phải không chạm tường, mà đặt hờ hờ lên mặt đất.
Hắn bước chậm.
Dĩ nhiên là mắng cái kẻ đã dựng nên mê cung này rồi.
Bước đầu tiên:
Ầm.
Hắn là người rành nhất.
Hiểu Vân nghiến răng.
Hắn lách người qua một bên, cả thân thể gần như hòa vào bóng đá sát vách
Con mãng xà điên loạn thêm vài giây… rồi đổ sụp xuống.
Diệc Thần khựng nhẹ.
Thanh kiếm trong tay Hiểu Vân phát sáng, xuyên thẳng vào hốc mắt mãng xà.
Diệc Thần nheo mắt.
Tai nghiêng nhẹ.
Âm thanh gào thét của nó vang vọng như sấm vỡ trong hang.
Mỗi bước chân, mỗi tiếng thở nhẹ, đều có tiếng vọng nhất định.
Cái mê cung đá này cũng vậy.
Hắn lên tiếng. Chậm rãi đủ cho Hiểu Vân nắm tình hình:
Giọng điệu nghe… giống như đang mắng ai đó.
Không chờ thêm giây nào.
“Bé vậy chắc không phải boss đâu ha…”
hành lang lặp, hành lang ẩn, hành lang dẫn lõi.
Phạm vi t·ấn c·ông: rộng.
Không cần bút. Không cần ký hiệu.
Việc quan trọng bây giờ là… yêu đan.
Chỉ cần cảm nhận, không suy đoán.
Bí cảnh của Vĩ Na chính là Ngôi Đền Quên Lãng.
Phải có “điểm yếu”.
Cấu trúc bít kín, chỉ tạo cảm giác là đang đi.
Nói chính xác thì được rèn ra từ vô số lần chơi với Nhền Nhện C·hết Chóc trong Mê Cung Vô Tận.
Một đoạn dốc thấp, rồi một hành lang dài hun hút.
Hắn liếc nhìn cô.
Mỗi khối đều giống hệt nhau. nhưng không phải không có quy luật.
“Nó giao cho em đó.”
Mỗi lần né là một lần bị ép sát, chỉ c·ần s·ai nhịp một bước… là m·ất m·ạng.
Gió lùa qua tai như tiếng hú rợn người.
Và cô sẽ nhắm lại vào hốc mắt — chỗ duy nhất không có giáp.
Ngay khoảnh khắc ấy mặt đất dưới chân bỗng dưng biến mất.
Dù sao con mãng xà cũng đ·ã c·hết.
Cô không t·ấn c·ông nữa. Mà bắt đầu dò điểm mù.
Cô lao thẳng vào mãng xà!
Hiểu Vân gật đầu.
Chứng kiến cảnh tượng đó
Phập!
Những chiếc vảy đen trên thân nó như một lớp giáp hợp kim sống, dày, trơn mà không thể xuyên thủng.
“Đánh vào thân không hiệu quả. Né cũng không kịp.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dù sao thì… cũng lỡ vào rồi.
Cô chỉ lặng lẽ gật đầu một cái, yêu khí lập tức ngưng tụ quanh cánh tay phải.
Diệc Thần phản ứng trong chớp mắt.
Ngực phập phồng, nhưng ánh mắt vẫn kiên định.
Cái khoảng trễ sau cú quét đó… không phải là một giây.
Tốc độ: nhanh.
Hắn đứng yên tại chỗ vài giây.
Diệc Thần hít một hơi thật nhẹ, mắt quét lên các vách tường đá xung quanh.
Một tiếng v·a c·hạm vang lên chói tai.
Không dẫn đến đâu.
Nhưng nó dài quá, tầm phủ theo đó cũng cực rộng.
Diệc Thần không muốn suy nghĩ nhiều.
“Giải thôi.”
Chỉ vài giây sau…
Cái đuôi khổng lồ bắt đầu quét ngang.
Vừa dứt câu.
Không cần nhìn.
Hắn đều đã trải nghiệm qua rồi.
Dùng âm thanh chính mình tạo ra để tính toán độ rỗng phía sau tường.
Tảng đá vỡ tan.
Ngực hơi tức — cú đánh vừa rồi không chỉ là sức mạnh thuần, mà còn kèm độc khí âm độc bám vào luồng khí tức.
“Em mau hấp thu luôn đi. Nhân lúc khí tức còn nguyên thì không nên để lâu.”
Lúc cô bước vào, chỉ đơn thuần nghĩ hắn sẽ theo ngay sau.
Mà là vì hắn đã chơi trò này với Nhền Nhền C·hết Chóc rất nhiều lần rồi!
Mà là vì cô chiến thắng quá nhanh.
Nó chắc chắn được tạo ra bởi ai đó có mục đích.
Không phải kiểu men theo vách tường.
Màu trắng bạc, mỏng như ánh trăng, phát ra tiếng rít nhẹ khi cắt xuyên không khí.
Mắt đảo một vòng dò xét phần hốc mắt vừa bị xuyên thủng.
“Em phá miếng đá dưới chân chúng ta đi.”
Cả hai liền rơi thẳng xuống… một không gian vô định khác.
…Đáng ghét thật.
Rất hiếm và rất bổ dưỡng.
Cứ xem tình hình rồi tính tiếp.
Nhưng Diệc Thần không trách cô.
Gương mặt không biểu cảm.
Con mãng xà đã kịp phản ứng, cái đầu khổng lồ giật mạnh sang bên trong tích tắc.
Nếu đã là hộp kín.
Tay đút túi, dáng đi không vội, cũng chẳng hề lười biếng.
Chương 82: Yêu Cảnh - Huyền Vũ Yêu Cung (1)
Nhưng vẫn b·ị đ·ánh bật ra xa.
Vách nào có độ vang chênh… là có rỗng.
Hiểu Vân ngay lập tức đứng bật dậy, toàn thân bao phủ bởi yêu lực, sẵn sàng vào trạng thái chiến đấu.
“Rèeeeeeeee!!”
Một con mãng xà khổng lồ.
Một đòn toàn lực, mà vẫn chẳng làm được gì.
Mà nếu có điểm yếu… tức là có thể phá được.
Ầm!
Tự động xây dựng bản đồ trong đầu.
Và cũng chẳng ai dạy.
Hắn chỉ cần ba phút, là đã bắt đầu phân loại được các loại hành lang:
thoát khỏi đường t·ấn c·ông chỉ trong gang tấc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hiểu Vân lúc này đã thu lại khí tức, bước lùi ra sau hai bước để tránh hơi độc còn sót lại.
Hiểu Vân buông tay, lùi ra khỏi tầm với.
Mà là một cái lồng giam.
Chỉ đứng yên.
Hai là Yêu Nữ Bóng Tối (Vĩ Na).
Còn bí cảnh của Nhền Nhện gọi là…
Toàn bộ thân thể nó nằm bẹp giữa lòng hang, khẽ rung một chút rồi không còn nhúc nhích nữa.
Còn Diệc Thần chỉ nhướn mày.
Cả nền đá rung lên.
Hắn có hai Thần Thoại Ma Thú.
Chân cô ma sát mặt đất, kéo theo một vệt dài hằn sâu.
Không phải tiếng chém vào thịt.
Tốc độ nhanh không tưởng.
Chỉ có nửa giây.
Nhưng nơi này có gì đó rất kỳ lạ.
Mắt cô mở lớn, một tia kinh ngạc thoáng qua trong ánh nhìn.
Cô bắt đầu thay đổi cách tiếp cận.
Thanh kiếm bị chặn lại giữa không trung.
Chuyển hướng: chậm.
Không chỉ kịp, mà còn ra tay chính xác tuyệt đối.
Mãng xà gầm lên, toàn thân co giật dữ dội.
Hiểu Vân giật mình.
Diệc Thần rảnh rỗi không có gì làm thì thích chơi trò giải mê cung này lắm.
Con mãng xà kia rất dứt khoát, ra đòn là muốn g·iết ngay.
Vẫn là khí tức ấy.
Nhưng vẫn nghe lời.
Và muốn làm được điều đó… thì phải có thời cơ.
Không khí rít lên như bị xé rách.
Hắn không tiến lại gần ngay.
Hiểu Vân còn chưa kịp ngẩng đầu.
Diệc Thần vẫn đứng ở một góc, tựa nhẹ vào một tảng đá lớn.
Hắn khựng lại.
Không phải không gian mở.
Diệc Thần lùi lại vài bước, đứng canh ở bên cạnh, ánh mắt vẫn cảnh giác.
Không có thời gian để bất ngờ.
Ngay khi tám vòng lục quang hiện ra, mãng xà gầm lên một tiếng chói tai — rồi lao thẳng tới!
Không nói thêm gì, Diệc Thần cầm lấy yêu đan, rồi đặt thẳng vào tay Hiểu Vân.
“Bịch!”
Hắn mắng ai?
Hiểu Vân không đáp lại, chỉ nghiêng đầu rất nhẹ để ra hiệu đã nghe.
Chỉ nhẹ nhàng kết luận trong đầu:
Không gian tối sầm.
…
Hắn không thở dài.
Khuôn mặt có chút áy náy.
Một đôi mắt vàng mở ra từ phía trên vòm hang.
Là hắn… tự nghĩ ra.
Không cần kiểm chứng nữa.
Nó có một giây trễ.”
Tầng khí tức như s·óng t·hần ép xuống chấn động cả nền đất.
Từ phía xa, Diệc Thần cũng sững lại một nhịp.
Tạm coi mê cung là một vật sống.
Hiểu Vân tiếp đất nhẹ nhàng, cơ thể nhanh chóng điều chỉnh độ rơi.
Cơn lốc khí độc bốc ra từ lớp vảy quét theo đường đánh, khiến đá dưới chân vỡ toác thành từng mảnh.
Ánh mắt hắn dừng trên cái xác khổng lồ của mãng xà, máu đen từ hốc mắt chảy ra từng dòng đặc sệt.
Cô không rút lui.
Hiểu Vân cũng không có ý kiến.
Hắn chỉ nhìn thoáng qua Hiểu Vân và nhẹ nhàng nói một câu:
Xuất hiện rồi…
Bước chân nhẹ, thân ảnh lướt đi như khói, kiếm vung lên một đường sắc lẹm — nhắm thẳng vào hốc mắt mãng xà!
Vách đá vẫn là màu xám, lạnh và nhám, không khí âm u như tầng hầm bị niêm phong từ rất lâu.
Vách đá rung vi mô, sàn đá thoang thoảng dao động.
Một lúc sau, một vật tròn to lấp lánh ánh tím nổi dần lên giữa vũng máu .
Nhưng…
Diệc Thần thì chẳng buồn xoay người, chỉ thản nhiên đáp xuống, bụi đá văng nhẹ dưới gót giày.
Phải có quy luật.
Càng không phải đếm bước hay dùng năng lực cảm ứng mê cung như người ta vẫn làm.
Bước cuối cùng:
Nhưng cái này thì không.
Lát sau, quay lại đúng chỗ cũ.
…
Mãng xà không có tay chân, điểm chuyển động chủ yếu nằm ở cổ, thân giữa và đuôi.
Hiểu Vân thoáng khựng lại giữa không trung.
Bát Huyền Cảnh.
Một thoáng im lặng trôi qua.
Ngay khi nhát kiếm vừa trượt, con mãng xà đã phản công ngay lập tức.
Và nếu đã có cấu trúc, tức là có điểm yếu.
Chỉ nghe và cảm nhận bằng da và xương.
Vảy đen nhánh. Mắt không có lòng trắng. Hơi thở mang theo mùi tanh ngòm và khí độc âm u.
Một khoảng khắc ngắn đến mức… ngay cả bản thân Diệc Thần, nếu ở trong tình trạng hiện tại, cũng không chắc có thể khai thác được.
Diệc Thần quay sang Hiểu Vân, giọng đều đều:
Con này… thực sự là boss rồi.
Một hang động rộng lớn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn bắt Nhền Nhện tạo ra những map mê cung khác nhau để chơi.
Diệc Thần đi trước.
Hiểu Vân sững người.
Cả hai đều kinh ngạc.
Mỗi mê cung đều có một cấu trúc riêng biệt.
Tám vòng lục quang xoay tròn hiện ra bao quanh cơ thể nó.
Một tiếng nặng nề.
Nếu muốn thắng thì cô ấy phải ra tay trước khi nó kịp đánh.
Yêu thú Bát Huyền Cảnh… không phải loại dễ xơi.
Họ chỉ có thể đi thẳng.
Lặng im. Không nói gì.
Chỉ thản nhiên phán một câu, nhẹ như gió nhưng chứa đầy ẩn ý:
Thời gian chuẩn bị đòn: có độ trễ.
Ngay sau cú quét.
Một tiếng “rè… rè…” nhẹ như hơi thở xé toạc không khí.
Ngay trong khoảng trễ một giây đó.
Hiểu Vân đi phía sau mà cứ tưởng hắn đang đi dạo.
Cứ trực tiếp “phá” là xong.
Hiểu Vân trượt người sang bên, mái tóc bị lực gió bạt tung ra sau, nhưng ánh mắt không rời mục tiêu.
Cô ngồi xuống ngay tại chỗ, bắt đầu điều tức để hấp thu.
Bước chân đều, ánh mắt không lộ cảm xúc.
Không phải đánh dấu đường đi.
Vậy thì giải làm gì.
ẦM!!
Cần phải dụ nó đánh sai một lần.
Xung quanh yên tĩnh một cách kỳ quái…
Dài hơn cả căn phòng chứa nó.
Ngay sau cú quét tiếp theo.
…
Mà là tiếng đập vào… kim loại.
Vách nào trả âm “nặng” là đặc.
Vách đá ẩm và tối, trần cao v·út, từng luồng khí lạnh buốt thổi qua như từ miệng vực thẳm.
Quẹo trái. Rẽ phải. Lại quẹo trái.
Sau đó xoay người… rẽ vào một lối khác.
Vẫn không có nổi một vết xước.
Phía trước tối om, sâu hun hút như không đáy.
Hắn bước về phía xác rắn, băng qua những lớp vảy đen còn âm ấm khí độc.
Ầm!!
Mà bật ngược về phía trước.
Không nói, cũng không than phiền.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.