Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 81: Tàn tích Hồi Mang (2)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 81: Tàn tích Hồi Mang (2)


Đó là Yêu Cảnh.

Phương tiện công cộng là điều không thể.

Nhưng đến khi tiếp cận khu rừng phía Tây Bắc… mọi chuyện không còn dễ dàng nữa.

Không có cách nào vượt qua bằng xe.


Khả thi.

Quỷ khí bên trong cơ thể tự động đẩy lùi phần độc tính yếu ớt ấy ra ngoài, nhưng sự khó chịu vẫn còn nguyên.

Đi như thế đúng là đau chân thật.

“Kiều Trang đi siêu thị. Chị Vy Vy thì ra ngoài từ sớm rồi. Còn Vân Nghi thì đưa bé An đi học rồi ạ.”

Không phải vì số lượng…

Một cú nhún người, thân hình đã hóa thành cáo trắng, nhảy vèo qua mấy cụm đá lở.

Chỉ có độc.

Hắn dứt khoát từ chối, mặt không đổi sắc, giọng đầy nghiêm túc:

Nằm rải rác, kéo dài theo một vòng cung mé bìa rừng từng con rắn khổng lồ, cơ thể vặn xoắn như bị siết nát từ bên trong.


Nghe hơi xui nhưng… cũng không phải không có khả năng.

Cả hai đã đặt chân vào rừng.

Diệc Thần xác nhận rồi gật đầu nhẹ.

Không có động vật. Không có côn trùng.

Nhìn qua, cô không khác gì một cô gái nhân loại bình thường.

Cửu Huyền Cảnh?

Diệc Thần đứng im vài giây.

“Không nóng, vậy là không bị bệnh.” hắn lẩm bẩm, vẫn còn chưa tin chuyện gì đang diễn ra.

Một boss Bát Huyền Cảnh?

Diệc Thần cũng lập tức dừng bước, mắt hạ thấp xuống mặt đất phía trước.

Mất thời gian hơn một chút, nhưng an toàn.

Đi được một đoạn ngắn, Hiểu Vân đã hóa lại thành người và lặng lẽ xuất hiện cạnh hắn.

Nhưng… còn hơn là ngồi yên trong nhà.

Diệc Thần đánh xe vòng lại, dừng trong một khu dân cư cũ phía rìa thành phố.

Nhưng đồ ăn đã bày ra trước mặt… thì sao có thể cho qua.

Tóc trắng khẽ bay nhẹ trong gió.

Một chỗ nguy hiểm như thế…

Vừa bất lực… vừa thê thảm.

Nhưng vấn đề là: Cửu Huyền… đâu phải dễ xơi.

Rồi nhìn đám xác.

“Ừm. Anh đi đi.”

Từ đây về sau, họ chỉ có thể đi bộ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hắn bắt đầu đánh giá lại độ nguy hiểm của bí cảnh này.

Diệc Thần chắc chắn là mình nghe được tiếng cười không phát ra thành tiếng.

Không ở phía sau.

Phòng khách vắng vẻ.

Không đứng bên cạnh.

Mắt trắng dã, miệng há ra nửa chừng, lưỡi xám đen thò ra khỏi mõm.

So với thường ngày, hôm nay hắn dậy trễ hơn một chút.

23 giờ 48 phút.

Bóng cây bắt đầu dày đặc hơn.

Diệc Thần nhìn quanh một vòng.

Càng đi, địa hình càng khó chịu.

Dày như sương, quấn lấy cổ họng, chui vào lồng ngực rồi bám dính trong từng nhịp thở.

Nhìn lại đôi giày bùn dính của mình, rồi lại nhìn dấu chân hồ ly nhẹ tênh phía trước…

Hiểu Vân lặng người.

Vết nứt địa tầng. Khói xanh. Sinh vật dị biến.

“Em lên thay đồ đi. Chuẩn bị theo anh ra ngoài.”

Không nhiều, nhưng đủ để xâm nhập.

Xác.

Không được.

Hắn đứng dậy, bước đến cửa sổ kéo nhẹ rèm nhìn ra ngoài.

Cửu Huyền thì ngon thật đấy, nếu hấp thu nó thì Hiểu Vân dư sức thăng lên Bát Huyền Cảnh.

Mỗi xác rắn đều có một viên yêu đan như thế.

Diệc Thần hiểu điều đó.

“Giúp Hiểu Vân luyện tập một chút.

Cả hai tiến vào vùng núi gồ ghề.

Diệc Thần suýt trượt chân.

Rồi không nói không rằng.

Chỉ cần có trả tiền là được.

Diệc Thần không né tránh.

Đêm qua hắn thức khuya.

Diệc Thần thoáng sững người.

Rất nhiều xác.

Không phải một.

Người thường hít phải chỉ vài hơi, e là gục tại chỗ.

Tự nhiên hắn có linh cảm bất an.

Đi tàu cao tốc tuy nhanh, nhưng nếu bị phát hiện, cả hai sẽ gặp rắc rối.

Một vòng sáng mờ vừa tản ra như thứ gì đó vừa chạm vào rìa không gian.

Một cảm giác rất khó diễn tả lướt qua trong lòng hắn.

Thứ gì đó đã g·iết chúng sạch sẽ không để lại vết chém, cũng không để chúng giãy dụa.

Mọi thứ đã đúng thời điểm.

Cô không nói nhiều, chỉ nhìn xuống đôi giày của hắn lấm lem bùn đất, tay áo dính lá khô…

Diệc Thần bước chậm lại gần, quan sát từng cái xác một.

Chỉ có vài ánh đèn nhấp nháy từ drone tuần tra lướt ngang bầu trời.

Hiểu Vân đã đột phá.

Cô chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng lưng hắn.

Chỉ biết… thứ đó vẫn chưa rời khỏi đây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giờ giao ca của đội kiểm soát.

Cõng? Hắn? Bởi một tiểu hồ ly?


Đếm sơ sơ…

Chúng xoay quanh cô như những quầng trăng âm u.

Hắn nhìn về phía cánh cổng Yêu Cảnh.

Diệc Thần khẽ đưa mắt nhìn quanh.

Diệc Thần gấp bản đồ lại, bỏ vào túi áo trong.

Mắt hắn hơi nheo lại.

Mà còn chủ động giúp hắn “làm công tác hậu phương.”

Mà là hàng chục.

Hiểu Vân chớp mắt.

Cỏ dưới chân bắt đầu rệu rã như vừa bị đốt cháy.

“Không cần. Anh tự đi được.”

Thứ yêu khí này… không đơn thuần là khí tức từ một sinh vật mạnh.

Không hỏi thêm.


Ánh mắt ấy… lại phức tạp hơn nụ cười ban nãy rất nhiều.

Càng tiến sâu vào rừng, mùi yêu khí độc càng đậm.

Chương 81: Tàn tích Hồi Mang (2)

Từng lối vào đều có người gác.

Hắn quay sang Hiểu Vân, giọng nói có chút vội vàng nhưng rất bình thản.

Không lách luật.

Yêu khí trong khu rừng đã loãng đi một phần.

Cả hai đã đến thành phố Phong Châu.

Hiểu Vân ngẩng lên, thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi lập tức gật đầu vâng dạ, vội rời khỏi sofa.

Xém chút nữa thì không nhận ra.

Những viên yêu đan lục nhạt vỡ tan từng cái, tan vào không khí như sương mờ rồi bị hút sạch.

May mà Diệc Thần đã chuẩn bị giày leo núi.

Hiểu Vân cau mày, đưa tay lên che mũi theo phản xạ.

Hắn đáp lời, giọng bình thản:

“Cõng” hắn một đoạn đường dài.

Lạc Tiên không đáp lời.

Một chiếc xe điện kiểu cũ, loại hai chỗ, không gắn định vị chính phủ, không liên kết hệ thống theo dõi hành trình.

Còn Diệc Thần thì tập trung lái xe.

Một ý nghĩ len vào đầu hắn như tiếng thì thầm:

À — nói gì nữa. Cô ấy là yêu hồ mà.

Cả hai nghỉ chân ở một khách sạn nhỏ nằm sát rìa phía Tây thành phố Phong Châu.

Chân bước chệch một chút là trượt, đá bén cũng chẳng thiếu.

Đến lúc để vào cái Yêu Cảnh kia.

Yêu khí bốc lên nghi ngút.

Cô ngồi dậy hẳn, chống tay lên đầu gối, mắt nheo nheo nhìn hắn như đang cân đo từng chút biểu cảm.

Cho là Lục Huyền đi, nếu lúc sinh thời nó mạnh hơn một bậc.

Tất cả những mô tả ấy… không còn nghi ngờ gì nữa.

Cỏ thì quăn mép.

Nhưng… nếu có thứ gì đó cỡ Bát Huyền trở lên thì sao?

Năng lực của cô. nếu biết cách sử dụng hợp lý, thì vẫn dư sức để xử lý phần lớn tình huống.


Một vẻ đẹp nhẹ, không phô trương, nhưng đủ khiến người ta liếc thêm một lần nữa.

Vượt qua các chốt an ninh.

“Anh có cần em… cõng anh qua không?”

Diệc Thần gửi xe tại tầng hầm, trả thêm phí để không ai động vào.


Khí tức không còn mảnh.

Cũng phải hơn trăm con yêu xà nằm rải rác khắp bìa rừng.

Không nói chúc mừng.

Còn Hiểu Vân…

Chỉ đơn giản xoay người, kiểm tra lại hướng đi tiếp theo.

Giờ đây, nó đã dày và nặng hơn.

Rồi nhìn lại hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quay đầu định nói gì đó với cô nhưng…

Hắn cũng dành chút thời gian để đánh giá độ nguy hiểm của cái Yêu Cảnh kia.

Rồi…

Dường như đã nhận ra gì đó.

Rất đẹp và rất hoàn hảo.

Đó là đi vào ban đêm.

Mất hơn một tiếng đồng hồ.

Nghĩ đến đây hắn mới sực nhớ

Hắn dùng xe riêng của nhà hắn.

To có, nhỏ có, uốn khúc có, duỗi thẳng cũng có.

Lẽ ra hắn nên mang thêm một nữ quỷ của mình thì êm rồi.

Ánh mắt hắn tối lại.

May là hắn và Hiểu Vân… không phải người thường.

Đuôi vung một cái là mất dạng phía trước.

Không biết là ai rảnh tay dọn sẵn mâm.

Cả hai dựa vào hướng yêu khí đậm đặc nhất trong khu rừng, cuối cùng cũng tìm ra được cánh cổng dẫn vào Yêu Cảnh.

Đội kiểm soát mang áo chống dị thú lúc nào cũng tuần tra từng khu vực giao cắt.

Cô không nói gì thêm.

Không đúng.

Drone bay dày đặc.

Hiểu Vân ngồi giữa một vòng xác rắn.

Mỗi vòng mang theo áp lực rõ rệt, khiến lá khô dưới chân nứt vỡ không tiếng động.

Giờ quay lại cũng không kịp.

“Anh không đi lẹ là em đổi ý bây giờ.”

Hiểu Vân bên ghế phụ không nói gì suốt cả quãng đường.

Lái thẳng.

Không cẩn thận là bay màu ngay.

Lạc Tiên không ngẩng đầu:

Không phải vì địa hình.

Hiểu Vân khựng lại.

Ngồi trên giường

Nó có độc.

Từ cơ thể cô, bảy vòng lục thẫm mờ ảo bắt đầu hiện lên.

“Mấy đứa nó đi đâu hết rồi?” – hắn hỏi.

Chỉ có cái rừng này sống, nhưng không còn tự nhiên.

Tín hiệu đã được cài sẵn.

Bằng sức của Hiểu Vân.

Hình như vừa rồi nó mới phát sáng nhè nhẹ.

Cô ngừng một chút, rồi nói thêm:

Tiện lợi thật.

Có thể thu hoạch được gì không?

Bên ngoài đã có hàng trăm yêu xà cấp Ngũ Trung Cảnh và Lục Huyền Cảnh bị g·iết thì bên trong…

Mà là để lục lọi tất cả thông tin có thể về khu vực dị biến mà bản tin tivi chiếu hôm qua.

Có vẻ… vẫn chưa tin là được là mình có thể được ăn buffet miễn phí thế này.

Cái lo lớn hơn là Hiểu Vân dù vừa lên Thất Huyền, nhưng vẫn là “lính mới vào nghề”.

Đừng bảo là…

C·hết chỉ bằng một vết cắt.

Không phải chuông báo thường, mà là một tiếng “tạch” nhỏ.

Suy nghĩ chưa kịp lắng xuống, thì một tiếng động khẽ vang lên từ đồng hồ đặt trên bàn cạnh giường.

Chỉ nhẹ nhàng vòng tay đỡ lấy hắn.

Cả hai đóng vai một cặp đôi, nên quản lý khách sạn không đòi hỏi nhiều về giấy tờ.

Ánh trăng bị chắn lại từng mảng lớn, chỉ còn lấp ló qua kẽ lá cao v·út.

Làm thế thì mất mặt c·hết.

Hiểu Vân tuy chỉ là Lục Huyền Cảnh nhưng cho con bé đánh vượt cấp chút cũng không sao.

Diệc Thần khẽ nhíu mày.

Ánh nắng đã lên cao, len qua khe rèm cửa hắt vào phòng ngủ.

Diệc Thần vẫn chưa dậy.

Nhưng bỏ thì cũng uổng.

Chỉ còn lại vài dấu chân in nhẹ trên lớp đất ẩm.

Chỉ ngồi im, hai tay đặt trên đùi, mắt nhìn cảnh vật trôi qua bên ngoài cửa kính.

Hắn đứng trước cổng, im lặng quan sát.

Chỉ có Hiểu Vân đang ngồi đọc sách, còn Lạc Tiên thì nằm dài trên ghế, tay vuốt nhẹ chiếc tablet đang mở dở dang bảng xếp hạng game.

Nhưng đồng thời… cũng chính là nơi từng được hắn nghe đến với cái tên Tàn tích Hồi Mang.

Suy nghĩ ấy thoáng hiện ra, không phải vì sợ.

Hiểu Vân cũng rất hiểu chuyện mà phối hợp với hắn.

Lạc Tiên đẩy tay hắn ra, hất nhẹ:

Lạc Tiên sao hôm nay lại dễ tính đến thế.

Muốn đi từ Thiên Dương đến Phong Châu.

Con yêu thú đã kết tinh ra viên Tàn Ngọc Yêu Tuỷ đó… xét về yêu khí tồn dư, e cũng chỉ ở mức Ngũ Trung Cảnh.

“Anh định đưa tiểu hồ ly đó đi đâu vậy?”

“Cảm ơn em.”

Mà vì câu hỏi vô hại đó chạm đúng lòng tự tôn còn sót lại của hắn.


Bên kia thành phố, dãy núi phía Tây Bắc chìm khuất trong bóng tối.

Diệc Thần không vội.

Đâu cần đi.

Không mạnh đến mức ăn mòn da thịt, nhưng cũng không đủ nhẹ để gọi là vô hại.

Thất Huyền Cảnh.

Không thấy cô đâu.

Không cản. Không mỉa mai.

“Yêu Cảnh này… có lẽ thuộc về một Yêu Thú hệ độc dược.”

Không có đường chính.

Hắn thở ra một hơi, thắt lại dây giày rồi tiếp tục bước.

Không khí nơi này khác hẳn vùng núi phía ngoài.

Cả một vùng rộng lớn đã bị giăng chốt an ninh dày đặc.

“Em còn chờ gì nữa… mau hấp thu yêu đan của tụi nó đi.”

Nói xong, cô quay lại với chiếc tablet trên tay, dáng vẻ trở về như thường ngày — lười biếng, thờ ơ, như chưa từng có gì.


Tàn Ngọc Yêu Tuỷ.

Thời gian của em ấy… cũng sắp hết rồi.”

Diệc Thần biết họ không thể mạo hiểm tiến vào ban ngày.

Khoảng trống kéo dài mười ba phút trước khi nhóm tuần tra mới thay thế.

Hiểu Vân cũng đã chuẩn bị rất kỹ.

Cũng không phản đối như thường lệ.


Mà vì cách những sinh vật này c·hết quá sạch sẽ.

Chỉ là những mảng đất sụp, đá lở và cây dại mọc đan xen chằng chịt.

Nhưng Diệc Thần thì không nghĩ vậy.

Hắn nhìn cô thêm vài giây, ánh mắt có phần khó tin.

Nhìn hắn.

Diệc Thần rửa mặt qua loa rồi xuống tầng dưới.

Rồi khẽ nghiêng đầu, giọng nhẹ như gió thoảng:

Gốc cây rỗng ruột, bên trong phủ một lớp màng nhầy như xác c·hết phân huỷ lâu ngày.

Yêu đan thì vẫn còn nguyên, chưa ai đụng tới.

Các lối mòn không chính thức, khe đá sát triền đồi, hoặc những đoạn ít người qua lại.

Mọi thứ đều diễn ra rất suôn sẻ.

Không có máu.

Bởi vì việc khó… mới chỉ bắt đầu.

Diệc Thần lật ra một bản đồ địa hình in mờ mua ở ven đường, tay đánh dấu lại từng khu vực có thể vượt qua.

Hắn thậm chí còn không biết cái gì đã g·iết sạch đám xà yêu kia.

Sáng hôm sau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng rồi…

Cô đưa mắt nhìn quanh:

Mà vì hắn biết rõ trong thế giới này, những thứ bị chôn giấu lâu ngày thường chẳng bao giờ “chỉ” ở mức tưởng tượng.

Lúc này, Lạc Tiên mới ngẩng đầu khỏi tablet, ánh mắt có phần lười biếng nhưng giọng lại rõ ràng mang theo nghi ngờ:

Lạnh và có mùi.

Lá cây đổi màu.


Trái lại, cô khẽ gật đầu, ánh mắt có phần trầm tĩnh:

Nhìn theo.

Hắn cũng vượt qua được ngọn núi.

Đúng là làm người không bằng làm cáo.

Diệc Thần cười khẽ một tiếng, rồi quay đi.

Hắn thấy rợn.

Tạm thời bỏ qua chuyện vì sao đám này c·hết, hay thứ gì đã ra tay.

Chính phủ đã siết chặt kiểm tra từ sau khi đám yêu nhân t·ấn c·ông học viện.

Không chắc.

Cô không chỉ thay quần áo, mà thay luôn cả dáng vẻ bên ngoài.

Vậy thì Yêu Cảnh kia cùng lắm chỉ ở mức Thất Huyền Cảnh.

Hắn chọn phương án an toàn hơn.

Diệc Thần tiến lại gần, đưa tay lên… sờ nhẹ trán cô một cái.

Nó không phải là cánh cổng theo nghĩa đen, chỉ là một khoảng không gian mờ nhòe giữa bức tường đá phủ đầy rêu xanh.

Nếu ở đây đã có nhiều viên như vậy… thì tổ chức Bạch Ưng lấy được một viên cũng chẳng phải điều đáng ngạc nhiên.

Câu nói ấy khiến hắn… ngơ mất một nhịp.

Vy Vy đào tạo hay quá, giờ thì cả Lạc Tiên cũng ghiền chơi game luôn rồi.

Giờ rời khách sạn.

Nếu chỉ là Thất Huyền Cảnh, có khi còn là yếu nhất.

Con bé đó nhảy vào trước rồi nha.

Vy Vy, Kiều Trang và Vân Nghi đâu rồi.

Không ai nhắc lại chuyện “cõng”.

Chỉ một từ, đơn giản, nhưng đầy trọng lượng.

Hiểu Vân cũng không có giấy tờ.

Còn Diệc Thần thì chỉ dừng bước một nhịp, ánh mắt khẽ hẹp lại.

Không cong, không lệch, không dư thừa.

Vì vậy, hắn không lựa chọn rườm rà.

Cũng không nói “giỏi lắm”.

Không phải để chơi game, cũng không phải vì mất ngủ.

Gió lướt qua, mang theo bụi đường và nắng nóng buổi sáng.

Hắn hơi do dự.

Diệc Thần gật đầu, cũng không hỏi thêm.

Mái tóc đen buộc gọn, khí tức yêu tộc… hoàn toàn bị che giấu.

Bên trong xác rắn… là những viên ngọc nhỏ, lục nhạt, ánh sáng mờ đục.

Hắn quay sang Hiểu Vân:

Lạc Tiên nhìn hắn một lúc.

Nhưng từ ánh mắt lấp lánh của Hiểu Vân phía trước… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lộ trình được chọn là đường vòng qua phía Nam, tránh trạm kiểm soát lớn ở quốc lộ 17.

Nhưng dù là yêu hay người… thì Hiểu Vân vẫn xinh thật.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 81: Tàn tích Hồi Mang (2)